Ba lần lỡ nhịp chương 5 | Mang thai giấu gia đình

01/02/2024 Tác giả: Hà Phong 299

Chiếc Exciter dừng lại trước cổng nhà Lệ Thủy, chính xác lúc đồng hồ điểm mười một giờ đêm. Mặc dù vậy, Tuấn Khang và Lệ Thủy vẫn chần chừ trước cửa. Tuấn Khang tận tay tháo mũ bảo hiểm cho Lệ Thủy, vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa của cô và thơm trán người yêu trước khi nói:

– Vợ vào nhà trước đi!

Lệ Thủy nhếch môi và đáp:

– Không, anh đi rồi em mới vào!

Tuấn Khang cười:

– Cứ thế này mãi sẽ bị “phụ huynh” mắng đấy! Ngoan nào, sáng mai anh qua đưa em tới trường.

Dùng dằng một lúc, Lệ Thủy mới chịu mở cổng và bước vào nhà. Tuấn Khang nhìn theo cho đến khi cô vào phòng khách rồi mới quay lại cổng sau của quán bar. Khoảng mười lăm phút sau, anh xuất hiện trên chiếc Air Blade, tỏ ra hơi ngà ngà say phóng về nhà.

Trong khi đó, Lệ Thủy bước vào phòng khách và nghe thấy tiếng bố gọi:

– Lệ Thủy, con lại đây!

Cô giật mình:

– Dạ, con tưởng bố mẹ đã đi ngủ rồi ạ. Con xin lỗi đã về nhà hơi muộn ạ.

Bố cô nhấp một ngụm trà rồi nói:

– Con yêu Tuấn Khang lâu chưa?

Lệ Thủy mân mê tà váy, không dám nhìn thẳng bố và trả lời:

– Dạ cũng khá lâu rồi ạ, nhưng con vẫn lo học tập ạ!

Bố cô nhẹ nhàng nói:

– Bố mẹ tin con luôn ý thức được rằng thời đại này cần học tập. Đó là con đường duy nhất, bền vững nhất nếu con muốn sau này có cuộc sống vững vàng, chứ không có bằng cấp sau phụ thuộc hoặc buôn bán cũng vất vả lắm. Chi bằng cứ có công việc ổn định, con gái còn phải lo gia đình con hiểu không?

Cô hiểu, hiểu những lo lắng của bố mẹ, hiểu con đường mình đang đi. Cô khẽ gật đầu:

– Dạ con hiểu ạ, bố mẹ yên tâm ạ!

Mẹ cô im lặng bỗng lên tiếng:

– Bố mẹ tin con, nghĩa là con cần hiểu và làm tốt công việc của mình chứ không phải buông lỏng bản thân. Con gái cần biết giữ gìn con nhé!

Cô đáp rất khẽ, trong lòng nỗi lo sợ mong manh:

– Dạ con biết rồi ạ! Con xin phép lên phòng ạ!

Bố mẹ cô gật đầu:

– Uh, đừng thức khuya quá đấy nhé!

Cô chào bố mẹ rồi lên phòng tắm. Những dấu hôn trên cơ thể làm cô nhớ rằng mình đã là người phụ nữ của anh. Cô nhanh chóng mặc bộ quần áo kín đáo và ra soạn sách vở cho ngày mai, sau đó leo lên giường nằm bên cạnh cô em Lệ Thanh đã ngủ từ lâu.

Tuấn Khang về nhà đã mười một giờ rưỡi, nhưng ông Tuấn Vĩnh vẫn ngồi đợi anh ở phòng khách:

– Tuấn Khang, con lại đây!

Anh giả vờ ngà ngà say:

– Bố mẹ, con uống hơi nhiều, hai người tha cho con đi!

Ông Tuấn Vĩnh nghiêm mặt:

– Từ bao giờ con có kiểu nói chuyện xấc xược thế này hả? Gia đình Trúc Thy tới chúc mừng sinh nhật mà con ưng đi là đi, tới quán bar đàn đúm tận khuya, con trở nên bê tha từ bao giờ thế hả?

Bà Diễm An tiếp lời:

– Người ta đi với ma thì mặc áo giấy, con nhà tử tế, người kế nghiệp gia đình Doãn Tuấn mà tụ tập những nơi như thế, thật là mất mặt.

Tuấn Khang nóng mặt:

– Bạn nhớ rõ là nhóm tổ chức sinh nhật cho tôi và chúng ta không có bất kỳ hoạt động nào là không lành. Tôi đã xin phép đàng hoàng, không tự ý. Và mẹ nói tôi đi với “ma”, mẹ đang ám chỉ ai là “ma” vậy? Mẹ có nghĩ rằng con nhà nghèo không xứng làm người trần thế? Mẹ cũng xuất thân từ gia đình nghèo, hay mẹ đã quên rồi? Tôi đã trưởng thành và có thể tự ý thức và chịu trách nhiệm với hành động của mình. Bố mẹ đừng bắt ép tôi quá!

Bà Diễm An đập bàn quát:

– Mẹ không bao giờ chấp nhận cô bé kia bước chân vào nhà này, con hiểu chưa? Mẹ chỉ chấp nhận Trúc Thy, con dâu của họ Doãn, có học thức và phải giữ lòng môn đăng hộ đối.

Tuấn Khang chán nản:

– Thì mẹ đi và lấy cô ấy đi. Còn học thức, chưa biết ai hơn ai, mẹ à. Tôi xin phép lên phòng!

Anh uể oải đi lên phòng, định gọi video cho Lệ Thủy nhưng cô bé đã ngủ rồi. Anh chỉ thấy một tin nhắn gửi đến máy:

– Tuấn Khang, anh về nhà chưa? Em buồn ngủ quá nên đã ngủ trước. Chúc anh ngủ ngon. Yêu anh!

Tuấn Khang bật cười, khẽ hôn lên khuôn mặt trên màn hình điện thoại. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười hồn nhiên ấy, mọi bão giông với anh đều vô nghĩa.

Những ngày sau đó, Lệ Thủy bận rộn với kì thi cuối cấp ba nên họ ít có thời gian bên nhau hơn. Họ chỉ gặp khi cô đến trường, tan trường hoặc qua điện thoại. Công ty của Tuấn Khang cũng chuẩn bị mở chi nhánh mới ở Đà Nẵng nên anh phải bay đến đó để ổn định tình hình.

Ngày thi đại học đến gần, Lệ Thủy tràn đầy hi vọng cho một kỳ thi tốt đẹp. Cô học hành chăm chỉ, Tuấn Khang luôn động viên cô. Buổi sáng ngày thi đầu tiên, cô mặc bộ đồng phục rồi xuống nhà ăn cơm. Mẹ đã chuẩn bị một chén xôi gấc chín đỏ và những miếng thịt hầm thơm nức mũi.

Lệ Thủy háo hức ngồi ăn món xôi thịt ưa thích để chuẩn bị đi thi. Nhưng khi cô vừa đưa miếng thịt lên miệng, dạ dày cô cuộn lên một cơn buồn nôn. Cô bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo, nhưng chỉ nôn ra nước. Mẹ cô vội chạy theo hốt hoảng:

– Lệ Thủy, con sao vậy?

Mặt cô tái xanh, cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng:

– Dạ con không biết ạ, hay do dạo này con thức khuya nên dạ dày có vấn đề ạ?

Mẹ cô sờ lên trán con gái và lo lắng:

– Con có ổn không? Có nên đi thi không con?

Cô rửa tay, lau mặt và cười:

– Chắc không sao mẹ ạ, con ngồi nghỉ một chút là đỡ thôi. Hôm qua con cũng thế mà chỉ một lúc sau là khỏi.

Mẹ cô vuốt nhẹ sống lưng con gái và nói:

– Con đừng cố quá, nếu không khỏe thì sang năm thi lại cũng được. Không sao cả.

Cô lắc đầu nguầy nguậy:

– Dạ con không sao rồi ạ. Với lại nghỉ một năm thì tiếc lắm ạ.

Cô không muốn bố mẹ thất vọng, không muốn cố gắng cả một năm trời bị uổng phí và… không muốn anh lại đợi cô lâu thêm. Vì thế, Lệ Thủy cố gắng mạnh mẽ bước ra khỏi phòng. Tuy nhiên, vừa đến được bàn ăn, cô thấy đầu óc quay cuồng, đất trời chao đảo rồi đen kịt. Cô rơi vào trạng thái vô thức không biết gì nữa.

Khi Lệ Thủy tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện một mình, từng giọt nước biển đang được truyền từ từ vào người. Sau mấy giây nhìn trần nhà, cô vội bật dậy, dạo dác nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nắng mùa hạ rực rỡ, chắc là trưa lắm rồi. Vậy là cô lỡ mất kì thi quan trọng rồi. Lệ Thủy bật khóc nức nở. Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Đây là phòng riêng nên chỉ có một mình cô nằm thôi. Vị bác sĩ bước vào nhìn cô gái trên giường bệnh, khẽ thở dài một tiếng rồi nói:

– Cháu thấy thế nào rồi?

Cô ngước đôi mắt đẫm nước nhìn người trước mặt:

– Bác sĩ, cháu làm sao vậy ạ? Bố mẹ cháu đâu ạ? Có phải cháu không đi thi được nên họ giận cháu rồi không?

Vị bác sĩ cười nhẹ:

– Không phải đâu. Bố mẹ rất lo lắng cho cháu. Mẹ cháu về nhà lấy ít đồ, còn bố cháu vừa đi đóng viện phí. Bác vừa có kết quả xét nghiệm nên vào đây xem cháu ra sau đã.

Cô thở phào:

– Vậy cháu làm sao ạ bác?

Vị bác sĩ ngạc nhiên:

– Cháu không biết mình có thai ư?

Lệ Thủy há hốc miệng:

– Bác… bác sĩ nói… gì cơ ạ? Cháu có thai?

Ông bác sĩ chỉnh lại cặp kính rồi nói:

– Cháu có thai ba tuần, chưa có tim thai nhưng chắc chắn đã vào tử cung rồi.

Nước mắt cô rơi lã chã. Vậy là cô đã vi phạm lời hứa với bố mẹ rồi. Cô phải làm sao đây? Đứa bé là kết quả của một tình yêu ngọt ngào nhưng lại khiến cô trở thành đứa con hư đốn, bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ. Gia đình cô xưa nay không quá giàu nhưng luôn trong sạch và luôn được mọi người coi trọng. Giờ cô có bầu, lấy gì để gột rửa đây? Cô lắp bắp mãi mới nói được:

– Bác sĩ… có phải giờ mới có kết quả… nghĩa là bố mẹ cháu chưa biết đúng không ạ?

Vị bác sĩ gật đầu:

– Cháu không muốn bố mẹ biết?

Lệ Thủy nức nở:

– Cháu xin bác, xin bác đừng nói với bố mẹ cháu… nếu không…. cháu và cả gia đình cháu.. không thể chịu nổi.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng lại bật mở. Bố Lệ Thủy lo lắng bước vào. Nhìn thấy ông, cô òa khóc. Cô tủi thân, ân hận, xót xa… mọi cảm xúc đều vỡ òa khiến cô chỉ biết khóc. Ông bố với nhiều sợi tóc bạc đi lại ôm lấy cô con gái bé bỏng:

– Nín đi con, không sao rồi.

Bố cô không hiểu hết cảm xúc của Lệ Thủy, ông cho rằng con khóc vì lỡ kì thi. Ông ngước nhìn bác sĩ, đôi mắt lo lắng:

– Bác sĩ, con gái tôi…

Vị bác sĩ nhìn thấu ánh mắt cầu cứu của Lệ Thủy rồi nói:

– Cháu bị thiếu máu do thiếu sắt, có thể vì học hành căng thẳng. Gia đình cần bổ sung axit folic và tăng cường chất dinh dưỡng cho cháu nhé.

Vị bác sĩ cất tờ giấy siêu âm, kê một đơn thuốc bổ rồi đưa cho bố cô. Lệ Thủy thở phào nhẹ nhõm. Bố cô đi ra ngoài mua thuốc, vị bác sĩ ra khỏi phòng thì điện thoại của Lệ Thủy vang lên. Là Tuấn Khang. Chắc anh nghĩ cô đã thi xong môn đầu tiên. Tần ngần một lúc, cô bình tĩnh cảm xúc rồi bấm nút nghe:

– Dạ em nghe!

Giọng Tuấn Khang hồ hởi:

– Vợ thi thế nào? Có nhớ anh không?

Lệ Thủy đã cố bình tĩnh nhưng không hiểu sao khi nghe giọng anh nói, cô không kìm được. Một tay cô ôm chặt ngực, tiếng nấc không kìm nén được mà bật lên. Giọng Tuấn Khang hốt hoảng:

– Em sao vậy? Có chuyện gì nói anh nghe!

Tuấn Khang tắt điện thoại chuyển sang cuộc gọi video. Anh nhớ cô đến điên dại và lo sợ bố mẹ anh sẽ làm tổn thương cô khi anh đi Đà Nẵng. Còn Lệ Thủy lại nghĩ việc này anh có quyền được biết. Cô không muốn ràng buộc anh vì cô tự nguyện trao cho anh thứ quý giá nhất. Và giờ đây cô muốn nghe ý kiến của anh. Lệ Thủy run rẩy bấm nút nghe. Cô thấy anh đang ngồi trong văn phòng đại diện ở Đà Nẵng. Tuấn Khang thấy cô đang nằm trên giường trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, hai mắt sưng húp thì hốt hoảng tột độ:

– Lệ Thủy, đã xảy ra chuyện gì?

Lệ Thủy nức nở:

– Tuấn Khang… em… em.. có thai rồi!

Bài viết liên quan