Ba lần lỡ nhịp chương 60 | Khải Minh đánh đập Lệ Thủy
Anh ta đang theo dõi em à? Lệ Thủy cảm thấy kinh sợ, cô run rẩy nhưng vẫn cố gắng trả lời một cách lưu loát:
– Tôi đang đi thăm mộ anh Tuấn Khang cùng Khang Viễn!
Bên kia đường dây im lặng một chút rồi nói:
– Về Đồng Nai ngay! Từ bây giờ, ba tháng em mới được về một lần và chỉ được ở đó một ngày. Nếu không, cả gia đình em và thằng chó ấy, tôi sẽ cho chết hết.
Lệ Thủy rụng rời tay chân. Hắn đang đe dọa em à? Điều kì lạ là trước đây hắn không phải muốn em đưa Khang Viễn và An An vào TP.Hồ Chí Minh sao? Đúng là con người không thể dự đoán trước được. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Khải Minh đã thay đổi hoàn toàn, trở thành một con người khác, như con hổ đói đang săn mồi, kẹp những con vật yếu đuối hơn để phục vụ những sở thích kỳ quái. Lệ Thủy khẩn trương kêu gọi Khang Viễn nói lời chào với bố Tuấn Khang, sau đó cả hai mẹ con lên xe và trở về nhà. Khi đến nhà, cô phải vỗ vào mặt mấy lần để che đi vẻ tái xanh, cố nặn ra một nụ cười và nói với mẹ:
– Mẹ ơi, công ty có việc gấp, ngày mai con phải về Đồng Nai ngay ạ!
Mẹ cô ngạc nhiên:
– Sao không nói đã xin nghỉ phép hết công việc rồi ở nhà chơi một tuần? Chỉ mới hai ngày mà!
Lệ Thủy tiếp tục nói dối:
– Mẹ ơi, công ty nước ngoài kỷ luật rất cao, không giống như công ty mình. Có đơn hàng mới nên phải huy động toàn bộ nhân viên.
Mẹ cô gật đầu:
– Ừ, con làm gì cũng phải giữ sức khỏe. Gái đã có chồng, làm gì cũng phải nghĩ đến việc sinh con đúng không?
Cô gật đầu đồng ý với mẹ rồi đi dọn đồ. Đêm hôm đó, cô phải giải thích cho hai đứa con hiểu rằng, mẹ đi làm để kiếm tiền mua quà cho hai bé. Nhìn hai đứa con ngủ bình yên, nghe tiếng thở đều đều của chúng, trái tim cô đau như bị cắt. Cô không chỉ không đưa cho chúng một gia đình trọn vẹn, một người cha tốt, mà còn đẩy chúng vào nguy cơ vì quyết định hấp tấp của mình.
Sáng hôm sau, Lệ Thủy xách va li và rời về Đồng Nai. Cô cố gắng đi sớm để tránh tình trạng hai con buồn, nhưng khi cô bước ra khỏi cổng, cô nghe thấy giọng nức nở của Khang Viễn:
– Mẹ… mẹ Lệ Thủy không còn thương Khang Viễn và An An nữa ư? Từ khi về nhà chú Khải Minh, mẹ… mẹ…
Lời nói của đứa trẻ bị cắt đứt bởi tiếng nấc. Lệ Thủy cảm thấy có điều gì đó nghẹn ngào ở cổ, khiến cô muốn khóc mà không thể làm ra tiếng. Hai đứa con không hiểu, cô đã giả vờ như vậy chỉ để bảo vệ họ khỏi tên người ác kia. Lệ Thủy đặt va li xuống, ôm chặt Khang Viễn và An An, nói giữa nước mắt:
– Mẹ không bao giờ quên hai con đâu. Hai con ngoan, ở nhà phải nghe lời người lớn nha. Mẹ sẽ về sớm thôi, mẹ hứa đấy.
Khang Viễn, đứa em thông minh, trong khi An An đang khóc ầm ĩ, anh chàng đưa ra đề xuất dễ thương:
– An An, để mẹ đi làm để mua búp bê cho em và robot cho anh nữa nhé.
An An gật đầu, buông tay mẹ. Cô bé ngoan và luôn nghe lời anh trai. Mặc dù có mối quan hệ mẹ khác cha, nhưng hai anh em này luôn thể hiện tình cảm sâu sắc, với Khang Viễn là người anh tận tâm. Điều này làm cho Lệ Thủy cảm thấy yên tâm khi để con ở nhà với bố mẹ mình.
Sau khi bước vào nhà chồng, Lệ Thủy phát hiện mẹ chồng đang ngồi khóc, xung quanh là những cốc chén vỡ. Cô không giấu được sự hoảng sợ:
– Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?
Mẹ chồng cô nức nở:
– Lệ Thủy….Khải Minh… nó…đòi sổ đỏ…mẹ không cho…nó phá…
Trời ơi, tình hình đã đến mức này sao? Anh ta đã đến mức đói thuốc à? Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Khải Minh ở đâu vậy mẹ? Anh ta đã hết tiền à?
Mẹ chồng cô gật đầu:
– Nó đi mất rồi, mẹ không giữ lại bất cứ một đồng nào. Mẹ nghĩ là nó nghiện nặng hơn, thiếu thuốc nó không chịu được nên nó đã đi.
Lệ Thủy an ủi mẹ chồng rồi dọn dẹp những cốc chén vỡ.
Trái tim cô trở nên nặng nề. Cô không biết phải làm gì. Nếu ở xa anh ta, cô có thể giải thoát, nhưng gia đình cô, Minh Hoàng và mẹ chồng cô sẽ phải đối mặt với những khó khăn gì? Trong khi đó, nơi này dường như trở thành một địa ngục giữa thế giới, nơi sống không bằng chết.
Bốn giờ sáng hôm sau, Khải Minh trở về nhà. Anh ta có vẻ tỉnh táo hơn, có lẽ đã có thuốc để chích. Thấy Lệ Thủy đang nằm trên giường, Khải Minh lật chăn và nằm xuống bên cạnh. Lệ Thủy đã tỉnh nhưng giả vờ nhắm mắt. Cô cảm nhận được bàn tay anh ta ôm lấy và bắt đầu sờ soạng khắp người cô. Lệ Thủy rùng mình, cảm thấy ghê tởm và tanh bần. Cô giả vờ như mình đang ngủ, đẩy tay Khải Minh ra ngoài vô thức. Tuy nhiên, anh ta như một con thú, lật người cô, đè lên và bắt đầu hôn cô, khiến Lệ Thủy muốn nôn mửa hết sạch. Nghĩ đến cảnh anh ta sử dụng ma túy, nghĩ đến những lời đe dọa, cô không thể chấp nhận được.
Lệ Thủy vội vàng đẩy Khải Minh ra:
– Hôm nay em thật mệt! Mới đi xe về mà!
Cô nghĩ rằng đã xong nhưng không ngờ Khải Minh tát mạnh vào mặt cô:
– Con đĩ! Mày là vợ tao, mày phải phục vụ tao, rõ chưa?
Lệ Thủy ngồi bật dậy:
– Em đã nói là em rất mệt!
Khải Minh giữ chặt tóc cô, tát cô liên tục, vừa tát vừa chửi:
– Trên xe mày chỉ ngồi thôi, làm gì mà mệt? Hay thằng chó đó theo mày vào đây, hai đứa chúng mày chơi nhau chán rồi nên mệt?
Lệ Thủy không kiềm được cảm xúc, cô la lên:
– Anh phải dừng lại, không thể chấp nhận một con đĩ làm vợ thì hãy li hôn, giải thoát cho cả hai.
Khải Minh như một con thú điên, vồ lấy tóc cô và đập đầu cô vào tường:
– Con đĩ này, mày dám thách thức tao à? Còn lâu tao mới li hôn, tao giết mày, tao giết mày!
Khải Minh trở nên hoang dã, đánh và chửi mắng cùng một lúc, đôi mắt long lanh như lửa đỏ bốc cháy. Lệ Thủy cố gắng giải thoát, nhưng bị anh ta giữ chặt. Nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ bị đánh đến chết. Bất ngờ, Lệ Thủy cắn mạnh vào tay của Khải Minh. Anh ta giật mình và thả tóc cô ra. Lệ Thủy ngay lập tức bỏ chạy, xuống phòng khách, không kịp nói chuyện với mẹ chồng, cô nhanh chóng rời khỏi nhà. May mắn là cổng không khóa vì anh ta mới về, Lệ Thủy lao ra đường và chạy đi. Mặc dù miệng cô đang chảy máu, tóc bù xù, nhưng cô vẫn chạy trần truồng. Tuy nhiên, sức mạnh của người phụ nữ yếu đuối không thể chống cự lại với một gã nghiện vừa chích thuốc như Khải Minh. Không lâu sau, anh ta đuổi kịp Lệ Thủy. Anh ta túm lấy tay cô và kéo cô về phía mình. Lệ Thủy chỉ nghĩ đến việc cứu mình trước, cô hét lên:
– Thả tôi ra! Cứu tôi với! Có ai không?
Lúc này, trên đường chỉ có một số người đang tập thể dục buổi sáng. Nhiều người đứng lại chỉ trỏ, có lẽ họ nghĩ đây là cuộc đánh nhau giữa người làng chơi và gái bán hoa nên không ai dám làm gì. Nhưng Khải Minh vẫn tiếp tục đánh và chửi:
– Con đĩ. Mày theo trai rồi không nhìn đến chồng, đến gia đình nhà cửa mà còn lớn tiếng à?
Lệ Thủy nghe thấy tiếng xì xào:
– Hiền lành thế mà theo trai à?
Cô không sợ ánh đèn xã hội, trước đây cô đã phải đối mặt với đánh đồng. Ở đây, đây chỉ là nơi xa lạ, cô sợ gì chứ? Cô lại cắn vào tay Khải Minh đến khi máu chảy, cô la lên:
– Anh im đi! Gã nghiện ma túy như anh mà còn ghen tuông ư? Anh phá nhà cửa, đánh đập mẹ già, cả con của anh chưa kịp ra đời cũng vì anh mà không thể chào đời. Loại người không đạo đức như anh mà còn ghen tuông ư?
Cô trở nên kiên cường vì cô nghĩ rằng cô không còn gì để mất nữa:
– Anh muốn giết thì giết đi, giết chết tôi luôn đi. Tôi thà chết còn hơn sống với một kẻ đầy lòng dục vọng như anh.
Lúc này, người dân trên đường đã đông hơn, họ bắt đầu tò mò:
– Trời ơi, mặt nhìn hiền lành như vậy mà lại chơi ma túy à? Cô vợ khổ quá!
Lệ Thủy lúc này tự cảm thấy tự tin nhưng cô phải tự giải thoát mình, thà cô chết để kết thúc tất cả, còn hơn sống mà gây liên lụy cho nhiều người. Đúng lúc Khải Minh chuẩn bị lao vào cô, đội cảnh sát giao thông đến:
– Giải tán! Anh kia làm gì đấy?
Lệ Thủy chỉ kịp nhìn thấy Khải Minh bị giữ lại, cô lại rơi vào trạng thái mất ý thức.
Lệ Thủy tỉnh dậy trong bệnh viện, bên cạnh vẫn là mẹ chồng. Lần này, bà nói gấp gáp:
– Lệ Thủy, con tỉnh rồi. Mẹ đã chuẩn bị một số đồ và ít tiền cho con. Con hãy nhanh chóng trốn đi. Mẹ gọi cảnh sát nhưng anh ta chỉ bị giữ tạm thời vì gây rối trật tự và sử dụng ma túy. Con hãy tự bảo vệ mình.
Lệ Thủy nghẹn ngào:
– Mẹ… hay là… mẹ đi cùng con. Tiền trong tài khoản con còn, con sẽ lo cho mẹ…
Bà rơm rớm nước mắt, bảo:
– Không, mẹ vẫn muốn giữ bàn thờ ông ấy. Và đồng thời, nó là con của mẹ…
Vậy, làm thế nào một người mẹ có thể bỏ lại đứa con mà đi. Căn nhà đó không chỉ là nơi ở mà còn là hồi ức của đôi vợ chồng bà. Lệ Thủy cảm thông với bà, nhưng cô cũng phải lo lắng cho gia đình của mình:
– Mẹ, hãy giữ gìn sức khỏe và chăm sóc bản thân nhé! Nếu có chuyện gì, nhớ gọi cho con ngay.
Bà gật đầu. Lệ Thủy nhanh chóng hoàn tất thủ tục xuất viện và rời khỏi bệnh viện. Từ giây phút này, cuộc sống của cô sẽ trải qua những thay đổi…