Ba lần lỡ nhịp chương 63 | Nội tâm nhân vật Minh Hoàng
Tôi là Minh Hoàng, sinh ra trong một gia đình trâm anh thế phiệt. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã được chiều chuộng vì là con một. Tuy nhiên, khác biệt với nhóm bạn cùng trang lứa thích cuộc sống nhàn nhã, tôi lại ưa thích sự tự lập. Gia đình tôi nổi tiếng với công ty thời trang, và dự kiến là sau khi du học ở nước ngoài, tôi sẽ kế nghiệp. Thế nhưng, tôi lại mong muốn cảm giác tự do trong kinh doanh và quyết định của bản thân. Mặc dù bố mẹ khuyên răn, nhưng tôi quyết định lập công ty riêng.
Có lẽ do sự ưu ái từ ông Trời hoặc do tinh thần kinh doanh của gia đình, tôi gặp ít khó khăn trong ngành nội thất mà tôi đam mê. Ở độ tuổi mà bạn bè đang yêu và kết hôn, tôi và Kiến Văn vẫn chăm chỉ tham gia vào các dự án kinh doanh, nghiên cứu về gỗ và sáng tạo đồ nội thất. Nhiều người nghĩ rằng chúng tôi là “gay” vì thường xuyên đi cùng nhau.
Diệp Lan là thanh mai trúc mã của chúng tôi. Cô ấy và tôi đã lớn lên cùng nhau, du học và chia sẻ những kí ức. Cô ấy xinh đẹp, tài năng, hiền thục, và là một mẫu hình phụ nữ hoàn hảo.
Mặc dù nhiều người đàn ông theo đuổi cô ấy, nhưng tôi lại không có cảm giác đặc biệt. Tuy nhiên, số phận lại trêu người khi gia đình chúng tôi từng muốn chúng tôi thành một đôi từ khi còn nhỏ. Du học là cách để chúng tôi tránh khỏi áp lực đám cưới. Khi quay trở về, gia đình lại nhắc lại hôn ước, nhưng cả hai chúng tôi đều từ chối.
Thế nhưng, ông Trời có vẻ muốn kết nối hai thế hệ với nhau mà không có tình yêu. Công ty thời trang của gia đình tôi gặp khó khăn, bố tôi mắc bệnh và vấp phải những khó khăn khác. Khi cổ đông đòi bỏ bố tôi, bố của Diệp Lan đưa cổ phần để giữ ghế Chủ tịch. Công ty được ổn định lại, nhưng sức khỏe của bố tôi không còn tốt.
Khi bác sĩ chẩn đoán bố tôi mắc ung thư phổi, tôi cảm thấy rất đau lòng. Tôi đã không nghe lời ông, nhưng nếu không có sự hỗ trợ và dạy dỗ của ông, tôi không thể thành công như ngày hôm nay. Uy danh Hoàng “gỗ” không thể nổi tiếng nếu không có sự động viên từ ông.
Nguyện ước cuối cùng của bố tôi là thấy tôi và Diệp Lan bước vào lễ đường. Dù tôi chưa hiểu rõ về tình yêu, nhưng tôi chấp nhận vì muốn làm vui lòng ông. Chúng tôi cưới nhau và sống chung, nhưng ngủ ở phòng khác nhau. Chúng tôi tôn trọng sự tự do của nhau, và mặc dù bề ngoài có vẻ hạnh phúc, nhưng ít ai biết rằng chúng tôi chỉ là bạn bè. Đối với tôi, không có vấn đề gì, nhưng với Diệp Lan, điều này là một tổn thất thực sự.
Hơn một năm sau ngày cưới, bố tôi đã qua đời. Dù đau đớn đến cùng cực, nhưng tôi vẫn nỗ lực để làm điểm tựa cho mẹ. Diệp Lan là một người con gái tốt, cô ấy xin được chờ mãn tang bố chồng trước khi xin lí hôn.
Tôi gặp Lệ Thủy trong một buổi tiệc nhỏ của công ty. Lúc đó, em và Ái Chi đang cãi nhau vì em không muốn trang điểm. Tôi đã gặp không ít con gái xinh đẹp, nhưng em là một trong những người hiếm hoi, vừa mặt mộc lại vô cùng đẹp. Tôi đã có ấn tượng với em, có thể là vì em khác biệt so với những người phục vụ ở quán Karaoke, không vồn vã, không sáp vào tôi và không bao giờ trang điểm, lại còn gọi tôi là “chú”. Tôi trêu em và em chỉ đỏ mặt cười. Dần dần, tôi cũng không hiểu sao lại thích đến quán, đôi khi chỉ để tám chuyện phiếm với Kiến Văn.
Công việc, buồn vui, tất cả đều có khiến Kiến Văn bực mình. Tôi cảm thấy không thoải mái khi nghe tin nhiều gã muốn qua đêm với em. Tôi đã nói với chủ quán để phủi đi tin đồn rằng tôi sẽ bao nuôi em. Tất nhiên, chúng tôi là dân kinh doanh nên cần một số tiền, nhưng vấn đề không phải là tiền, mà là muốn em được bình yên, đặc biệt khi biết em không bán thân. Từ khi gặp em, tôi cảm thấy một cảm xúc mới lạ trong lòng, liệu đó có phải là tình yêu? Một người chỉ biết kinh doanh như tôi không biết gì về tình yêu, nhưng bây giờ tôi lại thích trêu ghẹo em, chọc tức em. Em càng tức, tôi càng thấy em đáng yêu.
Khi biết em có con với Doãn Tuấn Khang, tôi ngạc nhiên nhưng cũng thấy thú vị. Bởi không ngờ một cô gái thánh thiện như em lại làm mẹ ở tuổi mười bảy, nhưng đau lòng cho nỗi đau mà em phải trải qua. Tôi biết Doãn Tuấn Khang, cậu ấy chín chắn và bản lĩnh dù chúng tôi mới gặp nhau một lần ở Đà Nẵng. Điều khiến tôi thích em là em không giấu diếm quá khứ đó. Nếu một cô gái muốn leo lên giường tôi, cô ta sẽ giấu nhẹm điều đó, thậm chí còn sẵn sàng “trao thân” để được bao nuôi. Nhưng em không như vậy, em cứ kiên định, cãi tôi nhưng càng cãi tôi lại càng thích trêu ghẹo em.
Khi nghe tin con trai em mất tích, tôi bỏ cả cuộc họp cổ đông phi xe về nhà em. Tôi lo lắng em sẽ buồn, sẽ ốm. Trên đường đi, tôi đã liên hệ với một người quen ở quê hương của em, biết rằng con em đã ổn. Nhưng tôi vẫn muốn gặp em. Tôi biết mình đã yêu em. Tôi tìm mọi lí do để gặp em. Đứng trước mộ của Doãn Tuấn Khang, tôi hiểu, em yêu cậu ấy rất nhiều… Nhưng, là kẻ đến sau một người như Doãn Tuần Khang, tôi không buồn chút nào. Tôi đã nói với cậu ấy rằng:
– Tuấn Khang, tôi không biết cậu và Lệ Thủy đã có một tình yêu đẹp và đau thương đến vậy. Tôi rất cảm phục tình yêu của hai người. Không giấu gì cậu, Minh Hoàng tôi đã có vợ, tôi lấy một người mình không yêu và chúng tôi không hề chung dụng thể xác. Lệ Thủy là người phụ nữ đầu tiên khiến trái tim tôi rung động. Tuấn Khang, cậu có thể cho phép tôi thay cậu chăm sóc mẹ con cô ấy suốt đời được không? Tôi xin lấy tính mạng của mình ra để hứa với cậu sẽ không bao giờ phản bội cô ấy.
Không biểt Doãn Tuấn Khang có nghe tôi nói không nhưng tôi cảm giác có một làn gió mát như nói chấp nhận, vậy là, tôi quyết định sẽ theo đuổi em.
Em luôn muốn tránh tôi, muốn tôi cho em thời gian. Vì thế, tôi đã “lặn” luôn một tháng trời để kiểm tra tình cảm của mình và cả của em. Nhưng đó quả là một tháng kinh khủng đối với tôi, Tôi nhớ em đến phát điên phát dại, nhiều lần tôi muốn lao ngay đến quán để gặp em, để ôm em nhưng cầm chìa khóa xe rồi lại dặn lòng cố cất nó thật sâu để không thể nhìn thấy. Cuối cùng, một tháng cũng trôi qua, ngày nào cũng soạn tin nhắn chỉ biết lưu vào tin nhập. Chưa bao giờ tôi lại thấy run sợ đến như thế, tôi sợ em quên tôi.
Nhưng giây phút gặp lại em, nhìn vào mắt em, nghe em trách móc, tôi hiểu, em cũng đã đặt tôi vào trái tim.
Lần đầu tiên của tôi không phải là lần đầu tiên của em, nhưng như tôi đã nói đấy, đứng sau Doãn Tuấn Khang, tôi chả có gì phải suy nghĩ cả. Tôi ở trong em, em ở dưới thân tôi, thể xác và trái tim của chúng tôi hòa vào nhau. Đó là hạnh phúc.
Tôi mua lại nhà hàng không chỉ vì muốn thay đổi hình thức kinh doanh mà còn bởi tôi muốn dành tặng nó cho em, để em không phải chịu cảnh làm thuê làm mướn. Tôi muốn em sung sướng đầy đủ nhưng tôi biết, lòng tự trọng của em rất cao. Em không muốn dựa vào tôi, không muốn là cái bóng của tôi, vì thế tôi càng trân trọng em. Nếu những ngày ở Thái Lan, chúng tôi ngập chìm trong tình yêu và tình dục thì những ngày ở Lào, không có em, cảm giác nhớ nhung xen lẫn bất an khiến tôi chỉ muốn lao về bên em. Nhưng công việc ngày càng nhiều, trong rừng không có sóng nên có lúc tôi phải leo mãi lên ngọn cây để nhắn tin cho em. Bên Lào khá nguy hiểm bên vệ sĩ lại theo tôi và Kiến Văn sang đây.
Tưởng đi một tháng, không ngờ hơn ba tháng sau tôi mới trở về. Khoảnh khắc gặp lại em, tôi chỉ muốn lao vào em mà hòa quyện. Chẳng hiểu sao, cứ gần em là tôi chỉ muốn ” ăn thịt”.
Càng ngày tôi càng say em.
Em có thai, tôi mừng hơn bắt được vàng. Tôi săn sóc em như một đứa trẻ, Tôi kể với Diệp Lan, có ấy vui lắm, Nhưng tôi không nghĩ cô ấy lại đến tìm em, Mục đích của Diệp Lan vô cùng trong sáng và cao cả nhưng không ngờ em lại không hiểu ra khi nghe Diệp Lan giới thiệu là “vợ Minh Hoàng”: Em đau đớn, nhìn em, lòng tôi như có ai cầm nắm muối lớn xát vào.
Tôi thường chửi những kẻ thất tình là ngu ngốc nhưng giờ tôi mới hiểu, cảm giác không có em đau đến ngu dại. Tôi chẳng thiết tha điều gì, chỉ muốn uống thật say.
Nhưng tôi nào có say, mà chỉ thấy hình ảnh em, nụ cười thánh thiện và ánh mắt trong veo ấy ám ảnh tôi.
Em rời Đà Nẵng về nhà sinh đẻ. Em xưng ” tôi” với tôi, xa lạ và đau đớn quá chừng. Nhưng tôi không thể nào ngăn em bởi tôi đã sai.
Giá mà tôi đủ can đảm để nói với em sự thật, biết đâu tôi đã không mất em.
Khi em trong phòng sinh, tôi nóng lòng kinh khủng. Trước đó một ngày, vệ sĩ bảo cho tôi rằng trong thời gian tôi ở Lào, em đã bị cưỡng hiếp. Lúc ấy, tôi chỉ muốn bằm vằm thằng Minh Tuấn kia, nhưng việc em sinh con quan trọng hơn cả.
Đáng sợ là thám tử của tôi đã phát hiện Minh Tuấn và Trúc Thy đang âm mưu hại chết Tuấn Khang, người mà Trúc Thy thực sự muốn giết. Tuy nhiên, tôi đã tạm gác mọi chuyện sang một bên để đảm bảo em có thể sinh đẻ một cách an toàn. Khi bế An An vào lòng, tôi nhận ra đó là con của Minh Tuấn, nhưng tôi không quan trọng. Em không có tội, chỉ vì em quá đẹp, quá trong sáng mà bị lừa gạt. An An và Khang Viễn đều là con của tôi, chỉ cần em ở bên tôi.
Tuy nhiên, em không chấp nhận và đuổi tôi về, chấp nhận làm chồng cho Diệp Lan. Tôi không cầu xin, buộc phải xa em. Tôi lại đến mộ Doãn Tuấn Khang, xin lỗi vì không giữ lời hứa. Tôi mong cậu ấy có thể cho tôi một phép nhiệm màu để được bên em.
Nhưng tôi không ngờ, phép màu ấy lại đến sau mấy năm. Có lẽ Tuấn Khang muốn thử thách tình yêu của tôi đối với em. Tôi lao vào rượu chè, bỏ bê công việc, và nếu không có Kiến Văn, tập đoàn của tôi sẽ sụp đổ.
Em lấy chồng, một người em không yêu, và tôi biết em làm điều đó để quên tôi. Nhưng tôi đau đến chết đi sống lại. Nhìn em mặc váy cưới như một thiên thần, nhưng chú rể không phải là tôi. Tôi đã định lao ra cướp em nhưng cuối cùng chỉ có thể đứng bên đường nhìn theo em lên xe hoa với người khác.
Chồng em là một gã nghiện ma túy, nhưng tôi không kịp can thiệp khi em bị đánh đập. Tôi chỉ đau đớn khi không thể làm gì để giúp em. Em li hôn, Khải Minh tự tử thuốc, và tôi nghĩ đã đến lúc thực hiện lời hứa với Doãn Tuấn Khang.
Tôi theo mẹ con em sang Pháp ngay sau khi xuất viện vì xuất huyết dạ dày. Lần này, tôi thề sẽ không bao giờ buông tay em. Giờ đây, tôi hạnh phúc vì có em bên cạnh. Em là nữ hoàng trong đám cưới cổ tích của chúng tôi, là vợ hiền của tôi, là mẹ hiền của bốn đứa con. Ngày em sinh đôi hai công chúa nhỏ, tôi khiến các bác sĩ bật cười với yêu cầu đội ngũ bác sĩ giáo sư giỏi nhất đứng xung quanh giường em để giảm đau cho em.
Tôi hạnh phúc vì có em. Suốt đời này và cả kiếp sau, tôi, em và những đứa con sẽ mãi là gia đình hạnh phúc. Vương Lệ Thủy, tôi yêu em, mãi mãi…