Ba lần lỡ nhịp chương 9 | Tuấn Khang ra đi
Khi Lệ Thủy tỉnh dậy, cô nhận ra mình nằm trên chiếc giường quen thuộc trong phòng. Chai nước biển nhỏ từng giọt vào cơ thể, và người ngồi bên cạnh không ai khác ngoài Cẩm Vân – người đã đà dìu Lệ Thủy khi cô ngã xuống. Sau khi mất vài giây để ổn định lại não bộ, Lệ Thủy bật dậy và hỏi:
– Chị Vân, tại sao em lại ở đây? Và chị lại ở nhà em làm gì vậy?
Cẩm Vân rơi nước mắt ôm lấy cô:
– Lệ Thủy, chị xin em…
Lệ Thủy mở to đôi mắt nhìn Cẩm Vân:
– Tại sao chị lại như thế? Em có chuyện gì đâu? Chị nói đi, sao em đang đi làm, sau đó cùng chị ra bắt xe buýt, rồi…
Lệ Thủy giữ đầu đau đớn:
– Em không nhớ, hình như em vừa mơ thấy một điều gì đó kinh khủng. Chị Vân, hình như em mơ thấy… Tuấn Khang… anh ấy đầy máu… em phải gọi cho anh ấy… chắc anh ấy gặp chuyện gì rồi… điện thoại em đâu chị?
Cẩm Vân khóc trước tình trạng hoảng loạn của Lệ Thủy:
– Em… chị xin em… anh ấy… đã đi rồi…
Lệ Thủy bất ngờ:
– Đi đâu vậy? Anh ấy đang ở Đà Nẵng mà, anh ấy sắp về với mẹ con em rồi!
Cẩm Vân khóc nức nở trước sự ngây dại của cô:
– Tuấn Khang bị tai nạn, em không nhớ sao? Hãy bình tĩnh, anh ấy…
Nước mắt tuôn trào, Lệ Thủy không còn sức để lau chúng. Hóa ra mọi thứ là sự thật, không phải là ác mộng. Anh ấy đã rời xa mẹ con cô, chưa kịp gặp cô khi mang thai, chưa kịp kiểm tra độ gầy béo của cô bằng vòng tay, chưa kịp thấy hình ảnh siêu âm về đứa con thiêng liêng. Cô không kịp nói cho anh ấy biết cô đã nhớ anh ấy như thế nào, chưa kịp đặt tay lên má anh ấy, chưa kịp thể hiện tình yêu của mình. Đau đớn làm nát tan lồng ngực, cảm giác như có ai đó đang bóp chặt và giày vò con tim. Lệ Thủy không biết phải làm gì nữa, ai đó hãy nói cho cô biết phải làm thế nào!?
Lệ Thủy vội giật kim chuyền, nắm tay Cẩm Vân:
– Chị Vân, chị đưa em… đến gặp anh ấy!
Cẩm Vân ôm lấy cô:
– Em… em định…
Cửa phòng mở ra, mẹ cô bước vào với đôi mắt đỏ hoe:
– Lệ Thủy, con hãy ăn cháo lấy sức…
Lệ Thủy nhìn mẹ:
– Mẹ… mẹ nói đi… Tuấn Khang không sao phải không?
Mẹ của Lệ Thủy nhìn con gái với lòng xót xa:
– Lệ Thủy, hãy bình tĩnh, Tuấn Khang… đã rời xa chúng ta rồi… anh ấy… không trở về nữa…
Lệ Thủy ngồi sụp xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu:
– Mẹ nói dối… mẹ nói dối con…
Sau đó, cô lao ra cổng, chạy tới nhà anh. Cô không tin rằng anh đã bỏ mẹ con cô. Đôi chân trần chạy trên đường đã đỏ ửng và bỏng rộp. Nhiều người đi đường nhìn cô gái trẻ xinh đẹp, nhưng khuôn mặt xanh xao và đôi mắt sưng đỏ đang chạy vô thức trên đường. Khi đến biệt thự nhà anh, Lệ Thủy sững người. Một cái rạp tang lớn đã được dựng trước cổng. Đó không phải là rạp cưới mà cô từng mơ về ngày hai người thành đôi, mà là rạp tang. Tiếng kèn trống và tiếng khóc oán vọng làm cô hiểu rằng mọi thứ đã không còn gì nữa. Anh đã trở về nhưng không bao giờ gặp mẹ con cô nữa.
Lệ Thủy chầm chậm bước vào cổng. Vì mọi việc diễn ra quá đột ngột nên không ai tin được. Lúc này, người nhà của Tuấn Khang đều đang tất bật lo cho đám tang, và bên ngoài không ai để ý đến Lệ Thủy. Cô chầm chậm bước vào phòng khách. Đó là một căn phòng rộng lớn, xa hoa nhưng sao cô thấy lạnh lẽo quá. Ngay giữa phòng, Tuấn Khang nằm ngủ… Lệ Thủy lao lại, ôm lấy quan tài khóc nức nở:
– Tuấn Khang… Tuấn Khang… anh mở mắt nhìn em đi anh…. sao anh lại nằm im thế này?
Cô cúi xuống, nhìn vào trong, khuôn mặt đẹp đẽ vẫn nguyên vẹn những đường nét hoàn hảo, chỉ có đôi mi khép chặt. Anh đã được lau rửa sạch sẽ và thay quần áo mới, nằm im lìm. Cô gọi mãi mà anh không dậy. Bỗng một giọng nói vang lên:
– Cô cút ngay khỏi nhà tôi!
Lệ Thủy giật mình quay lại. Bà Diễm An đang đứng trước cô với đôi mắt sưng mọng và khuôn mặt đau khổ. Tay bà chỉ thẳng ra cửa và ra lệnh:
– Cô điếc sao? Cút ra khỏi nhà tôi!
Lệ Thủy nhìn lại bộ dạng nhếch nhác của mình, tóc tai rũ rượi, quần áo lấm lem, đôi chân trần ứa máu vì chạy bộ. Cô quỳ xuống trước bà Diễm An:
– Cháu xin bác…cho cháu được ở bên anh ấy lần cuối…
Cô đã hàng trăm lần nghĩ tới cảnh ra mắt bố mẹ anh nhưng không bao giờ dám nghĩ lần đầu tiên đứng trước họ lại là ngày đau thương như thế này. Bà Diễm An không giữ được bình tĩnh, tát cô và quát:
– Tôi nói cô cút! Vì ai mà con trai tôi ra nông nỗi này? Vì cô, cô rõ chưa? Trưa nay nó vẫn khỏe mạnh, từ Đà Nẵng về vui vẻ bên tôi. Chiều nay, vì đi đón cô nên nó mới như thế này. Tôi nói không sai mà, cô chưa lấy nó làm chồng đã đẩy luôn mạng của nó đến Diêm Vương, nếu nó nghe tôi thì…
Bà Diễm An, đau khổ đến mức không kềm chế được, bắt đầu khóc nấc và ôm ngực. Con trai duy nhất của bà, đứa con ngoan ngoãn và đẹp đẽ mà bà yêu thương hết mực, đã rời xa bà. Bà đã đặt nhiều hy vọng vào con trai để kế nghiệp gia sản họ Doãn. Thế nhưng, thực tế là thằng bé giờ nằm đó, và người làm mẹ như bà chỉ muốn chết theo con. Trưa nay, anh ta từ Đà Nẵng về còn mua quà, bóp vai nịnh nọt bà, hứa sẽ mang đến cho bà một bất ngờ. Nhưng bất ngờ đến mức bà không muốn chấp nhận. Nghe tin anh ta gặp tai nạn, bà đã cầu nguyện và khấn Phật để anh ta bình an, nhưng đau đớn càng tăng lên, bà càng căm hận đứa con gái đang đứng run rẩy trước mặt. Nếu Tuấn Khang lắng nghe lời bà và kết hôn với cô bé Trúc Thy, mọi thứ sẽ không trở nên như vậy. Bà khóc nức nở, hai tay đánh liên tục vào người Lệ Thủy:
– Chỉ tại mày… chỉ tại mày…
Lệ Thủy vẫn quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo. Ông Tuấn Vĩnh, người bên cạnh, ngồi im thinh lặng. Ông không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này. Khi Tuấn Khang rời khỏi cổng, vệ sĩ của ông ngay lập tức theo sau, như mọi lần. Tai nạn xảy ra tại chỗ, và anh ta nghe đồn là người lái xe mới nhận xe và rời đi ngay sau đó. Vệ sĩ của ông cũng không kịp phản ứng. Ông không muốn truy cứu nữa, vì con trai ông đã không còn sống. Nhờ thông tin từ vệ sĩ, ông kịp thời đến để đưa thi thể Tuấn Khang về nhà.
Lúc đó, Lệ Thủy chợt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lao vào phòng khách. Đây không phải Diễm Trang – em gái Tuấn Khang, vì cô từng thấy hình ảnh của em qua bức hình gia đình. Cô gái trước mặt trông sành điệu và trẻ trung. Khi nhìn thấy Lệ Thủy, cô ta lại đột ngột lao tới và tát mạnh khiến Lệ Thủy ngã xuống sàn:
– Cô là người đó. Trả anh Tuấn Khang lại cho tôi! Cô mới là người đáng chết! Cô mới phải chết chứ không phải anh ấy!
Lệ Thủy sững người, lưng bỗng trở lạnh.