Bố chồng câm chương 11 | Mẹ có người tình
Bố chồng tôi đã ốm nằm suốt một tuần, ông trông gầy đi, yếu đuối hơn. Nhưng hôm nay, ông dậy và đi lại quanh nhà. Dáng đi xiêu vẹo của ông khiến ai nhìn thấy cũng thấy xót xa.
Cái Linh, khi thấy bố ốm yếu, nó bảo tôi:
– Chị Mai ơi, lát chị đi chợ mua tιм về nấu cháo cho bố ăn nhé.
Câu nói tình cảm đó làm tôi ngạc nhiên:
– Em vừa nói gì cơ?
– Em bảo là lát chị đi chợ mua tιм về hầm cháo cho bố nhé.
Tôi hoang mang không biết là thật hay mơ, nó đưa 200 ngàn vào tay tôi:
– Đây tiền đây ạ.
Tôi không hiểu, vỗ nhẹ vào đầu nó:
– Hôm nay em bị sốt à? Sao trông em lạ thế?
Nó nhìn tôi, trả lời:
– Em bình thường mà. Thôi chị đi chợ đi, cho sớm, không nắng mệt người.
Tôi chưa bao giờ thấy Linh ngoan đến vậy, chắc chắn nó uống nhầm tђยốς rồi, bình thường không có vẻ đó.
Nhưng rồi, nó khiến tôi hoang mang hơn nữa khi thấy mẹ chồng tôi chuẩn bị đi ra quán, nó lại nói:
– Mẹ nghỉ ở nhà với bố con đi, bố con vẫn còn mệt lắm đấy.
Mẹ chồng tôi lườm nó:
– Tôi không đi bán nước thì lấy gì đổ vào mồm chị hả, nói kỳ cục thế.
– Con sẽ không xin tiền của mẹ nữa, nên mẹ ở nhà mấy hôm đi, bao giờ bố con khoẻ hẳn rồi thì mẹ hãy đi.
– Thế tiền đâu mà tiêu hả?
– Trong tủ của mẹ con thấy có mấy chục triệu đó, mà mẹ ở nhà thêm mấy hôm thì có thấm gì đâu chứ.
– Tao ko ở, đừng có lải nhải nữa, bố mày đi lại được rồi kia cần tao ở nhà hầu à, mà tao nói luôn đứa nào hầu thì hầu chứ tao không hầu nhé.
Mẹ chồng tôi rời khỏi quán, Linh thở dài, trông mặt nó nghiêm túc. Tôi mỉm cười nhẹ, đôi khi những thay đổi như vậy cũng tốt đấy. Cái Linh đang thay đổi, và điều đó tốt cho cả gia đình tôi, không còn phải lo lắng cho nó nữa.
Trong khi cái Linh thay đổi, trở nên sống ʇ⚡︎ử tế và ngoan ngoãn hơn, thì mẹ chồng tôi lại càng trở nên đổ đốn hơn. Mấy hôm nay, bà về rất muộn, không giống như trước đây, chỉ khoảng 7 đến 8 giờ tối là bà về, nhưng mấy hôm nay, bà về muộn, thậm chí có hôm 11 giờ đêm mới thấy bà về. Linh hỏi, bà bảo là tại quán đông nên về muộn.
Tôi biết bà đang nói dối, và cả tôi lẫn Linh nghi ngờ bà có bồ. Bởi vì bà thay đổi cách ăn mặc, còn trang điểm phấn tô son nữa. Già rồi mà còn bày đặt mặc áo trễ cổ, hở ռ.ɠ-ự.ɕ mới, thật là ác.
Sáng sớm, sau khi nghe điện thoại, bà vội vàng rời đi, không quan tâm bố chồng tôi đỡ mệt chưa, và không thèm ngó sang phòng ông nữa vì từ khi ông ốm, họ ngủ riêng.
Thấy mẹ đi vội, Linh chặn lại và hỏi:
– Mới sáng ra mẹ đã đi đâu thế ạ?
– Tránh ra, mẹ đi có việc mà.
– Việc gì thế ạ?
– Ơ cái con này giờ đi đâu mẹ lại phải báo cáo mày nữa à?
– Ý con không phải vậy, nhưng mới sáng ra mẹ đã trang điểm l*иg lộn để đi đâu thế này… mẹ đi chơi với zai đúng không?
Bị con gái nói trúng, mẹ chồng tôi ấp úng:
– Không có, con nói linh ϮιпҺ cái gì thế hả?
Tôi lại gần nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng và nói:
– Con thấy cái Linh nói đúng đó mẹ, chắc chắn là mẹ đang có bồ rồi, mẹ không giấu được chúng con đâu ạ.
Mẹ chồng tôi gắt lên:
– Ơ hay, hai đứa chúng mày đầu óc có vấn đề à, ăn nói vớ va vớ vẩn, thôi mẹ đi đây không muộn rồi.
Mẹ chồng tôi vội vàng rời khỏi, Linh nhìn tôi hỏi:
– Chị Mai ơi, nếu mẹ có bồ thật thì chúng ta phải làm sao ạ?
– Chị nghĩ là chúng ta nên tìm hiểu thật kỹ xem có đúng là mẹ có bồ không, sau đó chúng ta mới tìm hướng giải quyết được.
Vậy là tôi và Linh bắt đầu tìm hiểu thêm về mọi chuyện.