Bố chồng câm chương 9 | Đồ vô dụng
Sáng nay, tôi dậy sớm để đi chợ mua thức ăn như mọi khi. Khi xuống nhà, tôi bất ngờ thấy bố chồng đang nấu cháo.
– Bố, bố nấu cháo à?
Bố chồng chỉ vào nồi cháo và gật đầu, cho tôi biết ông đã nấu cháo gà để tôi ăn. Tôi rất biết ơn và nói lời cảm ơn.
– Bố ơi, con cảm ơn bố nhiều nhé.
Bố chồng cười và gật đầu. Mặc dù ông không thể nói, nhưng những hành động của ông thể hiện tình cảm và sự quan tâm. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa bố chồng và mẹ chồng tôi lại không được như vậy, và cuộc sống có vẻ không công bằng với ông.
Trong vụ cam, do tiếc tiền thuê người phun thuốc sâu, ông tự mình làm hết. Tuy nhiên, do phun quá nhiều, ông bị phả thuốc sâu vào mặt và bị ốm. Bình thường ông không bao giờ ốm, nhưng lần này là một ốm nặng kéo dài.
Mấy ngày qua, ông ốm nằm bệt, nhưng bà Nga không quan tâm và thậm chí là có thái độ. Tôi nấu cháo và nhắc nhở bà.
– Lát mẹ cho bố con ăn cháo nhé, cháo đã chín.
– Thế làm gì mà không cho ông ấy ăn đi.
– Nay con còn phải tới quán, mẹ nhớ cho bố con ăn nhé.
Mẹ chồng tôi không trả lời và vào phòng nằm.
Tới 1 giờ chiều, ông Toàn vẫn chưa được ăn. Bà Nga ăn xong và sang chơi nhà hàng xóm, hoàn toàn quên ông Toàn. Ông Toàn gọi mà không thấy bà đến, không thể tự dậy được, nên phải chờ.
Khi bà Nga nhớ là chưa cho ông ăn, bà mang một bát cháo và để trước mặt ông.
– Đây, ông ăn đi.
Ông Toàn cố ngồi dậy nhưng không được, đầu nặng như đeo đá. Bà Nga chỉ lắc đầu chửi.
– Đồ vô dụng mà, ngồi dậy mà cũng không được nữa.
Bà Nga chỉ đứng nhìn, không có ý định giúp ông Toàn. Ông Toàn mệt quá, nằm lại và thở hắt ra hơi. Bà Nga nhìn và nói:
– Đồ vô dụng, ngồi dậy mà cũng không được thì ông ăn nằm đi.
Ông Toàn nằm đó, sờ bát cháo và cầm cái thìa để ăn. Khi xúc được miếng đầu tiên, đến miếng thứ hai, do ông nằm, không may tay ông quyệt phải và làm bát cháo đổ ra giường.
Bà Nga thấy vậy, liền cҺửι um lên.
– Trời đất ơi, đổ hết cả lên giường rồi. Việc xúc cháo vào miệng mà cũng không làm được à.
Trong tình huống bình thường, người ta sẽ đỡ chồng dậy để chồng ăn cháo, nhưng bà Nga lại mặc kệ và để ông Toàn nằm ăn, dẫn đến tình huống đổ cháo như vậy. Hơn nữa, bà Nga còn cҺửι ông không ra gì cả.
– Không ăn được thì ông nhịn đói đi.
Những lời của vợ như một đợt dao đâm thẳng vào tιм ông Toàn. Ông cố bò dậy nhưng không thành công. Ông nằm đó, ánh mắt cầu xin nhìn về bà Nga, nhưng bà Nga mặc kệ và không để ý tới ánh mắt của ông Toàn.