Cả bầu trời thương nhớ chương 10 | Tình trạng nguy kịch
Khi Thiên Vĩ đến khoa Hồi sức cấp cứu, những hình ảnh quen thuộc của một bệnh viện xuất hiện trước mắt anh – người đứng, người ngồi, ánh mắt thất thần, và những giọt nước mắt của người nhà bệnh nhân. Mọi người đều ở trong tình trạng nguy kịch khi được đưa vào đây.
Một chiếc xe cấp cứu dừng lại, và chiếc băng ca bắt đầu làm nhiệm vụ quen thuộc. Một bệnh nhân vội vã được đẩy lướt qua, và khi Thiên Vĩ nhận ra dáng vóc quen quen, anh không thể nào kiềm chế được mình. Anh chạy lại và nói gấp gáp:
– Bảo Nam!
Người thanh niên đang đẩy băng ca, cùng với đội ngũ y bác sĩ, quay sang nhìn Thiên Vĩ:
– Anh biết Nam?
Thiên Vĩ chưa kịp khoác áo Blouse, nên Chiến không biết anh là bác sĩ. Anh chỉ gật đầu:
– Tôi là anh trai của Vi!
Chỉ với câu nói đó, Chiến hiểu rằng người này quen biết với Bảo Nam. Dù có lần nghe Nam nói anh của Vi là doanh nhân và không biết vì sao lại có mặt ở đây, nhưng giờ Nam là quan trọng nhất. Chiến không có thời gian để thắc mắc hay tò mò nữa. Anh thấy người đàn ông ấy lao thẳng vào phòng cấp cứu cùng với các y tá, bác sĩ, và anh nghĩ rằng chắc chắn anh chàng này quen biết trong bệnh viện.
Sau một khoảnh khắc, cửa phòng cấp cứu mở ra, và mấy người mặc áo Blouse vội vàng bước vào. Chiến vẫn chưa thấy người đàn ông lúc nãy đi ra, nên anh và bố của Bảo Nam chỉ có thể yên lặng ngồi chờ. Nam là người bạn thân thiết của anh và Ngọc, cả ba người xem nhau như anh em ruột. Anh luôn hạnh phúc vì sự ổn định trong công việc của Nam và vui mừng khi Nam có một mối tình đẹp. Mọi người đều trông chờ vào đám cưới của Bảo Nam và Tú Vi. Nhưng giờ đây…
Anh vẫn nhớ rõ như in, sáng nay, bệnh viện huyện đã thông báo rằng Bảo Nam không qua khỏi do chấn thương nặng và nhiễm lạnh từ việc nằm ngoài mưa quá lâu. Phẫu thuật rất khó khăn vì máu bị loãng. Tuy nhiên, anh không tin vào điều đó. Anh đã thảo luận với bố mẹ Nam và đưa cậu ấy xuống đây, với hy vọng nhỏ nhoi rằng có thể có một phép màu, một giây phút kỳ diệu, để cứu sống Bảo Nam – người bạn thân của anh từ khi còn bé.
Trong phòng cấp cứu, cuộc hội chẩn liên chuyên khoa diễn ra ngay sau khi đèn đỏ bật sáng:
– Bệnh nhân hôn mê, sốc đa chấn thương, huyết áp không đo được.
– Ngực và ổ bụng bị dập do va đập, khung xương chậu vỡ nát, gãy gai ngang đốt sống thắt lưng, tụ máu sau phúc mạc rất nhiều.
– Chấn thương sọ não, nguy cơ tử vong cao.
Thiên Vĩ nhanh chóng lên tiếng:
– Bệnh nhân là người nhà của tôi!
Bác sĩ Hoàng nhíu mày:
– Vậy sao? Cậu có tham gia phẫu thuật không?
Vĩ gật đầu:
– Được ạ!
Tất cả bác sĩ hiểu rằng khi người thân gặp nạn, ngay cả những người mạnh mẽ cũng khó giữ được bình tĩnh. Lưỡi dao có thể mang lại sự sống, nhưng cũng có thể cướp đi nó bất cứ lúc nào. Vì vậy, khi biết đây là người nhà của Thiên Vĩ, bác sĩ Hoàng lo rằng anh không thể tham gia phẫu thuật. Nghe câu trả lời quả quyết của Thiên Vĩ, bác sĩ Hoàng gật đầu:
– Chuẩn bị đi thôi!
Thiên Vĩ vội bước ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu, nơi Bảo Nam đang thở máy, cuộc chiến giữa sự sống và cái chết diễn ra với một tỷ lệ thành công rất thấp.
Bước ra khỏi phòng, Thiên Vĩ bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tú Vi. Cô vội vã lao tới:
– Anh Vĩ… anh Nam…
Thiên Vĩ nhìn khuôn mặt đau đớn của Tú Vi và an ủi cô bé:
– Mọi người sẽ cố gắng hết sức, Nam bị đa chấn thương và nằm ngoài mưa quá lâu theo bệnh án của bệnh viện huyện, khả năng là thấp. Bây giờ anh và các bác sĩ sẽ phẫu thuật cho cậu ấy, chỉ hy vọng… có một phép màu.
Tú Vi nói gấp gáp:
– Anh Vĩ, anh hãy cứu anh ấy. Em vào với Nam được không anh?
Thiên Vĩ lắc đầu:
– Không được, đây là phòng vô trùng. Nam lại sắp làm phẫu thuật, em và mọi người chờ ở đây đi!
Anh vừa nói xong, anh nghe thấy giọng bác sĩ Hoàng gọi lớn:
– Vĩ! Không kịp rồi, cậu vào nhanh lên!
Thiên Vĩ lặng người. Ngay lập tức, anh kéo tay Tú Vi chạy vào phòng cấp cứu. Cảnh tượng trước mắt khiến cả đời Tú Vi cũng không thể quên. Bảo Nam nằm bất động trên chiếc băng ca lạnh lẽo, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đã hôn lên trán cô nay đã tím tái. Toàn bộ cơ thể anh được băng bó trắng xóa, máy đo dấu hiệu sinh tồn bên cạnh hiện lên những con số giảm dần.
Tú Vi bịt chặt môi để không khóc, mắt trân trân nhìn người đàn ông trước mặt mà không thể thốt lên lời. Cô nghe thấy giọng Thiên Vĩ:
– Lại với Nam đi em!
Cô chầm chậm bước lại và nắm lấy bàn tay anh đã lạnh dần. Cô vuốt vuốt mấy ngón tay thon dài đã tạo nên bao mẫu trang sức đẹp của anh, Tú Vi như nhìn thấy Nam đang nháy mắt với mình. Nụ cười hiền lành ấy làm cô nấc lên:
– Nam, mở mắt ra nhìn em đi anh, xin anh đấy… Bảo Nam, nhìn em đi…. Hôm nay là sinh nhật của anh mà, sao anh lại nằm đây. Nam ơi, dậy đi anh, em mặc sẵn váy đẹp chờ anh tới đón rồi…
Nhưng Bảo Nam vẫn nằm im bất động, không mở mắt nhìn cô, không ôm lấy cô, không hôn cô như những lần gặp trước đây. Tú Vi quỳ sụp xuống bên cạnh chiếc băng ca, áp bàn tay của anh lên trán mình. Bất ngờ, cơ thể Bảo Nam giật nảy lên. Tú Vi giật mình nhìn lên, trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt cô gần anh, sát ngay cạnh anh. Nhưng chính trong phút đó, tiếng tút kéo dài cùng đường vằn ngang trên máy báo dấu hiệu sinh tồn của Bảo Nam đã trở về số không – đó là cái khoảnh khắc cuối cùng Tú Vi nhìn thấy Bảo Nam ở thế giới thực. Cô cũng lạc mất ý thức trong vòng tay của Thiên Vĩ cùng tiếng anh thất thanh gọi tên cô…
Khoảng thời gian đó trước mặt Tú Vi chỉ là một bức màn đen kịt. Cô không biết mình đang ở đâu. Trong hình ảo mập mờ, cô thấy Bảo Nam mặc bộ vest lịch lãm như chú rể, cầm hoa hồng nhung và hộp nhẫn nhỏ xinh. Anh đứng đó nhìn cô và cười. Tú Vi nhìn anh, cố với tay về phía anh, nhưng càng với lại càng xa. Cô gọi tên anh không ngừng:
– Nam! Bảo Nam! Lại đây với em…
Tuy nhiên, hình ảnh Bảo Nam vẫn cứ lùi xa dần, anh vẫn cười, nụ cười hiền lành nhưng xa xăm. Tiếng anh vang lên từ khoảng không như vọng về từ một nơi xa lơ lửng:
– Tú Vi.. anh yêu em… nhưng anh phải đi… Em về đi, đừng theo anh!!!
Về đâu? Sao anh lại bảo cô trở về? Tú Vi vẫn gọi, gọi đến khản đặc cả giọng mà dáng hình Bảo Nam vẫn không quay lại. Anh cứ xa cô dần rồi tan biến vào hư vô…
– Anh Nam! Anh Nam!
Tú Vi tỉnh dậy, mắt trực trời nhìn lên trần nhà trắng xóa. Mùi thuốc khử trùng xâm nhập mũi làm cô trở về thực tại. Cô nghe tiếng ai đó gọi tên mình:
– Tú Vi! Tú Vi! Tỉnh lại đi em!
Cô nhìn về phía tiếng gọi đó. Thiên Vĩ đang giữ chặt hai tay cô, từng giọt nước đang chậm rã xuống cơ thể cô. À, thì ra đây là bệnh viện. Tú Vi lắp bắp:
– Anh Vĩ…
Thiên Vĩ vẫn giữ chặt tay cô:
– Ừ, em nằm yên đi em!
Cô nhìn Thiên Vĩ, ánh mắt anh hiện rõ sự lo lắng và thương xót. Mọi thứ như một đoạn phim chậm chậm hiện lên trong đầu cô… Bảo Nam… tai nạn…. phẫu thuật.. không qua khỏi… những từ ngữ ấy cứ hiện đi hiện lại khiến cô bừng tỉnh.
Tú Vi vội vàng bật dậy, nhưng Thiên Vĩ giữ cô lại. Cô cố giằng ra khỏi tay anh:
– Anh Vĩ, bỏ em ra! Sao em lại nằm đây? Anh Nam đâu? Anh ấy phẫu thuật sao rồi? Mà sao anh lại ở đây làm gì? Anh bảo sẽ mổ cho anh Nam mà? Anh Thiên Vĩ, anh Nam khỏe rồi sao ạ?
Cô hỏi dồn dập mà không thể nhớ nổi mình đang nói gì. Thấy Thiên
Vĩ im lặng, cô bật cả người dậy, tay giữ dây chuyền nước nhẫn định giật đứt, bỗng cả thân hình nhỏ bé được bao bọc bởi vòng tay Thiên Vĩ. Anh ôm chặt cô, nghẹn giọng:
– Vi, xin em đấy… bình tĩnh đi em…
Tú Vi cố vùng vẫy, nhưng vòng tay rắn chắc ấy vẫn ôm ghì lấy cô. Vi vừa thở hổn hển vừa nói:
– Anh Vĩ, anh nói đi, anh Nam đâu?
Thiên Vĩ hít một hơi sâu trước khi nhẹ nhàng buông Tú Vi ra. Hai bàn tay anh nắm chặt lấy vai run rẩy của cô, anh xoay cô đối mặt với mình:
– Vi, hãy nhìn anh, đối mặt với sự thật đi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng Bảo Nam đã được đưa vào bệnh viện quá muộn… ca phẫu thuật không kịp thời. Vi, hãy bình tĩnh… cậu ấy đã không còn nữa…
Tú Vi nước mắt nhòe nhạt:
– Anh nói dối, anh Nam không thể chết được. Anh ấy hứa sẽ mang đến cho em một bất ngờ trong sinh nhật này. Chắc chắn Nam đang chờ em ở khu tập thể. Em phải về trường, anh thả em ra!
Vĩ vẫn giữ chặt vai Tú Vi:
– Em có nghe anh nói không?
Vi lắc đầu mơ hồ:
– Không! Anh toàn nói linh tinh. Anh là bác sĩ, đã nghiên cứu y học chín năm, còn hứa phát minh ra thuốc trẻ mãi không già đấy mà! Chắc chắn anh đã cứu được anh ấy, phải không Thiên Vĩ? Em chỉ là mệt và ngủ quên thôi đúng không? Anh tháo kim cho em đi, đừng để trễ sinh nhật anh ấy. Bảo Nam không thích chờ lâu đâu…
Cô nói xong một hơi, Tú Vi lại rơi vào tình trạng vô thức…