Cả bầu trời thương nhớ chương 11 | Tiễn đưa người thương

27/01/2024 Tác giả: Hà Phong 232

Tú Vi tỉnh dậy, và Thiên Vĩ vẫn ngồi bên cạnh nhưng lần này cô không còn hoảng loạn như trước. Cô nhìn quanh và dừng ánh mắt trên khuôn mặt đẹp của người đàn ông đang nằm gục trên tay mình. Cô nhìn ra khỏi cửa sổ, đêm đã buông xuống từ lúc nào đó. Có lẽ Thiên Vĩ quá mệt nên đã chợp mắt mà không hay biết. Tú Vi nhìn kỹ khuôn mặt của anh, người mà từ bé cô luôn coi như là ông Bụt từ thế giới cổ tích, luôn xuất hiện khi cô gặp chuyện. Dù anh đang ngủ nhưng vẫn toát lên sự cao quý. Với vầng trán cao, lông mày rậm, hàng mi dài che phủ đôi mắt sâu không thấy đáy. Sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng trông rõ sự phong tình khi ngủ, cong cong và gợi cảm. Anh Thiên Vĩ thật đẹp, và lại giỏi nữa. Tuy nhiên, tài năng ấy cuối cùng cũng không thể cứu được Bảo Nam. Đó không phải là lỗi của anh, mà là do số mệnh của Bảo Nam đã đến hồi kết thúc ở chốn trần thế. Tú Vi lơ đãng nhớ lại những lời đã trách cứ anh và thở dài. Mọi thứ đang rất hoàn hảo, như một giấc mơ, một tình yêu lãng mạn và trong sáng, những lời hứa vẫn còn nguyên vẹn. Bảo Nam à, thực sự là anh đã đem lại cho em một bất ngờ, nhưng nó quá lớn và kinh khủng, là một cú sốc mà em không thể chấp nhận được. Ai có thể ngờ được ngày chúng ta đã dự định sẽ trao nhau nhiều điều tốt đẹp lại trở thành sự chia ly vĩnh viễn?

Tiếng thở dài của Tú Vi khiến Thiên Vĩ nhăn mày nhẹ, và anh tỉnh giấc. Ngước lên, Vĩ nhận ra Tú Vi đang nhìn mình:
– Vi!
Tú Vi đã bình tĩnh hơn, cô nói nhẹ nhàng:
– Anh Vĩ, bây giờ là mấy giờ rồi ạ?
Vĩ nhìn vào đồng hồ và trả lời:
– Đã gần bảy giờ tối. Để anh gọi cho bố mẹ. Hai người mới ở đây về, còn anh Vũ Hiếu thì đã đi theo xe của Bệnh viện về…
Anh dự định nói “đi về nhà Bảo Nam” nhưng rồi lại sợ cô sẽ hoảng loạn như lúc trước nên im lặng. Tú Vi lắc đầu:
– Anh Vĩ, em đã bình tĩnh rồi, em không sao đâu ạ. Anh Vũ Hiếu đã về nhà của anh Nam đúng không anh? Đúng vậy, vì nhà anh ấy cần có người chăm sóc, hai bác chỉ có mình anh ấy. Và cũng bởi vậy mà ai cũng nghĩ chúng ta sẽ là…
Tú Vi ngưng nói một lúc rồi tiếp tục:
– Anh Vĩ, em xin lỗi vì đã trách cứ anh… vì em…
Thiên Vĩ vẫn nắm chặt bàn tay của Tú Vi:
– Không sao cả, anh hiểu mà, chỉ cần em ổn là được. Đợi anh một chút!
Thiên Vĩ nói xong rồi lấy điện thoại ra và gọi cho chú Vũ Phong. Một tay bấm điện thoại, một tay vẫn nắm chặt tay cô như muốn giữ cô lại. Cô vẫn để yên tay mình trong tay anh. Khi anh tắt máy, cô nói:
– Em thực sự không giỏi chút nào, làm gì có thể giúp được anh nhỉ?
Thiên Vĩ nhìn Tú Vi, ánh mắt của anh không còn đầy lo sợ mà thay vào đó là sự yêu thương dành cho cô gái nhỏ trước mắt. Đó là một kiểu thương yêu lạ, lạ đến mức không thể diễn tả. Anh vuốt nhẹ mái tóc của cô, giống như cách anh từng lau những vết thương bé xíu cho cô khi cô còn nhỏ:
– Mọi thứ ổn rồi, không sao đâu! Tú Vi rất mạnh mẽ!

Khoảng mười lăm phút sau, hai dáng hình vội vã đi đến trước cửa phòng bệnh. Nguyệt Cát vừa thấy con gái vội bước nhanh lại:
– Vi, con tỉnh rồi. Bố mẹ lo quá!
Mẹ cô nói xong thì ôm chặt lấy đứa con gái ngoan. Chính Nguyệt Cát cũng không thể tin vào những gì đã nghe. Trưa nay, khi nghe Thiên Vĩ gọi điện báo rằng Bảo Nam bị tai nạn và không qua khỏi, Nguyệt Cát đã mường tượng ra tình trạng của Tú Vi như thế nào rồi. Cả chiều ngồi cạnh con, đến sẩm tối thì vợ chồng cô nhờ Vĩ trông Tú Vi để về nhà nấu chút cháo cho con bé. Vừa nấu xong thì nghe Thiên Vĩ báo con đã tỉnh nên hai vợ chồng lại lật đật tới bệnh viện.

Tú Vi nằm yên trong vòng tay của mẹ, đó là thế giới ấm áp nhất. Dường như cô không còn sức để khóc nữa, đôi mắt đã đỏ mọng và sưng húp cả lên:
– Mẹ…anh Nam đi rồi…
Nguyệt Cát vẫn ôm chặt con gái, gật đầu mà cảm nhận khóe mắt cay cay:
– Ừ…mẹ biết rồi…bình tĩnh đi con…
Nguyệt Cát hiểu chứ, cô rất hiểu nỗi đau mà Tú Vi đang phải gánh chịu. Khi Vũ Phong tham gia vào Tập đoàn Vĩnh Trường, cô đã can ngăn nhưng bất lực vì không biết anh là cảnh sát ngầm. Khi chấp nhận bước lên xe hoa cùng Đức Trí, Nguyệt Cát nghĩ rằng duyên phận của cô và anh đã hết. Cảm giác đó, đau đến mức không thể khóc thành tiếng, đến mức không thể thở nổi. Rồi tới khi Trọng Tuân báo tin tất cả kẻ cầm đầu của Tập đoàn Vĩnh Trường bị bắt sau một cuộc đấu súng kinh hoàng và trong số đó không có Vũ Phong, lúc ấy cô nghĩ mình có thể chết đi được. Nhưng rồi Nguyệt Cát đã tự vực dậy. Tuy nhiên, ông Trời có mắt để cô và anh viết nên bản tình ca tuyệt đẹp sau bao bão giông. Giờ đây, cô nhìn thấy mình trong nỗi đau của con. Nhìn ánh mắt đau thương của con gái, lòng Nguyệt Cát nhói lên từng đợt. Cô khẽ vuốt mái tóc con:
– Ổn rồi! Ổn rồi!
Lòng người mẹ thương xót lắm nhưng cô vẫn nhẹ nhàng buông con ra, nhìn vào mắt con và nói:
– Vi, dù sao Bảo Nam cũng không còn nữa, con có khóc lóc, có đau khổ đi chăng nữa thì cậu ấy cũng không thể sống lại. Đó là sự thật mà con phải chấp nhận. Ai cũng thương cũng tiếc cả, nhất là bố mẹ Nam, rồi họ hàng, bạn bè… họ đau có kém gì con đâu. Nhưng tất cả đều phải tạm gác nỗi đau, phải bình tĩnh để lo cho Nam trọn vẹn. Mẹ tin là dù ở đâu thì cậu ấy cũng sẽ rất buồn nếu thấy con suy sụp thế này.

Tú Vi im lặng lắng nghe. Một lát sau, cô nói khẽ:
– Mẹ, con hiểu rồi ạ. Chỉ là nhất thời con không thể tin được, con…
Cô nói rồi lại lăn dài những giọt nước mắt mặn chát. Nguyệt Cát siết chặt bàn tay con, nhỏ nhẹ:
– Không ai tin và chẳng ai muốn tin cả. Nhưng đã là sự thật thì chúng ta phải chấp nhận. Giờ con ăn một chút cháo, lát chuyền xong thì về nhà với mẹ nhé!
Tú Vi đáp nhẹ:
– Dạ, bố mẹ và hai anh yên tâm đi, con sẽ ổn để anh Nam được thanh thản ra đi.

Tối đó, Tú Vi về nhà. Sợ con gái không ổn nên Nguyệt Cát đã sang ngủ với con. Sau một đêm nghỉ ngơi trong căn phòng quen thuộc từ bé, sáng hôm sau, cô thấy nhẹ hơn một chút dù biết nỗi đau vẫn như một vết thương nhức nhối. Bước xuống phòng khách, cô chào bố mẹ rồi mở lời:

– Bố mẹ ạ, hôm nay con sẽ về thắp hương cho anh Nam, con muốn nhìn anh ấy một lần cuối, đưa anh ấy đi một chặng đường cuối…

Vũ Phong nhìn con gái với ánh mắt đầy lo lắng:
– Tú Vi ơi, con có ổn chứ? Hôm nay bố mẹ cũng sẽ về thắp hương cho Nam. Nhà cậu ấy neo người, và hai đứa qua lại lâu rồi, nghĩa tử là nghĩa tận con ạ. Mọi việc đột ngột, nhưng bố tin rằng con sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua.

Tú Vi hít một hơi sâu trước khi trả lời:
– Dạ, con biết ạ. Con sẽ ổn ạ!

Sau bữa sáng, cô cùng bố mẹ lên xe và hướng về quê Bảo Nam. Thành phố C dần lùi xa, cảm giác đau thương và nước mắt tràn ngập trên mảnh đất đã là nơi cô xây dựng ước mơ và hạnh phúc. Cây cối ven đường, những kí ức với Bảo Nam giờ trở nên xa lạ. Cô bước đi trên con đường kỷ niệm một mình, nơi Bảo Nam đã để lại trong cô một bầu trời thương nhớ…

Khi chiếc xe chuẩn bị rẽ vào làng, Tú Vi nhớ ra điều quan trọng:
– Bố ơi, ghé qua khu tập thể giúp con nhé. Con quên một thứ quan trọng ở đó ạ!

Bố Vũ Phong không thắc mắc, chỉ hiểu rằng con gái muốn làm điều gì đó. Ông lặng lẽ quay xe về phía khu tập thể giáo viên nữ.

Tú Vi xuống xe và nhanh chóng vào phòng mình. Khu tập thể vắng lặng, giáo viên đã vào lớp. Bố mẹ đã xin phép Hiệu trưởng cho cô nghỉ vài ngày để ổn định tinh thần.

Cửa phòng mở ra, và Tú Vi như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Bảo Nam ngồi đợi mình. Chỉ một ngày trôi qua, nhưng yêu thương đã biến thành đau đớn. Tú Vi đến bàn, lấy chiếc hộp đựng món quà sinh nhật cẩn thận tặng anh. Bảo Nam, đây là món quà cuối cùng em tặng. Thời gian sẽ lưu lại đây, giống như trái tim em đang dần khép lại…

Chiếc xe lại lên đường về nhà Bảo Nam. Từ ngoại ô, tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ anh vang lên. Bữa cơm tối hôm ấy là lần cuối cùng bà nhìn thấy đứa con trai khỏe mạnh, niềm tự hào của ông bà chỉ còn là cái xác không hồn. Họ hàng, làng xóm, bạn bè đến đông đúc, không ai tin rằng chàng trai hiền lành Bảo Nam lại không bao giờ trở về nữa. Quan tài lạnh lẽo trước sân nhà, tiếng khóc đau đớn của mẹ vẫn vang lên, gọi tên con mình…

Sự hiện diện của Tú Vi khiến ánh mắt thương cảm của mọi người đổ dồn về cô. Mọi người đều mong chờ một đám cưới hạnh phúc, một kết thúc viên mãn cho tình yêu của họ. Chỉ hai tuần trước đó, gia đình anh đã tổ chức đám giỗ, và mọi người còn hỏi về kế hoạch cưới cửa cuối năm. Nhưng giờ đây, sau một đêm, hai người đã phải xa cách nhau.

Tú Vi bước qua bên cạnh quan tài, nhìn cuối cùng vào gương mặt của người đàn ông mà cô yêu. Anh đã được chuẩn bị sạch sẽ, mặc bộ quần áo mới, nhưng đôi mắt ấy giờ đây đã khép lại mãi mãi ở tuổi thanh xuân đẹp đẽ với những dự định chưa thể thực hiện…

Bố của Bảo Nam có khuôn mặt bi thảm sau hai đêm không ngủ. Ông thật sự chìm đắm trong nỗi đau, nhưng vẫn cố gắng giữ sức mạnh để chăm sóc con trai. Không khí tang thương bao trùm lấy ngôi làng nhỏ…

Chặng đường cuối cùng đi cùng với Bảo Nam trở nên u tối. Tú Vi tưởng rằng cô sẽ mạnh mẽ đối mặt, nhưng cô không thể giữ vững. Anh Vũ Hiếu và bố mẹ phải thay phiên dìu dắt cô. Nước mắt rơi tự nhiên, cô không kiểm soát được. Những nắm đất lạnh lẽo từ tay cô rơi xuống, như muốn chôn theo cả trái tim nhỏ bé của cô.

Khi Bảo Nam nằm dưới ba tấc đất, khi mọi người đã rời khỏi, Tú Vi vẫn ngồi trước mộ nhìn tên anh được khắc trên bảng đá. Sau một lúc, cô rút ra hộp quà nhỏ đặt bên cạnh mộ:
– Bảo Nam, Tú Vi sẽ sống tốt, tự chăm sóc bản thân. Tình yêu của chúng ta, em gửi nó vào vĩnh cửu. Món quà này hôm qua em chưa kịp tặng, nay em để nó ở đây. Em nghĩ anh sẽ thích nó. Yên nghỉ, Bảo Nam…

Một làn gió mát lành nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc cô, như làm dịu đi những vết thương còn đọng lại trên đôi vai run rẩy của cô…

Bài viết liên quan