Cả bầu trời thương nhớ chương 14 | Mảnh ghép tình yêu
Hoài An đứng ở gần và nghe thấy tiếng của Thiên Vĩ:
– Bác sĩ An, đi thôi!
Cô giật mình và bắt đầu theo sau Thiên Vĩ, trong khi vẫn ngoái đầu liếc nhìn vị trí mà anh trai Tú Vi vừa đỗ xe. Cô tự hỏi liệu cô ta có giàu không khi sở hữu chiếc xe đắt tiền mà An từng thấy trên tạp chí thể thao. Chiếc xe đó được mô tả là một trong những siêu phẩm có giá hàng triệu đô – la, thuộc top những chiếc xe đắt nhất trên thế giới. Anh trai Tú Vi, hay “anh hai” như cô ta gọi, không chỉ đẹp trai mà còn rất phong độ, không thua kém Thiên Vĩ là mấy. Hoài An cảm thấy có điều gì đó quen quen khi nhìn thấy cô ta, và liệu có thể cô ta là trẻ mồ côi được nhận nuôi bởi gia đình Tú Vi không?
Những suy nghĩ xoay quanh đầu Hoài An khiến bước chân cô trở nên căng thẳng. Mùi dầu mỡ xào nấu từ những căn bếp quanh đây tràn ngập, và cảnh bệnh nhân cùng người nhà ngồi ăn hoặc mua đồ ăn để đưa lên phòng bệnh tạo nên một cảm giác không dễ chịu. Một cảm giác buồn nôn bắt đầu trào ngược lên cuống họng của Hoài An khi cô nhìn thấy những hình ảnh này. Cô nhíu mày và, khi ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của Thiên Vĩ:
– Bác sĩ An, cô sao thế? Nếu không muốn, cô có thể chọn nơi khác, tôi ăn xong sẽ về trực khoa, đừng lo lắng!
Hoài An cố gắng nuốt những gì đang trào lên cổ, rồi cười một cách gượng gạo:
– Không sao ạ!
Thiên Vĩ dẫn Hoài An đến một bàn ăn thoải mái. Một số sinh viên thực tập và bệnh nhân nhận ra họ và chào hỏi. Có những tiếng nói xì xào:
– Có vẻ như hai người đang yêu nhau…
– Đúng vậy, bác sĩ An chưa từng xuống đây ăn đấy. Chỉ có bác sĩ Vĩ thường xuyên ăn cơm ở căng – tin.
– Cặp đôi hoàn hảo, phải không?
Thiên Vĩ quay lại nhìn Hoài An:
– Cô muốn ăn gì?
Hoài An nhìn vào bàn tay của Thiên Vĩ đang lau sạch bàn, và cảm thấy khó chịu từ khi ngồi xuống. Nhưng cô vẫn cười:
– Bất kỳ thứ gì cũng được ạ! Anh ăn gì, em ăn nấy, em dễ nuôi lắm!
Thiên Vĩ gật đầu và lấy một khay đầy đủ đồ ăn cho cả hai. Họ thu hút sự chú ý của một số người xung quanh:
– Bác sĩ Vĩ hôm nay đưa người yêu đến ăn à? Xinh quá!
– Không phải đâu, đó chỉ là đồng nghiệp thôi. Con này ế nhăn lắm, chả biết cách tán gái đâu!
– Đúng là trai tài gái sắc nhỉ?
Thiên Vĩ cười và giới thiệu:
– Không đâu, đây chỉ là bác sĩ An, đồng nghiệp của con. Con khô khan lắm, không biết tán gái đâu!
Người phụ trách bếp nở nụ cười:
– Bác sĩ Vĩ ăn thêm nhiều để có sức khỏe, chăm sóc cho bệnh nhân tốt hơn nhé! Hiếm có người nào như cháu đấy. Cô nào lấy được cháu thì may mắn lắm. Yên tâm, cháu sẽ có đủ khẩu phần ăn!
Thiên Vĩ cảm ơn và đưa hai khay đồ ăn trở lại bàn. Hoài An đang nhìn vào điện thoại, và khi cô nhìn thấy Thiên Vĩ đặt khay xuống bàn, cô nhẹ nhàng kéo một khay về phía mình. Thiên Vĩ nói:
– Cô thử xem ăn có ngon hơn đặc sản không?
Hoài An nhìn những miếng thịt kho, trứng, đậu phụ, rau xào và canh trên bàn, mắt cô tối sầm lại. Không hiểu nổi gu ẩm thực của Thiên Vĩ làm thế nào mà có thể nuốt trôi được những thứ này.
Hoài An hít một hơi sâu và mỉm cười:
– Dạ em mời anh nhé, chắc là ngon lắm. Em chưa ăn những món này bao giờ luôn ạ!
Thiên Vĩ nhấn nhá cặp mày:
– Thế cơm sinh viên thì sao? Tôi nghe nói Hoài An học đại học ở Việt Nam xong rồi mới sang bên này học tiếp đúng không?
Hoài An gật đầu:
– Vâng ạ. Nhưng em sống với gia đình nên chưa bao giờ ăn cơm tập thể, chưa hiểu cảm giác đó. Nếu có đi đâu với lớp, em thường mang đồ ăn theo vì sợ ăn linh tinh lại đau bụng á anh.
Thiên Vĩ giọng trầm ngâm:
– Có những thứ mình cần phải làm quen. Nếu chỉ sống trong thế giới riêng tư, chẳng bao giờ hòa đồng được.
Hoài An cười tươi:
– À, em vẫn hòa đồng với mọi người mà anh, chỉ là chỗ ăn uống em hơi kén chút thôi.
Vĩ ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm. Anh nuốt một thìa cơm rồi nói:
– Cô học ngành y cũng biết đấy, nếu dạ dày không quen cơm, ăn sẽ khó chịu lắm, thậm chí có những món không thể ăn được. Điều quan trọng là đồ ăn phải sạch sẽ, nấu chín và không gây dị ứng.
Hoài An thấy Vĩ nói nhiều hơn với mình, cô hạnh phúc. Cô xúc một thìa cơm và thịt kho vào miệng. Khi thìa chạm tới lưỡi, cô nhíu mày. Cơm này sao mà khác thường quá. Không có hương vị thơm ngon như cơm lam hay những loại cơm cô thường ăn ở những nhà hàng khác. Thường thì trước khi ăn, An hay dùng một chén súp khai vị, nhưng lần này lại thiếu nên cô cảm thấy lạ. Tuy nhiên, để không làm Thiên Vĩ nghĩ cô quá đòi hỏi, cô tiếp tục nuốt vài thìa nữa rồi cười:
– Ngon anh nhỉ? Bệnh nhân và gia đình ăn ở đây cũng tiện lợi và yên tâm.
Thiên Vĩ đã ăn hết, nghe Hoài An nói vậy nên hỏi:
– Ngon mà còn nhiều thế này, khó ăn à?
Hoài An lắc đầu:
– Không ạ, sáng nay em ăn no quá. Em lo trực chủ nhật có ca cấp cứu, ít người làm việc nên ăn no, lỡ trưa không kịp ăn. Em thấy no quá rồi.
Thiên Vĩ cười:
– Ừ, người làm ngành y thì công việc cũng như vậy, nửa đêm có bệnh nhân vẫn phải làm.
Hoài An mỉm cười:
– Vâng, nên em chỉ muốn chọn chồng cùng ngành y để hiểu và chia sẻ với nhau anh ạ.
Thiên Vĩ lắc đầu:
– Tôi lại không nghĩ như vậy. Lấy người cùng ngành y thì cả hai đều bận rộn, khó có thời gian chăm sóc gia đình, con cái. Đôi khi cả hai phải xếp lịch trực xen kẽ để chăm sóc gia đình. Và tôi nghĩ, với bản thân như tôi, khô khan như thế này thì khó có vợ, dù có lấy cũng khó lấy người cùng ngành.
Hoài An nghe xong, cảm thấy như bị nói trúng nên bặm môi và nhanh chóng nói:
– À, nếu biết sắp xếp đúng cách thì em nghĩ là vẫn có thể ổn anh ạ. Em thấy nhiều bác sĩ yêu và kết hôn với nhau, họ hiểu và chia sẻ những khó khăn của nghề nghiệp, giúp đỡ nhau đỡ ghen tuông, và cùng nhau xếp lịch trực để có thời gian chăm sóc gia đình và con cái.
Thiên Vĩ cười và lắc đầu:
– Lý thuyết là vậy, nhưng thực tế thường khác. Tôi từng biết một giáo sư ở Anh, ông ta đã kết hôn với một y tá. Nhưng do công việc đòi hỏi nhiều thời gian và công tác nước ngoài, ông ta thường xuyên vắng nhà. Dù vợ hiểu và kiên nhẫn, nhưng cuối cùng họ cũng chấm dứt hôn nhân. Con cái sống với mẹ và ông ta luôn nuối tiếc vì để vợ mình ở lại một mình. Vì vậy, thậm chí khi yêu nhau, ông ta cũng quyết định chấm dứt mối quan hệ để giải thoát cho vợ.
Hoài An gật đầu:
– Em hiểu ạ. Vậy bác sĩ khó lập gia đình hơn phải không anh? Nhưng mà nếu bỏ nghề thì cũng khó chấp nhận. Nếu lấy người mà không hiểu được cuộc sống và công việc của mình thì…
Thiên Vĩ lắc đầu:
– Tôi nghĩ những người làm trong ngành y cần phải biết cân bằng cuộc sống. Hôn nhân là một duyên số. Mọi người đều mong muốn có người yêu thương và hiểu mình, nhưng duyên số là do trời định. Khi đến, nó sẽ đến, không nên ép buộc.
Sau đó, Thiên Vĩ đưa hai khay thức ăn về nhà bếp và cùng Hoài An trở lại khoa. Những câu trả lời của Vĩ, mặc dù không phải là một chấp nhận rõ ràng của ý định của cô, nhưng thể hiện rõ quan điểm của anh. Tuy nhiên, con gái của Phó giám đốc bệnh viện không chấp nhận bị từ chối. Cô cảm thấy hứng thú hơn với bác sĩ tài năng, đẹp trai và giàu có như anh chàng này.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã hơn một trăm ngày kể từ khi Bảo Nam ra đi. Nỗi đau không giảm đi nhưng vết thương đã khô hẳn một chút. Mọi người đều lặng lẽ chấp nhận sự ra đi đó, mong rằng người đã khuất sẽ được thanh thản ở nơi cõi cực lạc. Tú Vi vẫn duy trì cuộc sống như trước, thường xuyên ghé nhà Bảo Nam vào cuối tuần để chia sẻ bữa cơm với gia đình anh ta trước khi quay về thành phố C nghỉ ngơi. Rạng sáng thứ hai, cô lại bắt xe lên trường, muốn có thêm thời gian để tận hưởng không khí trong lành.
Hình ảnh của Nam không còn xuất hiện nhiều trong giấc mơ của Tú Vi nữa. Có vẻ như anh ấy đã yên tâm hơn với cô.
Một tối thứ bảy, gia đình Tú Vi đang thư giãn và ăn trái cây sau bữa cơm thì Thiên Vĩ đến chơi. Anh ta, người bận rộn với công việc, thỉnh thoảng mới có thời gian về thăm gia đình ở thành phố B. Thời gian của anh thường được dành cho bệnh nhân và các dự án nghiên cứu.
Khi thấy Thiên Vĩ, mẹ Nguyệt Cát liền hỏi:
– Con nay rảnh sao mà không tới ăn cơm?
Thiên Vĩ lắc đầu:
– Dạ, con ăn ở bệnh viện rồi. Chiều nay có ca mổ kéo dài nên con ăn luôn ở đó.
Sau đó, anh quay sang Tú Vi:
– Dạo này em có đau nửa đầu không?
Tú Vi lắc đầu:
– Dạ, em ổn rồi ạ!
Sau một thời gian ngồi chơi, Thiên Vĩ nói:
– Vi, lâu rồi em không ra ngoài đi dạo phải không? Hôm nay anh và Hiếu có công trình nghiên cứu cần thảo luận, anh muốn rủ cả em và bé Vi đi cho vui.
Vũ Hiếu gãi đầu:
– Haizz, anh đang trong lúc giải quyết một hợp đồng lớn cần tập trung nghiên cứu. Em đưa Vi đi thoải mái đi, nó ở trên đó sắp thành “người rừng” rồi, chả ai nhận ra nó là em của anh!
Mọi người cười vui vẻ. Thiên Vĩ giục Tú Vi thay đồ, cô rất vui sướng như thời thơ ấu được đi chơi với mọi người. Ai cũng biết rằng Thiên Vĩ dành thời gian quý báu để đi dạo cùng Tú Vi với hy vọng làm cho cô giảm căng thẳng. Anh luôn cố gắng tạo ra những khoảnh khắc vui vẻ để Tú Vi có thể trở lại với cuộc sống bình thường và trong sáng như trước, mặc dù điều đó không hề dễ dàng.
Khi đã yên bình trong chiếc xe của Thiên Vĩ, Tú Vi băn khoăn:
– Anh Vĩ, tối thứ bảy anh lại mời em đi dạo, không sợ chị Hoài An ghen chứ?
Thiên Vĩ khởi động xe rồi nhìn Tú Vi, nói đầy hài hước:
– Đồ hâm!