Cả bầu trời thương nhớ chương 18 | Tìm hiểu lẫn nhau
Thiên Vĩ bất ngờ với sự mạnh mẽ của Trang, người mà anh không ngờ lại có khả năng tỏ tình một cách mạnh mẽ với người mới gặp ba lần. Anh tỏ ra ngạc nhiên khi Trang nói:
– Sao lại là anh?
Trang mỉm cười và giải thích:
– Anh là người duy nhất không phản đối khi em nói về gia đình. Dù gặp mặt hay nhắn tin, anh luôn hiểu và không cáu giận. Còn những người khác, khi em chia sẻ về gia đình phức tạp, họ thường không kiên nhẫn như anh. Những lời anh nói làm em cảm thấy an tâm hơn. Anh không giống những người khác, và em tin anh có thể giúp em vượt qua khó khăn.
Thiên Vĩ tò mò hỏi:
– Em không về thăm nhà suốt hai năm qua à?
Trang trả lời:
– Không thể! Mẹ đã cố gắng để em rời khỏi Việt Nam. Nếu em về, mọi nỗ lực của mẹ sẽ trở nên vô nghĩa.
Thiên Vĩ hiểu và cảm thông với tình cảm của Trang. Mẹ cô đã cố gắng tạo ra một cuộc sống mới cho cô, nhưng liệu sự tra tấn qua video từ bố dượng có thể buông tha cô?
Trang lặng lẽ nghĩ về quãng thời gian qua và nói tiếp:
– Anh không giống những người khác. Em tin anh có thể là điểm tựa vững chãi cho em. Dù anh thích mẫu con gái dịu dàng, nhưng em nghĩ anh sẽ thấy thú vị khi một cô gái bình thường như em dám tỏ tình. Yêu là phải bộc lộ, không giữ trong lòng, tránh hối tiếc sau này.
Thiên Vĩ nhận ra sự hiện đại và sôi nổi trong tư duy của Trang. Cô có vẻ như là một người rất thông minh, một cô gái với vẻ ngoài mảnh mai nhưng tâm hồn mạnh mẽ. Nhưng anh nhận ra rằng có một phần trong trái tim cô vẫn còn tổn thương.
Trang, với ánh sáng trong đôi mắt đầy kì vọng, nhìn Thiên Vĩ và nói:
– Xin lỗi, anh không thể phải không ạ?
Thiên Vĩ cảm thấy khó chịu nhưng trung thực:
– Em hiểu. Anh không có cảm giác đó với em.
Trang gật đầu và tiếp tục:
– Em biết trước câu trả lời này. Anh không giống những người khác.
Thiên Vĩ còn lưỡng lự, và Trang nói thêm:
– Anh không hỏi tại sao em đoán được đúng không? Vì em cảm nhận được sợi dây tình cảm giữa chúng ta chưa đủ để gọi là tình yêu.
Trang nhấn mạnh rằng đối với cô, tình yêu là vấn đề của sự hiểu biết và sự chia sẻ, không chỉ là cảm xúc.
Thiên Vĩ, đang mơ mộng nhìn xa, bỗng nảy sang hình ảnh một cô bé thích kẹo mút vị dâu thay vì người đang đứng bên cạnh:
– Anh nghĩ rằng tình yêu bắt nguồn từ cảm xúc. Đó là nền tảng để hai người tìm hiểu và yêu thương nhau.
Trang tò mò:
– Liệu có phải em không đủ hấp dẫn? Và gia đình em không phù hợp với anh à?
Thiên Vĩ lắc đầu:
– Khái niệm về sự hấp dẫn không bao giờ là tuyệt đối. Đối với mỗi người, đó có thể là vẻ ngoại hình hoặc lối sống. Sự tương xứng, theo anh, không ảnh hưởng đến tình yêu và hôn nhân. Nếu hai gia đình giàu có gặp nhau, đó chỉ là sự trùng hợp, bởi tình cảm của con cái là quan trọng nhất.
Trang vẫn không từ bỏ:
– Vậy tại sao không phải là em? Hay anh đã có người yêu rồi?
Thiên Vĩ cười:
– Anh chưa yêu ai. Nhưng vì sao không yêu em, anh không giải thích được, tình cảm thường khó nói.
Trang hiểu chấp nhận:
– Em hiểu, có lẽ vì em quá mạnh mẽ. Nhưng em sẽ đợi anh yêu em!
Thiên Vĩ nhấn mạnh. Trang, thay vì từ bỏ, chuyển từ tấn công sang chờ đợi cơ hội mới. Thiên Vĩ ngạc nhiên, vì đây không phải lần đầu tiên anh nhận được tình cảm từ một người phụ nữ, nhưng Trang là người Việt đầu tiên đặt ra những câu hỏi chân thành về lý do anh từ chối. Anh cảm thấy ngạc nhiên và có phần khó chịu.
Hít một hơi sâu, Thiên Vĩ quyết định kết thúc:
– Trang, tình yêu là do duyên phận. Có thể chỉ vài lần gặp nhau cũng là duyên, hoặc thậm chí là nhiều năm. Anh không thể ép buộc. Có những người tốt hơn anh, xứng đáng với tình cảm của em, và sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Chúng ta hãy là anh em, đồng hương ở nơi xa xứ, nếu có khó khăn, hãy giúp đỡ nhau. Em có chuyện gì buồn, cứ nói, anh sẵn lòng lắng nghe!
Trang lắc đầu, cố gắng che giấu đi nỗi đau:
– Đừng lo lắng, anh ạ. Cái khiến em tổn thương nhanh chóng nhất chỉ là những trận đòn roi mà mẹ em phải gánh chịu thôi. Ông ấy biết mẹ là điểm yếu của em nên mới làm thế để em xuất hiện, để bắt mẹ chứng kiến cảnh ông ấy tra tấn, hành hạ em. Lâu nay, bộ mặt đạo đức giả của ông ta đã bị mẹ em lật tẩy, nên ông ta mới thực hiện những hành động như vậy. Em đã cố gắng chặn mọi liên lạc với ông ta để không nhận những video đó nữa. Nhưng ông ta đã đe dọa rằng nếu em không xem, sẽ không được gặp mẹ nữa. Dù em không dám xem, nhưng em không thể chặn ông ta. Em tìm thấy sự thấu hiểu ở anh, vì vậy em muốn có một điểm tựa, vì thực sự em đã cạn kiệt khả năng chịu đựng rồi…
Thiên Vĩ không thể nào đáp lại tình cảm của Trang, nhưng anh cũng không muốn tạo thêm hy vọng cho cô. Anh vỗ nhẹ lưng cô để an ủi:
– Anh hiểu, nhưng tại sao mẹ em không báo cáo chính quyền, để họ can thiệp vào tình hình?
Trang lắc đầu:
– Không, mẹ em là người hiền lành, cam chịu thôi. Bà ấy nói bất kỳ điều gì xảy ra với bà ấy cũng được, nhưng đối với em, bà ấy muốn em phải cố gắng học để thoát khỏi tình trạng khó khăn và phải chọn một người thực sự yêu thương em.
Thiên Vĩ nhìn Trang:
– Đôi khi tìm được người hiểu và thương mình thực sự không dễ, nhưng anh tin khi em học hành thành đạt, duyên lành sẽ đến với em. Anh xin lỗi vì không thể là người đó, nhưng sẽ có người khác xuất hiện yêu em. Còn bố dượng em, có lẽ nên đưa vào ngục.
Trang nhìn xa xăm, sông Thames đã chìm trong bóng tối, tĩnh lặng nhưng đầy ý nghĩa:
– Mẹ em có lý do của mình…
Thiên Vĩ nghĩ không nên đàm tiếu quá sâu, vì đó cũng là một câu chuyện khó nói. Nhưng anh cố gắng để tinh thần của Trang ổn định hơn:
– Anh không biết là vấn đề gì, nhưng em đừng sống quá mức trong quá khứ. Đừng để bóng tối của quá khứ làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của em. Mọi thứ sẽ ổn thôi!
Trang cười:
– Anh đừng lo, em không phải chết vì thất tình đâu mà anh lo lắng! Anh không yêu thì coi em là em gái hay bạn, em cũng vui mừng!
Thiên Vĩ nhẹ nhàng:
– Ừ, em gái ngoan!
Đêm đã khuya, Thiên Vĩ vội vàng giục Trang về. Cô chỉ cười nhẹ đáp lại, nụ cười như là có hay không. Môi Trang thì lẩm bẩm một mình:
– Vĩ, thực ra… em rất khó từ bỏ…