Cả bầu trời thương nhớ chương 20 | Kết thúc bi thảm của Trang

28/01/2024 Tác giả: Hà Phong 256

Thiên Vĩ không thể diễn đạt đúng cảm xúc mình lúc ấy – có một chút mất mát, một chút đau thương, một chút tiếc nuối. Trang tự vẫn không phải do anh, và rõ ràng là không xuất phát từ anh, vì Trang từng nói cô ấy sẽ không bao giờ tìm đến cái chết vì tình. Dù anh có đáp lại tình cảm của cô hay không, cô cũng vẫn vui vẻ chấp nhận. Thế nhưng, khi Trang cần anh nhất, cần người để tâm sự để giúp tinh thần thoát khỏi sự suy sụp, anh lại không thể ở bên cô ấy. Trang không biết về việc anh mất điện thoại và phải nghiên cứu cả tháng qua. Việc Trang không đến trường tìm anh chứng tỏ cô đã rơi vào một chuyện gì đó tuyệt vọng.

Thiên Vĩ thẫn thờ mường tượng ra cảnh cô gái mảnh mai ấy đứng chờ anh cả đêm ở cầu Tower, rồi khi bình minh lên lại lặng lẽ ra về. Anh không sai khi từ chối yêu Trang, thế nhưng khi nghe tin cô ấy đã mất, anh cảm thấy mình cũng có chút day dứt. Vĩ không hiểu điều gì khiến Trang phải tìm đến cái chết, nhưng chắc chắn điều đó vượt qua giới hạn chịu đựng của cô ấy… và cả người mẹ đáng thương của cô ấy nữa.

Anh bạn cùng dãy trọ với Trang thấy mặt Vĩ thất thần, vội vàng hỏi:
– Anh là thế nào với Trang?

Vĩ gật đầu:
– Tôi là bạn thôi, cả tháng nay trường tôi có đề tài nghiên cứu, tôi lại bị cướp điện thoại nên không biết việc này. Lúc nãy tôi mới đọc mấy tin nhắn của Trang bảo có chuyện buồn nên đến đây!

Người kia “à” lên một tiếng rồi nói:
– Con bé đó ít nói chuyện lắm, kiểu sống khép kín ấy. Mấy lần dãy trọ tụ tập vui vui, nó lại bận đi làm nên mọi người ít biết về cuộc sống của Trang. Mấy lần tôi cũng hỏi thăm nhưng con bé cũng ít thổ lộ. Mấy hôm đó, mắt nó sưng húp suốt, nghỉ đi làm thêm mà cứ đi bộ ra ngoài kia, có khi đến sáng mới về. Nhưng có hai ngày liên tục không thấy Trang ra ngoài nên tôi tới gõ cửa vì khóa trong mà. Nhưng mãi chả thấy gì nên tụi tôi gọi chủ trọ. Khi cửa được phá ra thì…con bé đã cứng đờ cả rồi. Nó uống thuốc ngủ…

Thiên Vĩ gật đầu:
– Cảm ơn anh đã cho tôi biết sự thật. Nếu mà xác còn ở Anh, tôi sẽ đến từ biệt cô ấy một câu, đằng này…

Người thanh niên kia thở dài:
– Thực ra Trang mất ở bên này cũng tội. Nhiều lao động đến mấy tháng sau mới được về nhà, rồi người thân lại đợi mỏi mòn. Nhưng Trang may mắn là sinh viên giỏi nên khi nhà trường nhận được thông báo thì vội vã lo mọi chuyện. Hội sinh viên Việt Nam ở Anh cùng đại sứ quán đã tạo điều kiện đưa con bé về nhà. Cũng thương, nghe bảo chỉ có hai mẹ con mà bà mẹ cũng yếu, không biết rồi có trụ nổi chuyện này hay không. Chả hiểu chuyện gì mà nó lại dại thế…

Vĩ cảm ơn anh bạn đó, rồi như nhớ ra điều gì, anh hỏi:
– Vậy anh có biết địa chỉ nhà Trang ở Việt Nam không?

Anh bạn kia lắc đầu:
– Không, vì con bé ít nói chuyện, nhiều lúc tôi nghĩ nó như bị trầm cảm đấy. Nhưng thấy nó vẫn đi học, đi làm bình thường, nào ngờ…

Thiên Vĩ không hỏi địa chỉ nhà Trang ở Việt Nam mỗi lần gặp cô, điều này khiến anh cảm thấy ám ảnh và dạy dứt. Anh rời đi về kí túc xá và ở trong phòng suốt buổi chiều đó. Anh không ngờ rằng hành động để Trang hiểu rằng họ không thể có tình yêu đôi lứa lại khiến cô hiểu sai. Cô đã tin tưởng anh, nhưng khi cô đau đớn nhất, anh lại không ở bên cô và thậm chí không thể thắp nén hương cuối cùng cho cô. Anh xin lỗi Trang vì không có mặt lúc cô cần…

Tối hôm đó, Thiên Vĩ bước lên cầu Tower. Khung cảnh vẫn như ngày xưa, nhưng lòng người có chút buồn man mác. Anh đến vị trí anh và Trang từng đứng, hình ảnh cô gái mảnh dẻ với tiếng hát trong veo, dễ thương và xúc động vẫn còn đọng mãi. Từ nay, có lẽ Trang sẽ không phải đau lòng nữa, không phải khóc nữa, cô đã thực sự về bên mẹ, về với đất. Em sẽ không nhận những đoạn video mà mẹ em bị hành hạ nữa. Lo sợ và phiền muộn cũng chấm dứt rồi, Trang ạ. Em yên nghỉ nhé…

Bàn tay Thiên Vĩ đặt trên thành cầu chắc chắn, ánh mắt nhìn xuống dòng sông Thames hiền hòa, Vĩ khựng người khi thấy dòng chữ được ghi bằng bút xóa màu trắng: “Vĩ, sao anh không tới?”. Nét chữ có vẻ phai nhạt, nhưng vẫn đọc được. Đó có lẽ là những dòng chữ tuyệt vọng của Trang sau những đêm chờ đợi anh. Rồi Vĩ lẩm bẩm một câu:
– Anh tới rồi, em gái, ngủ đi!

Tối hôm đó, anh đọc mấy bài báo mạng và thấy rằng chỉ đơn giản ghi một sinh viên Việt Nam tự sát bằng thuốc ngủ. Trang facebook của cô đầy lời chia buồn từ bạn bè, thầy cô, và cũng có những người như anh – không tin đó là sự thật.

Ngày sau đó, Thiên Vĩ vẫn tiếp tục học tập. Anh nghĩ rằng một bác sĩ bận rộn như anh, nếu bước vào tình yêu, nên cẩn trọng. Anh sợ rằng người con gái anh yêu có thể bị tổn thương vì đợi chờ không? Có phải cô sẽ buồn bã cô đơn khi chồng đi làm xa không? Từ đó, Vĩ chọn cách tập trung vào công việc, để tình yêu và hôn nhân được quyết định bởi duyên số.

Ngày sinh nhật Vĩ, giáo sư Robert chúc mừng anh, và điện thoại của anh reo lên:
– A lô!
Giọng nói bên kia truyền đến:
– Xin chào! Đây có phải là số điện thoại của ông Trịnh Thiên Vĩ không?
Thiên Vĩ gật đầu:
– Dạ vâng!

Giọng nói kia tiếp tục:

– Chúng tôi là đội ngũ của dịch vụ “Hộp thư tương lai”. Ông đã nhận được một lá thư được gửi từ ba tuần trước vào ngày hôm nay. Mong ông nhận giúp!

Thiên Vĩ gật đầu cảm ơn. Dịch vụ này mang đến nhiều bất ngờ cho mọi người. Người gửi sẽ đăng ký ngày gửi và “Hộp thư tương lai” sẽ chuyển đến đúng ngày đó. Thường là khi người gửi không thể có mặt trong dịp đặc biệt của người nhận nên họ sẽ gửi trước để đảm bảo nhận đúng vào ngày lễ nào đó. Hôm nay là sinh nhật Vĩ, vậy ai đã tạo ra món quà này?

Chỉ sau vài phút, người giao thư đã gọi Vĩ ra cổng trường. Khi nhận được bưu kiện, Vĩ thấy tên người gửi chỉ là hai chữ: “Em Trang”. Vì chưa đến giờ học, Thiên Vĩ đã đi lên thư viện trường và mở hộp quà của Trang. Bên trong là một chiếc đồng hồ nam lịch sự và một lá thư. Những dòng chữ ngắn ngủi hiện ra trước mắt Thiên Vĩ:

“Anh Vĩ!

Khi anh nhận được lá thư này, anh đang bước sang một tuổi mới, còn em đã sang một thế giới mới, thế giới chẳng còn muộn phiền nữa. Món quà em tặng anh để làm kỉ niệm cho thời gian đẹp đẽ vừa qua được quen anh, một bác sĩ tương lai tốt bụng.
Anh từng hỏi em vì sao mẹ em lại cam chịu và lúc đó em đã không trả lời. Nhưng giờ đây, nếu em không nói sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa. Những đêm đứng chờ anh, em đã thưch sự hiểu mình không bao giờ có được tình yêu của anh. Em biết không phải anh vô tâm, anh chỉ muốn em đừng hi vọng thôi. Nhưng em hài lòng vì quen anh là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân. Em chấp nhận mãi là em gái anh, đó cũng là một may mắn!
Em đã định đem bí mật này xuốmg mồ nhưng hôm nay, em sẽ nói hết với anh. Mười bốn tuổi, khi các bạn cùng lứa chỉ biết học tập và vui chơi thì em đã trở thành nô lệ tình dục của bố dượng. Ông ta không chỉ cướp đời con gái mad cưỡng bức em trong một năm trời ròng rã. Em không đếm được số lần bị làm nhục cùng lời đe dọa: ” Nếu mày mách mẹ thì cả hai mẹ con mày đều chết!”. Em thương mẹ nên chỉ biết im lặng và chấp nhận uống thuốc tránh thai do bố dượng đưa sau mỗi lần ông ấy thỏa mãn thú tính. Vì thế, em vĩnh viễn không thể có con nữa.Cho tới một hôm, mẹ em có việc nên về nhà sớm và bắt gặp việc nhục nhã đó. Mẹ đã làm um lên và định đi báo chính quyền thì bị ông ta dần cho một trận nhừ tử. Ông ấy dọa sẽ đưa clip cưỡng bức em lên mạng xã hội, chặt đứt con đường tương lai của em. Mẹ đành gửi em về ngoại vừa để ổn định tinh thần vừa để tiếp tục học tập. Cuộc trốn chạy trong đêm thành công nhưng chỉ mấy ngày sau bị phát hiện. Ông bà ngoại đã già yếu lại chỉ có một mình mẹ nên thương em cũng đâu biết làm gì. Cuối cùng, ông ta chấp nhận em học ở ngoại nhưng mẹ thì không được rời ông ta nửa bước. Và đã đặt quyết tâm học giỏi thành tài để cứi mẹ thoát khỏi ông ta cùng bóng đen quá khứ của chính mình. Nỗ lực để giành học bổng ở Anh, em thấy tương lai sáng hơn một chút rồi.
Nhưng giờ đây em phải dừng lại tất cả. Không phải em bi lụy, yếu đuối mà lão ta không chỉ quay các clip đánh mẹ em mà còn bắt mẹ lột sạch quần áo, bắt mẹ làm tình trước ống kính, bắt mẹ rên rỉ và cứ làm xong lại đánh. Ông ta điên rồi anh ạ. Ông ta gửi các clip cũ của em cho nhà trường để em bị khinh miệt và dọa nếu em không về sẽ giết mẹ em. Sự áp lực ấy khiến em không thể tiếp tục được nữa. Em sẽ về theo cách này. Chỉ như thế, mẹ em chả còn điểm yếu cho ông ta hành hạ. Em hài lòng và trân quý những gì cuộc sống đã ban tặng, trong đó có lòng tốt của anh!

Phía dưới hộp đồng hồ có một chiếc USB. Em mong anh hãy đưa sự việc ra ánh sáng. Nhưng em muốn điều này sẽ được thực hiện sau khi mãn tang em, tức là sau hai năm ba tháng. Đừng để mẹ em phải giải trình mọi việc trong tang thương. Mong anh hiểu ý nguyện đó.
Chúc mừng sinh nhật anh trai!
– Thùy Trang – ”
Gấp lá thư lại, Thiên Vĩ không thấy nặng nề nữa. Trang đã về thế giới khác, thế giới đó tốt hơn cho em. Em yên tâm, anh sẽ thực hiện những điều em muốn. Và mảng kí ức này, anh không quên nhưng sẽ đóng chặt lại, em nhé…

Bài viết liên quan