Cả bầu trời thương nhớ chương 23 | Suy nghĩ phức tạp của Tú Vi
Ánh mắt của Hoài An dành cho Tú Vi trở nên tận tụy, khiến cho cô không thể giấu kín cảm xúc của mình. Chàng trai nở nụ cười khi Tú Vi cúi đầu chào hỏi:
– Dạ, em xin phép về trước trưa ạ!
Hoài An đáp lại với sự ấm áp:
– Ừ, em đi cẩn thận nhé. Từ giờ có lẽ khó mời em ly cà phê, anh Vĩ lại càng bận. Hôm nào bọn chị cưới, nhớ làm phù dâu cho chị đấy!
Tú Vi đáp ứng với nụ cười nhưng giọng điệu hơi e thẹn:
– Vâng, em nhớ rồi ạ!
Nhưng trước khi An kịp nói thêm, cô nhanh chóng rời khỏi đó, để lại Hoài An với lời nhận xét ngẫu nhiên:
– Con ranh, mày chống mắt lên mà xem, ai mới là người ở bên anh ấy suốt đời nhé!
An vừa lẩm bẩm, bỗng nghe tiếng Thiên Vĩ:
– Tú Vi, sao lại về?
Tú Vi đã bắt đầu bước đi, nhưng khi nghe tiếng Vĩ, cô quay lại với một nụ cười:
– Hì, em kiểm tra thấy không có vấn đề gì, anh lại bận nên…
Thiên Vĩ kéo tay cô:
– Em không nghe lời từ bao giờ thế? Xem nào, sao gầy thế này. Em có đau ở đâu không?
Tú Vi lắc đầu và tự tin bảo:
– Dạ không ạ, em khỏe mạnh lắm, có gầy đâu, béo nữa em thành heo đấy!
Thiên Vĩ thể hiện sự quan tâm bằng cách vuốt nhẹ tóc cô:
– Ừ, về cẩn thận. Thứ bảy về, anh dẫn đi chơi!
Tú Vi nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng khi nhớ đến lời Hoài An, cô lại cúi mặt và nói:
– Dạ… chắc là em không về ạ!
Thiên Vĩ ngơ ngác:
– Hình như em có chuyện gì à? Anh nhớ là nhà Bảo Nam không làm khó em, sao nhìn em cứ phân vân thế?
Tú Vi xua tay:
– Dạ không ạ, họ tốt với em lắm. Chỉ là em nghĩ anh nên dành thời gian cho…
Cô chưa nói xong đã nghe giọng Hoài An:
– Hai anh em nói chuyện gì đấy?
Tú Vi nhanh chóng rút tay khỏi tay Thiên Vĩ:
– Dạ không ạ, thôi anh chị làm việc đi, em về đây ạ!
Nói xong, cô cúi chào Vĩ và An rồi rời khỏi đó, để lại Hoài An lên tiếng:
– Sao Vi nó vội thế nhỉ? Em còn chưa kịp hỏi thăm con bé!
Thiên Vĩ nhìn Hoài An:
– Bác sĩ An đi đâu về sao?
Hoài An tươi cười:
– À dạ, em sang khoa xét nghiệm có chút việc ạ.
Thiên Vĩ gật đầu rồi bước vào khoa, An nhếch mép cười rồi theo theo sau. Ngồi trong xe taxi, Tú Vi vẫn cảm thấy trống trải trong ngực, nhưng cô không hiểu đó là cảm xúc gì. Nghe Hoài An nói, cô cảm thấy lồng ngực co rút và trước sự quan tâm của Thiên Vĩ, cô lại muốn giận dỗi. Cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ, Tú Vi vỗ nhẹ khuôn mặt để tìm lại sự vui vẻ và chuẩn bị về nhà.
Sau bữa trưa, Tú Vi thảnh thơi nằm nghỉ để sẵn sàng cho buổi chiều tại trường. Điện thoại bỗng reo lên, một tin nhắn từ Thiên Vĩ:
– Vi, em đã ăn chưa? Sáng nay em trông có vẻ khác lạ đấy!
Không trả lời ngay, Tú Vi lo lắng rằng Thiên Vĩ có thể lo lắng, nhưng nếu trả lời thì cô lại không biết nên nói gì. Vậy nên, cô chỉ cầm điện thoại mà không trả lời. Cuối cùng, cô chọn viết:
– Dạ, em đã ăn rồi ạ. Em chỉ là sợ anh bận nên về sớm thôi, anh đừng lo nhé!
Cô nảy ra ý định hỏi về mối quan hệ giữa Thiên Vĩ và chị An, nhưng cảm giác không thoải mái ngăn cản cô. Cô tự hỏi từ khi nào mình lại trở nên khó nói chuyện với anh như vậy. Sao không thể trò chuyện với anh như trước đây được? Tin nhắn soạn và xóa đi, cuối cùng cô quyết định tắt điện thoại và nằm ngủ trưa.
Chiều hôm đó, Tú Vi được bố Vũ Phong đưa đến trường. Trong chuyến đi, bố Phong nhanh chóng nhận ra sự biến động trong tâm hồn con gái:
– Con có chuyện gì đang nghĩ vậy?
Vũ Phong luôn nhạy bén, đã chở con gái đi khi cô muốn đi xe buýt thì lại năn nỉ đưa đi. Tú Vi nở một nụ cười:
– Không có gì ạ, con bình thường mà bố. Bố nhạy cảm quá!
Bố Vũ Phong cười:
– Không phải nhạy cảm, mà là tinh tế thôi.
Tú Vi nghiêm túc nói:
– Bố ơi, nếu sau này con yêu một người khác, anh Bảo Nam chắc không trách con đúng không ạ?
Bố Vũ Phong gật đầu:
– Ừ, tất nhiên rồi. Nam luôn muốn con hạnh phúc, muốn con có người chăm sóc con thay mình. Cũng đã hơn một năm rồi, bố nghĩ con nên nhìn nhận mọi thứ nhẹ nhàng hơn.
Tú Vi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cô hiểu rằng cuộc sống đầy biến động và thay vì buồn bã, cô nên sống thật vui vẻ để Bảo Nam cũng yên tâm. Nghe bố nói, Tú Vi đáp:
– Dạ, con ổn mà bố. Chỉ là… nếu như… con nói chẳng hạn như…
Vũ Phong cười:
– Trời, Tú Vi lém lỉnh của bố mất rồi à? Trước đây có việc gì chưa thấy người đã thấy tiếng cơ mà. Sao giờ lại ngập ngừng và ấp úng thế?
Hít một hơi, Tú Vi nói:
– Không, ý con là nếu hai người có mối quan hệ thân thiết từ nhỏ, gọi là thanh mai trúc mã, rồi sau này họ yêu nhau thì sao ạ?
Vũ Phong ngạc nhiên trước câu hỏi đó. Thanh mai trúc mã, liệu có phải là cô bé và Thiên Vĩ không? Nhưng ông bố không giữ lại sự tò mò, quay lại hỏi cô:
– Thế bố và mẹ là thanh mai trúc mã là gì? Chả sao cả, đỡ phải tìm hiểu chi cho mệt, vì đã quá hiểu nhau rồi. Thế là hạnh phúc, có sao đâu?
Tú Vi cảm thấy lòng như được củng cố thêm một chút niềm tin. Cô nhìn sang hàng cây bên đường và “vâng” một tiếng nhỏ. Bố Phong tò mò:
– Tại sao con lại hỏi thế?
Tú Vi giật mình, xua tay như người bị phát hiện tội ác:
– Dạ không ạ, con chỉ hỏi giúp bạn con thôi ạ!
Rõ ràng con gái của Vũ Phong không biết nói dối, vì vậy rất khó vượt qua ánh nhìn tinh tế của ông bố cảnh sát đã nhiều lần điều tra tội phạm. Nhưng ông bố không đặt ra những câu hỏi áp đặt, chờ đợi con gái tự mình nói ra.
Còn Tú Vi, cô không biết liệu những lời chị An nói có phải là sự thật hay không. Nếu đúng, cô không thể là “trà xanh phá đám”. Nhưng cô không dám mở miệng hỏi Thiên Vĩ. Một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu làm cho cô thấy khó chịu.
Hai tuần sau đó, Tú Vi không về thành phố mà ở lại trường, một phần vì công việc cuối kì, một phần cô bỗng cảm thấy muốn tránh xa Thiên Vĩ. Tuy nhiên, trái tim vẫn mong chờ cuộc gọi và tin nhắn hàng ngày từ anh.
Còn Thiên Vĩ, bên cạnh những giờ làm việc miệt mài trong phòng mổ và trên bàn làm việc, anh có thói quen nhắn tin hoặc gọi video cho Tú Vi. Nhiều khi cô không nhấc máy, anh lại nhắn tin nhắc nhở cô ăn uống. Nếu không làm điều đó mỗi ngày, Thiên Vĩ cảm thấy thiếu sót điều gì đó. Liệu anh có đang yêu không? Nhưng sau những gì đã xảy ra với Nam, liệu Tú Vi đã sẵn lòng nhận thêm một tình cảm mới không? Còn với anh, những cảm xúc về sự ra đi của Trang dường như không còn nữa. Nhờ sự giúp đỡ của chú Vũ Phong, người cha dượng đã bị bỏ ngục, mẹ cô về nhà ngoại chăm sóc ông bà và hương khói cho cô. Thiên Vĩ đã đốt sạch bức thư tuyệt mệnh khi đến thăm mộ Trang, thắp cho cô gái xấu số nén hương từ biệt. Mọi thứ đã là quá khứ, có lẽ là lúc anh nên sống cho tương lai.
Trong mấy tuần không gặp Tú Vi, anh lại nhớ ánh mắt trong veo, nụ cười thiên thần cùng cái điệu bộ nhí nhảnh dễ thương của cô. Nếu đây là tình yêu như mọi người nói, có lẽ anh đã vướng vào lưới tình từ lâu, từ khi Vi vẫn là một cô bé nghịch ngợm. Nhưng có lẽ trong vai trò anh em, Thiên Vĩ không nhận ra điều đó và đã để mất cô…
Thứ bảy tuần đó, Vĩ tranh thủ về thành phố B thăm gia đình. Bữa cơm đón anh vẫn ấm áp, với mấy câu chí chóe của Đan Nhi. Sau khi ăn, Thiên Vĩ và ba Vũ ngồi uống trà:
– Công việc vẫn ổn chứ ba?
Ba Vũ cười:
– Ừ, tôi đang dạy Đan Nhi làm việc ở quán xuyến. Dù là con gái nhưng con bé mạnh mẽ, nhanh nhẹn tháo vát, tôi không lo lắng nhiều. Chẳng bao lâu nữa, nếu nó tìm được người phù hợp, hỗ trợ nó thì tốt. Còn cậu thế nào?
Thiên Vĩ gật đầu:
– Dạ, tôi vẫn bình thường, chỉ là…
Nhìn con trai ngập ngừng, ba Vũ nhìn thẳng Thiên Vĩ:
– Con có định hỏi ba chuyện gì không?
Vĩ cúi đầu:
– Dạ…
Ba Vũ cười:
– Từ khi nào con trai tôi lại lúng túng như thế này? Chắc chắn là do yêu.
Vĩ bật cười:
– Ba nhìn ra mọi thứ vậy!
Ba Vũ ngồi thẳng:
– Nói đi, cô gái đó là ai?
Vĩ ngập ngừng:
– Ba… nếu là anh em kết nghĩa… liệu có thể yêu nhau không?
Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt người cha từng trải – Tú Vi ? Con bé đã trải qua một cú sốc tình cảm và giờ con trai ông đang yêu cô bé ấy? Thiên Vũ nhìn con trai:
– Con đang nói đến Tú Vi?
Vĩ đan hai tay vào nhau:
– Con chưa trải qua cảm giác yêu, nhưng… con cảm nhận được cô ấy đặc biệt hơn người khác. Không gặp thì nhớ, không nhắn tin thì thấy thiếu. Đó có phải là yêu không ba? Mà thôi, đã biết người ta thương mình hay không đâu!
Nhìn con trai, Thiên Vũ cười:
– Yêu là khi chỉ nghĩ về người đó, muốn chở che cho người đó, và không ai thay thế được dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Đó là quan niệm của ba. Tình cảm mà Tú Vi dành cho con thế nào, ba không rõ, nhưng nếu con muốn có người mình yêu, thì phải mạnh dạn tỏ bày. Đừng để đến lúc mất đi rồi lại tiếc nuối.
Thiên Vĩ nhìn ba:
– Nhưng… con và cô ấy là… anh… em…
Thiên Vũ nhướn mày:
– Này bác sĩ Vĩ, anh em kết nghĩa thì liên quan gì? Có luật pháp nào cấm những người không cùng huyết thống yêu nhau không? Vớ vẩn! Phí chín năm học tập ở Anh! Hay là ngay ngày mai, anh đi xét nghiệm ADN hộ tôi xem Trịnh Thiên Vĩ và Đinh Tú Vi có quan hệ gì không? Rồi rà pháp luật Việt Nam xem có yêu nhau được không nhé!
Những lời ba nói khiến Thiên Vĩ thấy nhẹ nhõm với quyết định của mình. Ba Vũ nói đúng, không thử sao biết được…
Đúng lúc đó, điện thoại của Thiên Vĩ reo lên, là bác sĩ Hoàng:
– Dạ em nghe đây anh!
Giọng bác sĩ Hoàng gấp gáp:
– Vĩ, thành phố E bùng nổ dịch Covid, ngày mai bệnh viện sẽ cử một đoàn tình nguyện đến đó. Ban giám đốc giao cho cậu dẫn đầu vì còn trẻ, chưa lập gia đình và có kinh nghiệm chuyên môn. Cậu chuẩn bị đi nhé!
Thiên Vĩ “dạ” một tiếng, nhưng trong lòng anh cảm thấy một chút hẫng hụt dâng lên…