Cả bầu trời thương nhớ chương 26 | Nói ra lời yêu thương
Tú Vi cảm thấy toàn bộ cơ thể run rẩy, không phải vì tai nạn chứ? Thành phố E, dù nằm sát núi, nhưng giao thương buôn bán tấp nập, khiến nó trở thành một thành phố hiện đại không kém cạnh các thành phố lân cận. Mặc dù không đạt đến đẳng cấp của thành phố C, nhưng không khí ở đây vẫn rất hiện đại. Khu vực này được bao quanh bởi những ngọn núi, tạo ra nhiều vực, không sâu đến nỗi nguy hiểm, nhưng cũng đủ để đối mặt với những người lái xe không kỷ luật hoặc có men trong cơ thể. Theo tin đồn, xe chở Thiên Vĩ đã mất phanh, có khác gì lao thẳng xuống vực không? Tâm hồn cô như muốn rời khỏi lồng ngực. Không chỉ Tú Vi, mà cả bố mẹ cô và anh Vũ Hiếu cũng lạnh lẽo trong khoảnh khắc đó. Cảm giác sợ hãi của cô trở lại từ sau khi Bảo Nam gặp nạn, bị bỏ lại giữa cơn mưa lớn. Lúc này, Thiên Vĩ không phải đối mặt với mối nguy đơn độc như Nam, nhưng ám ảnh vẫn không ngừng, khiến mọi người trầm trồ không thốt nên lời.
Không gian xung quanh rơi vào sự im lặng. Sau một lúc, bố Vũ Phong lên tiếng:
– Tú Vi, đừng lo, bố nghĩ chắc chắn là không sao đâu. Vĩ có sức khỏe tốt. Bố sẽ liên lạc với cảnh sát cứu nạn ngay!
Tú Vi đánh rơi ánh nhìn vào những mảnh vỡ. Mẹ Nguyệt Cát nhanh chóng vội dọn dẹp, nhưng cô nhẹ nhàng nói:
– Mẹ, để con làm điều này!
Thu xếp những mảnh vỡ, Tú Vi cảm nhận trái tim mình như sắp nát vụn. Đau đớn. Cô vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn với anh, chưa nói về tình cảm mà cô vô tư không nhận ra, và chưa nói lời nhớ nhung đối với anh. Buổi chiều nay, cô chuẩn bị mọi thứ để gặp anh, với niềm vui và xúc động lớn lao hơn tất cả những lần trước. Không thể nào, Thiên Vĩ luôn giữ lời hứa. Anh đã hứa sẽ trở về, không thể có chuyện xấu xảy ra.
Tú Vi ngồi đó, trầm ngâm, đến khi tay ướt nhẹ, cô mới nhận ra khuôn mặt đã ướt đẫm từ bao giờ. Những giọt nước mắt rơi xuống bàn tay run rẩy. Cô lầm bầm:
– Con không tin, không tin…
Lo sợ rằng con gái sẽ lại mất kiểm soát như lần Bảo Nam, Vũ Phong vội ôm lấy cô:
– Vi, con hãy bình tĩnh. Có nhiều người ở đó, Vĩ sẽ ổn thôi!
Tú Vi nằm trong vòng tay của bố, một lúc sau, cô cảm thấy tâm hồn mình ổn định hơn:
– Bố mẹ, anh Vĩ sẽ ổn thôi. Con sẽ đến chung cư đợi anh ấy về!
Vũ Hiếu, im lặng từ trước đến nay, lên tiếng:
– Để anh đưa em đi! Chúng ta sẽ cùng chờ!
Tú Vi không nói lời nào, chỉ vội vàng đứng dậy và đi lên phòng thay đồ. Cô tin tưởng rằng chỉ cần đến chung cư, cô sẽ gặp lại anh. Có lẽ do không khí ấm áp, quen thuộc của căn hộ chung cư mà cô thường ghé thăm mỗi tuần. Có lẽ bởi đó là nơi lưu giữ hồn anh. Cô không tin rằng số phận lại đưa đẩy cô vào tình huống đau lòng như vậy, không tin rằng mưa lại một lần nữa mang đi người cô yêu quý.
Khi Tú Vi xuống nhà, anh Hiếu đã đứng đợi. Ánh mắt lo lắng của mẹ khiến cô thấy lo lắng. Bà ôm cô:
– Vi, con phải bình tĩnh, chờ tin tức nhé!
Tú Vi nhìn mẹ, ánh mắt đã giảm đi phần nào sự hoảng sợ. Lần này ít nhất Thiên Vĩ không phải đối mặt với mọi thứ một mình, và cô cũng không cô đơn trong cuộc khó khăn này. Cầm lấy tay mẹ, cô nói:
– Mọi người hãy yên tâm, con không sao đâu, con chỉ đến đó chờ anh Vĩ thôi ạ!
Nói xong, cô chào bố mẹ và cùng Vũ Hiếu lên xe. Hiếu đưa em gái lên căn hộ của Vĩ và đợi Tú Vi mở cửa. Cô nhìn anh trai và nói:
– Anh hai, anh về đi, em sẽ ổn mà!
Vũ Hiếu lắc đầu:
– Không, anh sẽ đợi cùng em!
Tú Vi nghĩ rằng anh có lẽ lo lắng cô sẽ làm điều không tốt nên đã mở cửa để Hiếu vào. Nhìn qua căn hộ, Vũ Hiếu hiểu rằng em gái đã dành cả buổi chiều để tạo ra không gian đẹp đẽ này, hi vọng sẽ gặp lại Thiên Vĩ sớm. Nhưng giờ đây, một sự kiện gần giống như vậy đang diễn ra, tuy nhiên, Thiên Vĩ là người khác biệt so với Bảo Nam với Hiếu, người xem cậu ấy như một người em ruột, không chỉ là người yêu của em gái. Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng thực sự lòng anh cũng đang bốc cháy.
Gần mười giờ tối, căn hộ vẫn chìm trong sự yên bình, chỉ có tiếng ti vi và đôi khi là tiếng thở dài của hai người ngồi chờ đợi. Tú Vi nhìn vào đồng hồ rồi nói với Vũ Hiếu:
– Anh hai, anh về đi, để bố mẹ không lo!
Vũ Hiếu lắc đầu:
– Không, anh ở đây với em!
Tú Vi đã bình tâm hơn, cô nghĩ nếu có điều tồi tệ nhất xảy ra, thì đã lâu nay ti vi đã thông báo rồi. Với sự hỗ trợ của đoàn tình nguyện và lực lượng cảnh sát, cô vẫn nuôi hy vọng. Cô nhắc anh trai:
– Em sẽ đợi anh ấy và không làm điều gì dại dột, anh yên tâm đi!
Vũ Hiếu không thể yên tâm, nên anh gọi điện thoại. Sau khi nói với Tú Vi về tình hình, bố Phong nói từ bên kia đường dây:
– Con về đi. Bố nghĩ Tú Vi đủ tỉnh táo để tự suy nghĩ. Vả lại, bố cũng nghĩ là Vĩ sẽ ổn. Lực lượng cảnh sát đang tiến hành cứu nạn và chưa có thông báo về thương vong cụ thể.
Quay trở lại phòng khách, Hiếu hỏi em gái:
– Em có muốn ăn gì không, Tú Vi?
Vi lắc đầu:
– Dạ không, anh hai về nghỉ sớm đi! Vũ Hiếu tạm biệt em và đặt nút thang máy, dặn cô đóng cửa cẩn thận rồi bấm thang máy xuống. Để giảm lo lắng, anh ghé qua phòng bảo vệ, đưa số điện thoại của mình cho họ và nói nếu có vấn đề gì thì hãy gọi anh.
Anh trai đã quay về, và Tú Vi còn một mình trong căn hộ được trang trí đẹp từ chiều. Bất giác, những giọt nước mắt lại trải dài trên gò má xinh đẹp của cô. Cô đã suy nghĩ đến việc đến bệnh viện để biết tin tức, nhưng Tú Vi cảm thấy mọi người cũng mong chờ như cô. Một số bác sĩ đã tham gia công tác cứu nạn, và vì vậy, cô quyết định ở lại đây đợi chờ. Từ khi nghe tin anh gặp nạn, Vi đã liên tục gọi điện cho anh, nhưng không có phản hồi gì cả.
Cô bước vào phòng ngủ, ngồi lên giường của anh và bật màn hình ti vi để tiếp tục theo dõi tin tức. Tay cô liên tục bấm điện thoại và gửi hàng chục tin nhắn cho anh, mặc dù cô biết rằng không có phản hồi nào. Đến tận khuya, sau khi khóc đến mệt mỏi, Tú Vi nằm xuống giường và ngủ quên mà không hay biết. Nước mắt của cô ướt đầy một mảng gối.
Ba giờ sáng…
Tú Vi trở mình, cảm nhận mặt mình va nhẹ vào cái gì đó ấm áp và quen thuộc. Cô định mở mắt, nhưng hít hà mùi hương quen thuộc, cô lại rúc đầu vào nơi ấm áp đó và tiếp tục ngủ. Tuy nhiên, chỉ sau vài phút, giấc ngủ không thể yên bình nên cô từ từ mở mắt. Não bộ lục đục hoạt động. Tú Vi nhớ rằng cô đến khu chung cư để đợi Thiên Vĩ về. Cô vội mở to mắt nhưng nhận thấy cơ thể mình được bao bọc không chỉ bởi một lớp chăn mỏng, mà trong chăn còn có một vòng tay ấm áp và mùi hương quen thuộc. Đảo mắt một vòng để tỉnh táo, Tú Vi cựa quậy để xem mình tỉnh hay mơ. Cô nhìn vào vòm ngực trước mặt rồi đưa ánh mắt lên… và há hốc miệng vì trước mặt cô là… Thiên Vĩ. Anh đang ngủ, đôi mày nhíu lại, sống mũi thẳng tắp và đôi môi phong tình. Mình mơ à? Thiên Vĩ gặp tai nạn rồi mà sao lại ở đây? Tú Vi nhẹ nhàng đưa tay lên miệng mình và cắn nhẹ. Đau, vậy là cô không mơ. Vi lại giơ tay lên định chạm vào khuôn mặt ấy thì bỗng thấy bờ môi ai kia mấp máy:
– Nhớ anh lắm sao?
Tú Vi giật mình. Cô ngơ ngác rụt tay lại thì thấy cặp lông mi của Thiên Vĩ động đậy. Anh từ từ mở mắt nhìn cô rồi kéo cô gần hơn vào mình. Tiếng anh vang lên trên đỉnh đầu cô:
– Xin lỗi vì đã làm em sợ!
Tú Vi vẫn chưa hết ngỡ ngàng, tai vẫn còn lắng nghe những âm thanh không rõ. Cô lắp bắp:
– Anh….sao….sao anh…
Thiên Vĩ phì cười:
– Anh là người chứ không phải ma, em rung động quá vậy?
Lúc này Tú Vi mới hiểu ra – cô đang nằm trong vòng tay của anh, cả hai đều trong phòng ngủ của anh, tư thế này làm thế nào đây? Tú Vi vội đẩy anh ra nhưng vòng tay của Thiên Vĩ như kìm chặt lấy cô:
– Em chưa trả lời anh!
Tú Vi đỏ mặt lấp liếm:
– Trả lời gì ạ?
Thiên Vĩ mỉm cười:
– Nhớ anh làm sao mà khóc ướt cả gối thế?
Tú Vi phủ nhận:
– Đâu có, ai nhớ anh làm gì! Tối qua em xem phim Hàn Quốc, nam chính đẹp trai mà bị hãm hại, em thương quá nên khóc rồi ngủ quên mất! Anh tự tin thế!
Thiên Vĩ bật cười:
– Thế à? Vậy sao giờ này Đinh tiểu thư lại ở trên giường ngủ của bác sĩ nghèo này? Lại còn bật điều hòa ở nhiệt độ mười sáu độ trong khi bản thân bị viêm xoang? Bình thường có người vẫn nhớ tăng nhiệt độ, mà nay lại bỏ bê sức khỏe vì anh chàng Hàn Quốc đến mức bất chấp?
Tú Vi cảm thấy lúng túng. Cô bị xoang và thường chỉ bật điều hòa một lát để làm mát phòng, sau đó tắt khiến căn phòng trở nên dễ ngủ. Nhưng hôm nay cô lại để nhiệt độ như vậy và nằm không biết tới. Gối của cô còn ướt đầm, có lẽ do khóc quá nhiều khiến nước mắt và nước mũi chảy tùm lum. Cô ngượng ngùng với tình trạng của mình, ngước lên và phát hiện điều hòa đã tắt. Cô nằm trong vòng tay ấm áp và dưới lớp chăn mỏng, khiến cô cảm thấy ấm áp và thoải mái, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Thấy Tú Vi im lặng, Thiên Vĩ tiếp tục:
– Sao có người nhắn tin bảo nhớ anh, yêu cầu anh nhanh chóng về với em vậy?
Tú Vi cong cớn:
– Đâu có, không phải em đâu mà.
Thiên Vĩ nhắc nhở:
– Tin nhắn lúc mười hai giờ hai mươi phút: “Xin anh đấy, về đi Thiên Vĩ.”
– Tin nhắn lúc mười hai giờ ba mươi phút: “Vĩ, anh hứa sẽ về với em mà!”
– Tin nhắn lúc mười hai giờ bốn mươi phút: “Vĩ, anh nhất định phải về. Em nhớ anh!”
Anh chuẩn bị kể thêm về thời gian và nội dung các tin nhắn khác, nhưng Tú Vi đã bịt miệng anh:
– Được rồi, được rồi… đó là hành động trong lúc không kiểm soát, không tính toán. Nhưng sao ti vi bảo là…
Thiên Vĩ gật đầu:
– Ừ, chuyến đầu tiên bị tai nạn. Anh nên ngồi chuyến đó, nhưng khi chuẩn bị về, anh muốn đóng góp tiền cá nhân để mua thiết bị y tế cho bệnh viện của thành phố E. Vì là tiền cá nhân, anh không muốn nhiều người biết, nên anh ở lại trò chuyện riêng với Giám đốc bệnh viện một chút và lên chuyến xe cuối cùng. May mắn là chuyến đầu bị tai nạn, nhưng địa hình đó không sâu và có nhiều bụi rậm, giúp cản trở. Tài xế bị gãy chân, còn lại chỉ bị thương nhẹ. Mọi người đã được đưa về Bệnh viện thành phố C.
Tú Vi tò mò hỏi:
– May quá, còn chị Hoài An…
Thiên Vĩ vẫn giữ chặt cô:
– Ồ, cô ấy ngồi cùng xe với anh, nên không sao cả!
Tú Vi chỉ đơn giản trả lời “vâng” một tiếng. Ngồi cùng một chuyến xe, liệu hai người có phải là đồng nghiệp đơn thuần không? Có vẻ như cô nhận ra sự thay đổi trong thái độ của mình, Thiên Vĩ ôm cô chặt hơn:
– Anh về mà không vui hay sao mà mặt buồn thế? Đồ ngốc, anh và bác sĩ An chỉ là đồng nghiệp, ngồi chung chuyến xe thôi, đừng nghĩ linh tinh! Anh nói rồi, An không phải người phụ nữ của anh!
Tú Vi xấu hổ và rút vào ngực anh. Dù chỉ là một câu nói, không cần giải thích dài dòng, không cần chứng cứ, nhưng cô tin. Có lẽ khi yêu, người ta dễ tin. Tuy nhiên, Tú Vi vẫn cãi:
– Ai nghĩ gì đâu, hai người thế nào thì mặc kệ chứ, đâu liên quan đến em!
Thiên Vĩ không cãi với cô mà chỉ thu lại nét mặt đùa cợt, anh nói bằng giọng khàn khàn:
– Vi, em… có muốn yêu một bác sĩ không?
Tú Vi ngừng đột ngột. Cô nên hiểu đây là lời tỏ tình hay một cách thăm dò ý kiến? Sau khi suy nghĩ một lúc, cô cười:
– Tất nhiên rồi, bác sĩ vừa giỏi lại biết chăm sóc sức khỏe nữa!
Thiên Vĩ trầm ngâm:
– Nhưng bác sĩ lại bận rộn và khô khan nữa. Khi tỏ tình với cô gái mình yêu, anh chỉ nói được đôi ba từ, không thể diễn đạt nhiều và hay như người khác.
Tú Vi tò mò:
– Đôi ba từ là sao?
Thiên Vĩ hít một hơi rồi nhẹ nhàng nâng cằm Tú Vi, nhìn vào mắt cô và nói ngắn gọn:
– Là….ANH YÊU EM!