Cả bầu trời thương nhớ chương 27 | Cặp đôi mới yêu

28/01/2024 Tác giả: Hà Phong 298

Tú Vi đứng lặng người, những ba từ đó có lẽ đang là điều cô từng mong chờ, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hồi hộp kinh khủng. Trái tim đập nhanh, cảm xúc đang dâng trào, Tú Vi không dám nhìn trực tiếp vào đôi mắt của Thiên Vĩ. Một khoảnh khắc sau, để thoát khỏi tình cảnh áp lực, cô ngần ngừ lên:

– Thiên Vĩ, anh… có phải đang hỏi em không? Em…

Thiên Vĩ nhìn cô, ánh mắt của anh đầy đủ tình yêu và sự quan tâm:

– Đó là cách mà một bác sĩ tỏ tình! Em… có đồng ý không?

Tú Vi vẫn cảm thấy trái tim mình như đang nhảy loạn xạ. Cô cảm thấy hồi hộp và nhanh chóng gỡ bàn tay của anh ra khỏi đoạn cằm cô, nói nhỏ:

– Vĩ, anh… anh biết đấy… anh không phải là người đầu tiên nói lời yêu em, liệu anh có…

Thiên Vĩ vẫn ôm chặt cô:

– Em không ngại thì anh cũng không ngại gì cả. Không sao, không ai sinh ra đã có được những thứ mình muốn, mỗi người đều có một khoảng trời riêng. Anh hiểu những khó khăn khiến em phân vân. Nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ đợi, bất kỳ khoảng thời gian nào cũng được!

Tú Vi lại mắc kẹt trong sự im lặng. Không phải vì cô đang phân vân, mà vì cô xúc động trước những điều anh vừa nói. Quãng thời gian qua, đặc biệt là sự cố gặp nạn, đã giúp cô nhận ra và kiểm chứng tình cảm của mình. Cô hiểu rõ hơn về những kỷ niệm đẹp đẽ với Bảo Nam, và cô đã dành chúng nhẹ nhàng, đặt chúng vào một khu vực sâu thẳm trong tâm hồn. Tương lai của cô, điểm tựa lớn nhất của cô, chính là người đàn ông đang đứng trước mặt. Trong lúc này, cô nghĩ nếu mình tiếp tục giữ im lặng, nếu mình tiếp tục tránh trường hợp tình yêu, có thể mất đi cơ hội mãi mãi. Tình yêu không phải là trò chơi trốn tìm, mà là một trạng thái cảm xúc thiêng liêng giúp ta nắm bắt được tâm hồn của mình và đối phương. Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, vì sao phải giữ im lặng?

Tú Vi rơi vào vòng tay của Thiên Vĩ và mỉm cười:

– Tại sao anh phải đợi chứ?

Thiên Vĩ vẫn chưa hiểu rõ hết ý trong câu hỏi của Tú Vi, vì tâm trạng của anh cũng đang hứng khởi chờ đợi phản ứng của cô. Anh nhẹ nhàng nói:

– Vì chẳng ai có thể thay thế em, nên anh sẽ đợi cho đến khi em sẵn sàng mở lòng!

Tú Vi nhỏ giọng:

– Anh không cần phải đợi nữa, vì em đã sẵn sàng rồi!

Cô ôm chặt lấy bờ lưng rộng của anh, nơi mà đã làm nơi che chở cho cô từ thời thơ ấu, một bảo vệ hạnh phúc. Thiên Vĩ giữ nguyên tư thế trong một thoáng chốc. Lời thú nhận của cô khiến anh có chút bối rối. Anh bắt đầu nói:

– Vi… em… em nói thật à?

Tú Vi cười to:

– Em có hay đùa đấy à? Nhưng… em muốn hỏi một điều…

Thiên Vĩ thoải mái ôm cô, vuốt nhẹ mái tóc của cô:

– Em muốn hỏi gì cũng được, anh chưa bao giờ từ chối điều gì đâu!

Tú Vi ngần ngại:

– Anh và chị An… không có gì thật sự à? Em thấy chị ấy rất xinh đẹp, giỏi giang và anh cũng thích chị ấy phải không?

Thiên Vĩ nhìn cô:

– Vi, em tin anh không?

Tú Vi ngay lập tức gật đầu:

– Dạ, em tin!

Thiên Vĩ ôn tồn nói:

– Em đừng quan tâm tới những người phụ nữ khác xung quanh anh. Ngoại trừ mẹ và Đan Nhi, em chính là người quan trọng nhất với anh. Trong tình yêu, chúng ta chỉ cần tin tưởng và hướng về nhau. Em chỉ cần tin anh, những vấn đề khác hãy để anh lo.

Tú Vi vẫn còn một chút thắc mắc và quyết định nói to:

– Nhưng chị ấy nói với em là hai người…

Thiên Vĩ nhíu mày:

– Cô ấy hẹn em sao?

Tú Vi lắc đầu:

– Không hẹn, nhưng hai lần em đến khám, mỗi lần qua khoa Ngoại, em đều tình cờ gặp chị ấy. Chị An nói nhiều, như… như hai người sắp cưới vậy!

Vĩ nhớ lại thái độ khó hiểu của Tú Vi trong lần khám sau, giờ đây anh hiểu hơn. Với giọng đều đều:

– Anh không rõ chị ấy nói gì với em, nhưng anh khẳng định anh và bác sĩ An không có mối quan hệ nào ngoài công việc. Nhiều người trong khoa cũng thổi lửa nói linh tinh, nhưng anh không quan tâm. Mỗi người có cuộc sống và cách nghĩ riêng. Anh không để ý đến ý kiến của người khác vì anh không can thiệp vào suy nghĩ của họ. Anh chỉ cần lòng anh biết mình làm đúng là đủ.

Tú Vi nghịch ngợm nắm nhẹ một số tóc trên trán anh:

– Vĩ, anh yêu em từ khi nào?

Câu hỏi khó trả lời. Từ khi nào, anh cũng không chắc. Thiên Vĩ trầm ngâm:

– Có lẽ từ lần đầu tiên gặp em, lúc em còn bé xíu, đầu tóc hai bím xinh xinh, mặc chiếc váy xòe trắng như cô công chúa nhỏ. Từ đó đến giờ, anh nghĩ không ai có thể thay thế em!

Tú Vi ngạc nhiên:

– Chín năm ở Anh, anh không chú ý đến bất kỳ cô gái nào sao?

Thiên Vĩ cong môi cười:

– Không chú ý được. Trái tim anh nhỏ, chỉ đủ chứa em thôi. Từ màn hình điện thoại đến laptop, thậm chí khung ảnh trên bàn làm việc, đều chứa hình em, không ai có thể chen vào được nữa!

Tú Vi thấy mình may mắn và cũng tiếc nuối khi nhận ra tình cảm của cả hai đã hiện diện hơi muộn. Do đó, từ giờ cô sẽ không tránh né nữa, sẽ sống trọn vẹn với tình cảm của mình, và sẽ thưởng thức những khoảnh khắc yêu thương mà cuộc sống ban tặng.

Giọng Thiên Vĩ lại vang lên:

– Em hãy ngủ thêm đi, còn sớm lắm, mới bốn giờ thôi!

Tú Vi giật mình nhớ ra một điều:

– Vĩ, anh có báo cho bác Vũ cô Trinh chưa? Mọi người chắc đang lo lắng về anh. Em phải báo cho bố mẹ và anh Hiếu nữa, mọi người đều muốn biết tin tức!

Nói xong, cô vùng vẫy tìm điện thoại. Nhưng khi cầm lên, Tú Vi tỏ ra buồn cười vì điện thoại đã hết pin. Lúc đó, Thiên Vĩ mới nhàn nhã nói:

– Thật là, xem phim Hàn thế nào mà buồn đến mức để điện thoại hết pin như thế này!

Tú Vi đấm nhẹ ngực anh:
– Tại anh hết, máy gọi không được, không có tin tức gì, làm người ta lo muốn chết!
Thiên Vĩ bật cười:
– Máy anh cũng hết pin mà. Anh nghĩ về luôn nên có sạc pin đâu. Đi ra khỏi thành phố E vừa hay thấy xe tai nạn đó. Nhưng em yên tâm đi. Lúc một giờ sáng, về đến bệnh viện, anh tranh thủ cắm sạc pin, báo cho ba Vũ và anh Hiếu rồi. Còn bố Phong thì sẽ có anh hai truyền tin lại.

Tú Vi ngơ ngác:

– Ơ, ai bảo anh gọi bố Phong là bố vậy?

Thiên Vĩ nhắm mắt, mỉm:

– Bố vợ mà. Chẳng lẽ chờ mãi? Em nên thay đổi cách gọi đi!

Tú Vi vênh váo:

– Bác sĩ Vĩ, anh mới tỏ tình với em ít phút thôi! Sao lại vội vậy?

Thiên Vĩ tủm tỉm:

– Tỏ tình chỉ là hình thức, yêu từ bé lắm rồi. Anh gọi bố mẹ thôi. Anh không làm việc khác vội vàng đâu. Bây giờ anh ôm em ngủ, tránh mắt thâm đấy!

Tú Vi cố cãi:

– Mắt thâm là anh không yêu em à?

Thiên Vĩ đang nhắm mắt nhưng vẫn cười:

– Hâm à? Em đẹp đẹp gì anh cũng yêu, nhưng mắt thâm làm bố Phong mắng anh làm con gái mất ngủ!

Tú Vi mỉm cười, choàng tay ôm anh và ngủ ngoan như mèo nhỏ.

Sáu giờ sáng…

– Vi à, em dậy ăn sáng không? Bỏ bữa sáng không tốt đâu!

Tú Vi mèo nheo:

– Anh để em ngủ thêm chút nữa đi. Tối qua em khó ngủ lắm!

Thiên Vĩ đã nấu sẵn bữa sáng, vừa tắm xong, giọt nước vẫn đọng trên vầng trán, khuôn mặt đẹp như tạc. Anh ghé tai cô, mùi sữa tắm nam tính:

– Hôm nay ba mẹ sẽ đến E. Sao khi ba Vũ mẹ Trinh thấy em nằm ngủ trên giường anh? Hoặc bố Phong sẽ kêu ra tòa về tội bắt cóc Đinh Tú Vi qua đêm. Hoặc ba Vũ sẽ kéo ra lễ đường tuyên bố chúng ta là vợ chồng vì đã cùng chung giường dù anh chẳng làm gì em! Em muốn anh là tội phạm hay chú rể hôm nay?

Tú Vi tỉnh giấc từ những câu hỏi của Thiên Vĩ, bật dậy như lò xo:

– Hả? Anh nói gì vậy? Ba mẹ anh đến đây à? Chết rồi, sao anh không nói sớm!

Cô chạy vào nhà vệ sinh mà không chờ câu trả lời của Thiên Vĩ.

Khi cô ra, thấy chăn gối được xếp gọn gàng. Một cảm giác hạnh phúc mới lạ tràn ngập trong lòng cô, đôi má ửng hồng. Tú Vi đi vào phòng ăn, mùi thơm quyến rũ lôi cuốn cô. Hai bát súp gà còn hấp dẫn trên bàn. Cô nói:

– Thơm quá! Anh nấu à?

Rồi cô nhớ lại:

– Xin lỗi, em đã định tự nấu sáng, nhưng…

Thiên Vĩ cười:

– Em còn cả đời để nấu cho anh, không cần lo!

Tú Vi ngồi xuống ghế mà Thiên Vĩ kéo ra:

– Vĩ, mấy giờ ba mẹ anh đến?

Thiên Vĩ nhìn cô:

– Em căng thẳng quá? Chẳng lẽ lần đầu gặp bố mẹ anh sao?

Tú Vi nhăn mặt:

– Nhưng thời gian trước khác, hiện tại cũng khác, anh nói rõ hơn đi!
Thiên Vĩ tủm tỉm:

– Tám giờ hai người mới ra sân bay, có lẽ mười giờ tới đây!
Tú Vi ném cho anh chàng bác sĩ một tia lửa:

– Anh thật là, làm như em bị trảm tới nơi không bằng, đang mơ đẹp mà lại bị đánh thức!

Thiên Vĩ cười lớn:

– Anh không nói đâu, liệu em có dự định dậy ăn sáng không? Mơ về anh hay sao mà đẹp đến thế? Người thật ở đây chẳng tốt hơn à? Ba mẹ anh sắp qua nhà em ăn trưa, lát em cần mua gì không, anh đưa em đi, sau đó chúng ta về nhà ăn cùng mọi người luôn. Tuần sau chắc anh bận vì công việc, tích lũy từ tháng trước đến giờ mà!

Tú Vi ngạc nhiên:

– Ơ, không có người thay thế anh sao?

Thiên Vĩ nắm muỗng súp và nói:

– Có những công việc không ai có thể thay thế được, giống như em đấy, không có cô gái nào thay thế được!

Tú Vi cảm thấy nhẹ nhõm, trái tim đầy hạnh phúc như có một dòng suối mát lành chảy trong lòng, làm dịu đi những vết thương và đem lại cảm giác sự sống mới. Hóa ra, khi sống thật với tình cảm, không tránh né, không tự ti, mọi thứ sẽ tốt đẹp như vậy. Quá khứ đau thương dần kết thúc, trái tim cô vui vẻ chào đón những điều tốt lành, giống như ánh sáng vàng rọi xuống những ngõ nhỏ, làm sáng tâm hồn. Vi quyết định đã đúng, quá khứ thương đau dần phai nhạt, và cô đã tìm thấy hạnh phúc trong tình yêu mới. Một ngày mới, một tình yêu mới, một chương đời mới đang mở ra. Tú Vi tràn đầy hy vọng, dù cô biết cuộc sống không bao giờ thẳng đứng. Nhưng nhờ niềm tin, hai trái tim sẽ vượt qua mọi thử thách và hoài nghi…

Bài viết liên quan