Cả bầu trời thương nhớ chương 33 | Gỡ bỏ nút thắt
Khi Tú Vi trở về nhà, cả gia đình đã ngủ trưa, và Vi tĩnh lặng bước lên phòng. Cô cần thời gian để suy nghĩ và xem xét lại mọi chuyện. Vi đã hiểu rằng những lời nói của mình trước đó có thể khiến Thiên Vĩ phải suy nghĩ. Nhưng nếu cô không nói rõ “dừng lại,” có thể mọi việc sẽ trở nên phức tạp hơn. Tú Vi không phải là người yếu đuối, và trong tình yêu, cô luôn giữ tâm trí tỉnh táo.
Mặc dù cô không hoàn toàn tin tưởng An, nhưng từ những cuộc trò chuyện trước đó, cô nhận ra bác sĩ An không phải là người đơn giản. Vi hiểu An là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ và luôn muốn có được mọi thứ. Nếu Vi tin An, cô sẽ không thể đối mặt với cô ấy một cách mạnh mẽ. Tuy nhiên, Vi cũng nhận ra rằng Thiên Vĩ đang giấu cô về người con gái tên Trang.
Thái độ của Vĩ khiến cô nghĩ rằng anh đang cố che giấu về người con gái đã mất, và điều này kích thích sự tò mò của Vi. Cô hiểu rằng Vĩ muốn níu kéo cô lại và đồng thời giữ bí mật về cô gái kia. Tú Vi tự đặt ra câu hỏi liệu Trang có điều gì muốn Vĩ giữ kín trước khi chị ấy qua đời. Cô không biết An biết những điều đó nhưng không thể ủy mị niềm tin của mình cho An về tình yêu ảo tưởng.
Tú Vi cần thời gian để nhìn lại sự việc và bảo vệ tình yêu của mình. Cô nghĩ đến khả năng An tạo ra tình yêu ảo tưởng giữa cô và Vĩ để người khác nhầm tưởng họ là một cặp. Nhưng Vi không chắc Thiên Vĩ có đủ lòng tin để nói về Trang hay không. Cô cần một khoảng lặng để xử lý những mâu thuẫn trong lòng mình.
Tú Vi dự đoán vào cuối chiều nay, Vĩ sẽ đến tìm cô. Yêu một người hoàn hảo là một áp lực, và cô nghĩ rằng cả hai cần một không gian riêng tư để bình tĩnh, gạt bỏ những rào cản không cần thiết và hiểu rõ hơn về nhau. Cô chuẩn bị một không gian riêng để suy nghĩ và bảo vệ tình yêu của họ. Vi nghĩ rằng đến lúc An cần nhận ra bệnh ảo tưởng của mình đã đi quá xa.
Mang một tâm trạng phân vân, Tú Vi quyết định đi lên khu tập thể giáo viên ở trường ít ngày. Cô muốn dọn dẹp lại phòng và chuẩn bị cho năm học mới, cũng như để giải tỏa những suy nghĩ trong lòng. Thấy anh sững sờ khi cô nhắc đến Trang, Vi cảm thấy nhói lòng. Tuy nhiên, về đến nhà, cô nghĩ rằng anh có thể sững sờ với những lời cô nói. Vì thế, để lòng mình thảnh thơi, cô quyết định đi lên khu tập thể ít ngày.
Khoảng hai giờ chiều, Tú Vi xin phép bố mẹ đi lên khu tập thể ít ngày. Bố cô ngạc nhiên:
– Vì sao? Có phải hai đứa giận dỗi gì nhau không?
Tú Vi lắc đầu:
– Không ạ, chỉ là có một số chuyện nhỏ nhặt, nhưng có lẽ do con ích kỉ không cất nó qua một bên được nên cần vài ngày để cân bằng lại thôi ạ!
Bố Phong nhìn con gái:
– Vi, con không còn thơ bé, cũng không phải là lần đầu tiên yêu đương. Mỗi cuộc tình đều có một màu sắc riêng. Cho nên, bố dù ở thế hệ trước cũng chả thể khuyên được con trong chuyện tình cảm. Nhưng bố có một điều muốn nói với con, trong tình yêu, con nên nghe trái tim mình lên tiếng. Còn giờ thì bố nghĩ con nên để đến sáng mai hẵng đi, vì chiều nay trời có thể đổ mưa đấy!
Tú Vi nhìn nền trời khá âm u rồi nói:
– Chắc trời chỉ động một chút thôi bố ạ, con nghĩ là không mưa đâu. Xe buýt bây giờ đỗ ngay trước cổng khu tập thể, vả lại đường sá đã được mở rộng, ô tô vào tới tận sân nên không lo đâu bố!
Vũ Phong thấy con gái khăng khăng đòi đi, người cha cũng nghĩ con cần suy nghĩ chín chắn hơn nên gật đầu:
– Tùy con, nhưng con nên nhớ, không ai yêu mình bằng chính mình. Cho nên, mỗi trải nghiệm là một lần để con thêm yêu và trân trọng bản thân!
Tú Vi cười:
– Dạ, bố yên tâm ạ. Con không bao giờ ngược đãi bản thân đâu. Thực ra con thấy hơi bí bách, đi ít ngày cho thoải mái thôi ạ.
Nói xong, cô chào bố mẹ và lên tuyến xe buýt gần nhà. Trên xe, nhìn khung cảnh hai bên đường, Tú Vi thấy lòng nhẹ hơn một chút, cô soạn tin nhắn gửi Thiên Vĩ:
– Vĩ, em không phải kẻ dễ dàng vứt bỏ tình yêu, nhưng em cần không gian tĩnh lặng. Chúng ta đã quá hiểu nhau mà, đúng không anh? Em cần một mình không có nghĩa là hết yêu anh, mà để xem lại chính mình thôi!
Thiên Vĩ đang ngồi trong phòng làm việc, đọc những dòng tin của Tú Vi, anh không gọi cho cô nữa. Anh chỉ nhắn một tin ngắn gọn:
– Anh tôn trọng quyết định của em! Anh chờ em!
Tú Vi đến nơi được khoảng một tiếng đồng hồ thì trời đổ cơn mưa. Mưa mùa hạ mang theo giông lốc, cây cối nghiêng ngả, bầu trời tối sầm lại. Từng tiếng sấm rền vang cả một khoảng trời rộng, những tia chớp lóe ngang như ai đó cầm dao xé rách cả nền trời.
Thiên Vĩ sau khi tan giờ làm lại quyết định phóng xe tới nhà Tú Vi. Anh nghĩ rằng Trang cũng sẽ đồng ý với quyết định của anh, để anh nói ra những bí mật đã định giấu kín mãi mãi, để tình yêu đích thực của anh không bị bất kì thế lực vô hình nào ngáng trở nữa.
Khi bước vào Biệt thự, Thiên Vĩ nhận ra bố và anh trai của Tú Vi đang ngồi trong phòng khách, trong khi mẹ cô đang ở bếp nấu nướng. Vũ Phong ngạc nhiên:
– Vĩ, có việc gì gấp vậy không?
Thiên Vĩ thật thà kể lại mọi chuyện với bố của Tú Vi, người đã giúp anh khởi tố vụ án của bố dượng kia. Nghe xong, Vũ Phong thở dài:
– Haizz, con bé này tin người quá vậy?
Thấy Tú Vi không ở đâu, Thiên Vĩ vội:
– Tú Vi đâu rồi ạ?
Vũ Hiếu trả lời:
– Cô ấy đi lên trường rồi!
Thiên Vĩ ngạc nhiên:
– Trường đang nghỉ hè mà anh hai? Cô ấy lên đó làm gì?
Vũ Hiếu trầm ngâm:
– Chắc cô bé muốn một mình thư thái đầu óc thôi!
Thiên Vĩ vội đứng dậy:
– Con xin phép đi ạ!
Vũ Phong ngạc nhiên:
– Con về chung cư sao? Mẹ nấu sắp xong rồi, con ở lại ăn cơm đã!
Thiên Vĩ lắc đầu:
– Dạ không, con đi lên trường của Vi!
Vũ Hiếu ngăn lại:
– Không được, mưa to gió lớn thế này, năm mươi cây số chứ có ít đâu. Anh không cho chú đi đâu, nguy hiểm lắm!
Thiên Vĩ bật cười:
– Em không sao đâu ạ. Xe em không đẹp lắm nhưng đạn bắn còn không xuyên thủng được, mấy hạt mưa này nhằm nhò gì đâu. Tú Vi sợ sấm sét, mưa to thế này, em lo cô ấy lại ngồi bó gối bỏ cơm ạ!
Vũ Phong nhìn Thiên Vĩ:
– Vĩ, trời mưa lại còn tối nữa…
Thiên Vĩ gật đầu:
– Con sẽ cẩn thận ạ! Con cần giải thích mọi chuyện cho cô ấy!
Không thể ngăn cản được anh, mọi người để Thiên Vĩ lao vút vào màn mưa. Những hạt mưa tấp vào cửa kính xe, con đường trước mắt chỉ là một màn trắng xóa.
Trong khi đó, Tú Vi đang ngồi co ro trên giường trong phòng tập thể. Chiều nay cô đã lên dọn dẹp lại phòng, thay giấy dán tường, vừa dọn dẹp xong thì trời mưa như trút nước. Màn đêm buông xuống, bóng tối dày đặc bao trùm cảnh vật, tiếng mưa rào rào quật vào mái tôn trước sân, tiếng sấm chớp đì đùng khiến cô sợ hãi. Cái ám ảnh về những cơn mưa chưa bao giờ mất đi trong lòng Tú Vi. Lúc chiều cô đã tranh thủ mua thức ăn trong vài ngày tới. Ban nãy tính nấu miến gà ăn mà mưa lớn quá khiến cô tới bảy giờ tối vẫn ngồi bó gối trên giường.
Chợt màn hình điện thoại báo cuộc gọi đến, cô mỉm cười bấm nghe:
– Anh hai, nhớ em rồi à?
Vũ Hiếu nói nhanh:
– Tôi nhớ cô làm gì, nhưng có một gã si tình nhớ cô nên dù mưa bão vẫn lao lên trường với cô rồi!
Tú Vi ngạc nhiên:
– Anh nói ai vậy? Ai đi lên đây?
Vũ Hiếu thở dài:
– Còn ai vào đây nữa. Vi ơi là Vi, cô yêu quá rồi hóa rồ à? Thằng Vĩ nó làm gì cô mà hành nó ghê thế hả? Nãy hết giờ làm nó qua đây kiếm cô, nhưng nghe bảo cô lên trường nên nó lao đi luôn. Không biết đi đường có làm sao không nữa!
Tú Vi lo sợ:
– Cái gì? Tại sao anh không giữ anh ấy lại? Điều này có thể gặp chuyện gì trong cơn mưa như vậy?
Vũ Hiếu nhún vai:
– Em về giữ, anh với bố mẹ thì khó mà kiểm soát được!
Tú Vi tưởng tượng ra cảnh chiếc xe lao qua cơn mưa, làm tim cô đập nhanh. Cô sợ mưa, và tại sao những người quan trọng đối với cô lại liên quan đến những cơn mưa? Cơn mưa lớn đã để lại niềm đau trong trái tim cô, liệu cơn mưa này có xua đi nỗi ám ảnh hay lại tạo thêm một nỗi ám ảnh mới? Tú Vi băn khoăn, và sau một lúc, tiếng Vũ Hiếu vang lên:
– Vi, em sao vậy?
Tú Vi giật mình:
– Dạ không, chỉ là em lo thôi ạ!
Hiếu gật đầu:
– Nếu lo cho người ta, thì phải lắng nghe họ nói chứ? Anh đã nghe kể rồi, bây giờ chỉ mong Thiên Vĩ lên đó mà mọi thứ được giải quyết!
Tú Vi ngậm ngùi:
– Em chỉ cần thời gian để tĩnh tâm một chút thôi!
Vũ Hiếu lên tiếng:
– Anh muốn nói với em, kiểu đàn ông như anh trai em và Thiên Vĩ không đáng để em lo lắng. Có nếu mất, đừng tìm kiếm!
Tú Vi cong cớn:
– Này, anh trai em đâu rồi?
Vũ Hiếu nhún vai:
– Còn Vĩ là em rể anh và sắp tới sẽ là chồng em nữa đấy! Như vậy đấy!
Nói xong, Chủ tịch Tập đoàn nội thất Á Đông lạnh lùng tắt điện thoại. Tú Vi nghe xong không thể ngồi yên. Cô bước đi lại trong phòng, mở cửa ngó ra ngoài, nhưng khu tập thể vắng bóng, chỉ có tiếng mưa và gió. Sấm chớp làm Tú Vi sợ hãi, và cô vội vàng đóng cửa lại. Nhưng sau đó, cô lại lo lắng Thiên Vĩ tới và mọi lời gọi của anh bị át bởi tiếng mưa, nên cô ngồi bó gối gần cửa ra vào. Trái tim nóng như lửa, cô lẩm bẩm:
– Đồ hâm, không biết thương thân là gì cả!
Khoảng ba mươi phút sau, Tú Vi nghe tiếng gõ cửa:
– Vi, em có ở trong không?
Tú Vi lập tức đứng dậy và mở cửa. Trước mặt cô là Thiên Vĩ, với khuôn mặt mệt mỏi sau khi lái xe hơn năm mươi cây số trong cơn mưa lớn. Mấy sợi tóc rơi xuống trán. May mắn là đường đã sửa, sân đã có mái tôn, nếu không anh đã ướt nhẹp rồi. Khoảnh khắc qua đi, tiếng Thiên Vĩ vang lên trong mưa:
– Anh chỉ cần em mười phút thôi. Em chỉ cần lắng nghe. Sau mười phút đó, nếu em vẫn không tha thứ cho tội giấu diếm của anh, thì anh sẽ không tìm em nữa, chỉ nhìn theo bước em đi mà thôi.
Nước mắt lăn dài trên gò má Tú Vi, cô đấm thùm thụp vào ngực Thiên Vĩ:
– Đồ ngốc! Bác sĩ mà sao ngốc thế hả?
Bỗng Tú Vi cảm nhận một lực kéo cô vào vòng tay ấm áp, tiếng anh vang lên xen lẫn tiếng mưa:
– Bởi vì anh yêu em!