Cả bầu trời thương nhớ chương 36 | Bất ngờ không nghĩ tới
Vũ Hiếu nhìn chằm chằm vào Đan Nhi và nói:
– Sao? Ngạc nhiên khi một chàng trai làm thuê lại ghé nhà hàng này ăn trưa à?
Đan Nhi trừng mắt:
– Anh Hiếu, anh quen cô ấy à? Ơ, mà anh nói đi làm thuê là sao?
Lúc này, Hoài An bắt đầu suy nghĩ, rồi cô ta nói châm biếm:
– Quả là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Loại không học hành thì đi với kẻ làm thuê thôi.
Cô nhìn sang Thiên Vĩ và hỏi:
– Vĩ, anh em bạn bè của anh toàn loại hạ đẳng vậy ư?
Thiên Vĩ nhún vai:
– Đẳng cấp chúng tôi như nhau, thế nhưng chúng tôi có điều gì mà cô chẳng bao giờ có đấy!
Hoài An nhìu mày:
– Em thua gì họ chứ? Tại sao những người như vậy mà anh cũng thân thiết được còn em lại không? Mấy người này có gì mà em không thể có?
Thiên Vĩ buông ra hai tiếng:
– Đạo đức!
Đan Nhi cười lên:
– Anh hai em nói đúng đấy! Ủa, mà anh Hiếu đi đâu rồi nhỉ?
Hoài An nhếch môi:
– Ngượng nên chạy rồi!
Tú Vi im lặng liền nói:
– Anh ấy đi đặt phòng VIP!
Hoài An mỉm cười:
– Xời, bày đặt phòng VIP, tính tiêu tiền anh Vĩ hả?
Vào lúc đó, Vũ Hiếu xuất hiện và kêu gọi mọi người vào:
– Mọi người vào thôi!
Đan Nhi hỏi Hiếu:
– Anh, sao con gái kia nói anh đi làm thuê thế?
Hoài An mỉm cười:
– Cô không biết sao à? Chắc cô mới quen anh ta rồi. Anh này làm thuê cho Tập đoàn nội thất Á Đông đấy. Năm ngoái, khi tôi mới ở Pháp về, có gặp anh ta một lần. Lúc đó anh ta đến nhà tôi để trang trí biệt thự của ba tôi.
Đan Nhi ngạc nhiên:
– Cái gì? Anh à?
Hiếu nhớ về sự cố đó và kể lại:
– Đúng vậy, tôi làm thuê cho Tập đoàn Á Đông. Có lẽ cô gặp tôi khi đó.
Hoài An nói tiếp:
– Anh đến nhà tôi để làm nội thất cho biệt thự mới xây của bố tôi. Nhưng cũng may là sau đó tôi mới nhận ra anh ta là Chủ tịch của tập đoàn.
Đan Nhi hốc mắt nhìn Hiếu:
– Cơ hội thế mà anh đã không “tấn công” à?
Hiếu nhìn như không nhớ rõ và đáp:
– Công việc là ưu tiên hàng đầu.
Mọi người tiếp tục nói chuyện, còn Hiếu lại nhớ về những ngày đó.
Anh trợ lý nghe An nói liền gọi hai nhân viên đang đứng ở khu vực vườn hoa vào bê mấy chậu cây cảnh sang một bên. Nhưng An lại chỉ trực tiếp vào Vũ Hiếu:
– Tôi đã nói với anh này rồi, đứng lơ ngơ lẩm bẩm gì đấy?
Trợ lý của Vũ Hiếu nhanh chóng nói:
– Này cô, đó là…
Nhưng Vũ Hiếu cắt ngang:
– Được rồi, cậu bảo anh em dọn dẹp xong chúng ta về.
Vì bố của Hoài An đang ở phía vườn, cô ta chỉ nhìn thấy cảnh tượng mắng mỏ từ An. Cô ta quát mắng:
– Sao thế? Đi làm thuê mà tự trọng ghê nhỉ? Làm xong việc mới về, anh dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi. Các anh dẫm bẩn hết biệt thự nhà tôi rồi cứ thế mà về á? Ai biết các người có bỏ túi cái gì không?
Vũ Hiếu không muốn làm nặng thêm tình hình, liền quyết định rời đi. An mỉm cười nhớ lại sự cố, và Vũ Hiếu cũng nhớ lại những ngày đó. Khi An nhắc lại chuyện, Hiếu đưa ra thẻ căn cước và card visit để chứng minh danh tính:
– Cô nhìn cho kĩ, tên trong thẻ căn cước và card visit có giống nhau không?
Hoài An nhìn thẻ căn cước và card visit – tên Đinh Vũ Hiếu và hình ảnh chính là anh chàng đứng trước mặt cô. Cô ta ngạc nhiên:
– Anh… anh là… con trai của… của cảnh sát Vũ Phong à?
Vũ Hiếu gật đầu:
– Đúng, cảm ơn cô đã nhớ chính xác tên của bố tôi. Còn giờ, chúng ta vào ăn trưa nhé tiểu thư!
Vũ Hiếu và Đan Nhi rời đi, nhưng trước khi đi, Hiếu quay lại nói:
– À, thiếu chút nữa thì quên mất. Đan Nhi là vợ sắp cưới của tôi, cô ấy cũng là Chủ tịch Tập đoàn ô tô Trịnh Gia rất nổi tiếng ở thành phố B và cả nước.
An thất kinh trước thông tin này, nhưng Hiếu không để ý, chỉ nói:
– Nãy giờ cô bảo vợ tôi không được dạy dỗ, tôi nghe hơi ngứa tai rồi đấy. Nhưng tính tôi không thích cãi nhau với phụ nữ, đặc biệt là loại thiếu hiểu biết như cô nên tôi mới im. Đừng nghĩ mặc đồ hiệu là phát ngôn đúng!
Nói xong, anh chàng Chủ tịch rời đi, để lại Hoài An ngơ ngác. Cô ta nhận ra rằng cả hai gia đình đều thuộc về thế giới thượng lưu, mà cô lại không nhận ra điều này trước đó. Cuối cùng, An quyết định mua suất trưa về nhà ăn. Trong khi đó, trong phòng VIP, hai cặp đôi đang ăn uống vui vẻ và quên hết về cuộc cãi vã trước đó. Lần đầu tiên tới thành phố C, An đã nhận ra cô không biết gì về gia thế của Tú Vi và Hiếu. Cô quyết định thay đổi kế hoạch và mua suất trưa về nhà.
Chiều hôm đó, Hoài An bước vào bệnh viện và cảm thấy mọi người nhìn cô khác thường. Cô liền nắm lấy một chị bác sĩ để hỏi về tình hình:
– Chị ơi, sao mọi người có vẻ có chuyện gì vậy ạ?
Chị bác sĩ nhìn quanh và kiểm tra kỹ khuôn mặt được trang điểm của An trước khi nói nhẹ nhàng:
– Em có sao không An?
An mỉm cười:
– Chị nhìn gì mà kỹ vậy? Em khỏe mạnh, có sao đâu chị!
Chị bác sĩ nhìn chằm chằm vào An:
– Em và bác sĩ Vĩ có mâu thuẫn gì không vậy? Mọi người thấy Vĩ thay đổi hình nền Facebook, đổi câu danh ngôn từ trước thành hình tay trong tay với một cô gái!
An cười:
– Ôi chị tôi, anh ấy chỉ tải những hình ảnh đó từ mạng về thôi ạ, không có gì quan trọng cả!
Chị bác sĩ gật đầu:
– Quan trọng đấy, hai người đang là cặp đôi nổi tiếng ở bệnh viện mà. Nhưng chị nghĩ cũng chỉ là hình ảnh mạng thôi, tay và đồng hồ giống nhau đến vậy mà Vĩ không công khai, em nhỉ?
An thủ thỉ:
– Người giống người, còn tay giống tay. Anh ấy không thích công khai nên em cứ yên tâm, chẳng có chuyện gì đâu ạ. Chị thấy đấy, tối nào cũng gặp nhau mà anh Vĩ không bao giờ đăng hình chúng em lên Facebook. Trước đây em cũng tò mò, nhưng giờ em quen rồi, yêu nhau thì bình lặng nhất chị ạ!
Chị bác sĩ gật đầu hiểu:
– Ừ, người như bác sĩ Vĩ thích sự kín đáo. Chị cứ lo lắng hai người giận dỗi là được rồi, đâu cần phải quá mức.
Hoài An cười:
– Chúng em không phải con nít đâu chị. Yêu và có ý định kết hôn, giận dỗi làm gì cho mất thời gian ạ!
Nói xong, An nhấc chân để chị bác sĩ đi làm, trong lòng cô vẫn còn rơi rớt lời rủa không biết ngày nào sẽ hết!
Chiều hôm đó, khi tan làm, Thiên Vĩ nhận được cuộc gọi từ Tú Vi:
– Em đang cài chip theo dõi chồng đấy à? Sao em chuẩn giờ anh tan làm thế?
Tú Vi cười nhẹ:
– Anh nhắc em mới nhớ, đó là một gợi ý tốt đấy. Chắc em phải nhờ chú Tuân hoặc chú Kiên chế tạo cho em một cái chip theo dõi anh mới được, chứ cái cô trà xanh kia mưu mô thủ đoạn lắm!
Thiên Vĩ bật cười:
– Rồi, em muốn theo dõi gì tùy em, tấm thân vàng ngọc này nằm trong tay em. Mà gọi cho anh vì nhớ quá đúng không?
Tú Vi lắc đầu:
– Dạ không, nếu gọi vì nhớ thì chắc một phút em sẽ gọi một lần. Em gọi để báo tin là bố mẹ anh vừa xuống máy bay và đã về nhà em. Anh xong việc thì tới đây ăn tối nhé!
Thiên Vĩ ngạc nhiên:
– Ba mẹ tới hả em? Mấy cái vị này như chơi trò ú tim, trưa thì em gái đột nhiên xuất hiện, giờ lại đến hai bậc phụ huynh. Khéo tối nay tiến hành hôn lễ luôn cũng nên đấy!
Tú Vi cười tỏ ra hồn nhiên:
– Em không biết, nhưng chắc anh nên chuẩn bị tinh thần nhỉ?
Thiên Vĩ gật đầu:
– Anh cũng mong vậy. Anh về tắm rồi qua ngay. Nhưng em nhớ đấy, giờ là ba mẹ chung chứ không phải chỉ riêng anh nữa nhé!
Tú Vi gật đầu đáp ứng rồi tắt điện thoại sau cái hôn thoáng qua của Thiên Vĩ. Niềm hạnh phúc tràn ngập trong trái tim nhỏ bé của cô.
Sáu giờ rưỡi tối, tại Biệt thự PC…
Bữa tối diễn ra vui vẻ với nhiều chuyện để chia sẻ. Gặp nhau là gia đình này lại có đủ chủ đề để nói. Sau khi ăn cơm, mọi người vui vẻ ngồi thưởng thức trái cây trong khi Đan Nhi và Tú Vi dọn dẹp. Hai chàng trai soái ca không phải rửa bát nhưng vẫn tỏ ra sôi nổi, lăng xăng bên cạnh cho đến khi công việc kết thúc.
Ngồi thoải mái trên sofa, ông Vũ cười:
– Phong ơi, tại sao chúng ta không tổ chức kết hôn cho cả hai đôi trẻ này luôn nhỉ? Gọi điện báo tin cho bố mẹ của chúng ta, cho ba mẹ vợ chồng, rồi công bố họ là vợ chồng, có thể động phòng hoa chúc, mai đi đăng kí tại phường luôn. Ông nghĩ tôi tính vậy có hợp lý không?
Thiên Vĩ khuôn mặt gần Tú Vi và thì thầm:
– Em phải công nhận ba tôi hiểu biết anh rất tốt.
Tú Vi nhìn Thiên Vĩ và cười, trong khi đó bố cô tạt nước vào cốc rồi nói:
– Chỉ có mỗi ông là đọc được suy nghĩ của tôi thôi!
Bất ngờ ánh mắt của Tú Vi dừng lại trên Thục Trinh. Bà đang mỉm cười hạnh phúc, nhưng bất ngờ mặt bỗng nhiên trắng bệch. Mẹ Thiên Vĩ ôm ngực và thở nặng, làn da trắng bạch. Người vợ cúi xuống giúp mẹ Vĩ, trong khi đó, cả gia đình hoảng loạn. Tú Vi hốt hoảng nói:
– Mẹ Trinh!
Cùng lúc đó, Thục Trinh chỉ kịp nghe tiếng “Trinh!” thất thanh của Thiên Vũ rồi mất ý thức, rơi vào vòng tay chồng…