Cả bầu trời thương nhớ chương 38 | Mẹ qua cửa tử
Câu nói của bác sĩ Hoàng đã mang lại niềm an ủi không chỉ cho Thiên Vĩ mà còn cho toàn bộ đội mổ. Ánh mắt của anh dừng lại trước Thiên Vĩ, vượt qua chiếc khẩu trang, nhưng vẫn rõ nét nụ cười hạnh phúc của bác sĩ:
– Chúc mừng gia đình cậu. Mẹ cậu đã vượt qua khỏi nguy cơ. Trong một tuần tới, bà sẽ được chăm sóc đặc biệt trước khi chuyển sang phòng bệnh thường nếu mọi thứ ổn định.
Niềm vui lan tỏa trong Thiên Vĩ, như một góc nặng lớn trên ngực anh được giảm nhẹ. Anh không ngừng tạ ơn vì sự cầu nguyện của mình đã được đáp ứng và đầy tớ bác sĩ Hoàng đã cứu mẹ anh khỏi bờ vực của cái chết. Anh nắm lấy tay của bác sĩ, lời nói phát ra như một cảm giác lạ lẫm:
– Em cảm ơn anh, cảm ơn tất cả mọi người!
Thiên Vĩ rời khỏi phòng mổ nhanh chóng cùng với đội mổ. Cánh cửa mở ra, mọi người đổ về với tâm trạng lo lắng. Thiên Vĩ mỉm cười:
– Ba ơi, mẹ đã qua khỏi rồi!
Ba Vũ ôm chặt con trai, xúc động làm những giọt nước mắt trải dài thay cho những lời nói. Sự hạnh phúc lan tỏa, Thiên Vĩ bắt đầu hiểu thêm về cảm xúc của người nhà bệnh nhân khi họ nghe tin phẫu thuật thành công. Sự lo lắng tan biến bằng những tiếng thở phào và niềm hạnh phúc nghẹn ngào.
Khi Thục Trinh được đưa ra phòng chăm sóc đặc biệt, Hoài An xuất hiện. Thiên Vũ tiến lại và nói:
– Cảm ơn em đã giúp đỡ gia đình, chúng tôi sẽ mãi nhớ ơn em.
Hoài An lắc đầu, giọng mệt mỏi:
– Dạ không có gì, mẹ anh Vĩ cũng như mẹ em thôi ạ, chú đừng khen nhiều ạ!
Khi Thiên Vĩ và Tú Vi đến, An chợt nhận ra điều gì đó:
– Sao mình chóng mặt thế này nhỉ?
Một y tá nhanh chóng đưa cho An một hộp sữa:
– Bác sĩ An, cô uống đi, vừa truyền máu xong nên có thể chóng mặt, cô nghỉ ngơi chút đi ạ!
An nhìn Thiên Vĩ:
– Anh Vĩ, dẫn em về ghế được không? Em mờ cả mắt rồi không biết làm sao!
Vũ Hiếu lên tiếng, phá tan không khí bối rối:
– Vĩ, em lo mẹ đi, anh sẽ dẫn cô An!
Anh em Thiên Vĩ cùng Tú Vi và ba Vũ quay về phòng chăm sóc đặc biệt, trong khi Hiếu và bố mẹ anh ở lại để cảm ơn đội mổ. Anh giúp đỡ Hoài An:
– Để tôi dẫn em ngồi xuống!
Vừa nói, anh dẫn An ngồi xuống ghế chờ:
– Cảm ơn em đã giúp đỡ mẹ vợ tôi!
Hoài An ngồi dậy, ánh mắt thờ ơ nhìn Vũ Hiếu, vẻ mệt mỏi đã giảm đi nhiều:
– Không có gì, tôi chỉ làm vì Thiên Vĩ và gia đình anh ấy. Tôi ổn rồi!
Vì khu vực chăm sóc đặc biệt không thể có nhiều người ở lại, sau khi sắp xếp mọi thứ cẩn thận, chỉ có ba Vũ ở lại trong phòng, anh em Thiên Vĩ cùng Tú Vi quay trở lại khu vực phẫu thuật để yêu cầu vợ chồng Vũ Phong về nghỉ ngơi:
– Bố Phong! Bố mẹ, anh Hiếu và Tú Vi về nghỉ đi ạ, mọi người đều mệt rồi! À, Đan Nhi cũng về với anh Hiếu luôn nhé!
Vũ Phong nhìn Thiên Vĩ với sự phân vân:
– Con ổn không, hay để thêm vài người ở lại giúp đỡ?
Thiên Vĩ lắc đầu:
– Hiện tại mọi người ở lại cũng chẳng có ích gì. Phòng chăm sóc đặc biệt đang có y tá và bác sĩ trực 24/24. Và phòng vô trùng nên không thể có quá nhiều người. Theo con, mọi người về đi, để con và bố ở lại, mai mốt cứ thay nhau. Mẹ vẫn chưa tỉnh, nhưng đã ổn định rồi ạ!
Mọi người đồng lòng gật đầu. Vũ Hiếu quay về Hoài An:
– Cô An, cô có thể tự về được không, hay chúng tôi chở cô?
Hoài An nhìn lên Thiên Vĩ:
– Em ở lại với anh, nếu có vấn đề gì về chuyên môn, anh có thể xử lý được ạ!
Vĩ lắc đầu:
– Cảm ơn cô, tôi nghĩ là không cần thiết. Đội mổ cho mẹ tôi đã có các chuyên gia hàng đầu, và mẹ tôi đang được theo dõi chặt chẽ. Cô cứ về đi!
Vĩ nhanh chóng rút điện thoại và thực hiện một số thao tác, sau đó nhìn Hoài An:
– Bác sĩ An, tôi vừa chuyển khoản tiền máu và một khoản để bồi dưỡng sức khỏe cho cô. Rất cảm ơn cô đã giúp đỡ mẹ tôi!
Hoài An ngạc nhiên:
– Anh Vĩ, anh làm gì thế? Em làm việc này vì lòng nhân ái, chứ em đâu thiếu tiền đến mức phải bán máu. Em sẽ chuyển khoản lại cho anh!
Thiên Vĩ chưa kịp nói gì, bác sĩ Hoàng đã nói:
– Hoài An, Thiên Vĩ đã làm đúng đấy! Em không phải bán máu kiếm tiền, nhưng gia đình Vĩ cần mua máu. Chúng tôi đã đưa ra yêu cầu xét nghiệm máu của người thân và nhân viên cùng nhóm máu với bác gái, sau đó gia đình Vĩ sẽ mua để cứu mẹ cậu ấy. Anh cũng đã làm giấy tờ ghi rõ gia đình Vĩ đã mua số máu đó của em, vì bệnh viện không có đủ lượng máu cung cấp. Chúng tôi đã đưa số tài khoản của em cho Vĩ vì tất cả nhân viên đều đăng ký số tài khoản để bệnh viện chuyển lương. Chúng tôi đánh giá cao hành động của em!
Hoài An lắc đầu:
– Bác sĩ Hoàng, chúng ta là đồng nghiệp, là người cùng nghề, lại còn như người nhà, em có thiếu thốn gì đâu, anh làm thế làm sao em mặt mũi nhìn ba mẹ anh Vĩ nữa!
Bác sĩ Hoàng phát biểu:
– Sự công bằng mới làm cho mọi người dễ nhìn mặt nhau, em cứ thoải mái. Xem như gia đình Vĩ có may mắn khi gặp được người cùng nhóm máu giúp đỡ. Em cũng may mắn có cơ hội làm việc thiện. Thế nhé, giờ đã khuya, em lại mới truyền máu, em có lái xe về được không?
Anh Hoàng nhìn Hoài An:
– Dạ, em về được, em ổn mà!
Bác sĩ Hoàng cười:
– Ừ, em là một bác sĩ, lại là bác sĩ giỏi học ở Pháp, vấn đề tự chăm sóc bản thân sau khi truyền máu chắc không cần anh phổ biến nữa!
Hoài An cười:
– Dạ em biết mà anh, anh yên tâm đi nhé!
Nói xong, Hoài An cúi đầu chào mọi người rồi rời đi. Vũ Hiếu kéo tay Đan Nhi đi theo:
– Cô cứ để chúng tôi đưa cô về!
An giữ im lặng, chỉ gật đầu nhẹ mặc dù lòng đang dậy sóng. Cô không ngờ Thiên Vĩ lại có hành động như vậy, hi vọng rằng đây sẽ là cơ hội để anh nhận ra tình cảm của cô, nhưng đáng tiếc mọi thứ vẫn giữ nguyên. Tuy nhiên, Hoài An nhận ra rằng mọi cơ hội đều có thể trở thành bước đệm để đạt được mục đích cuối cùng của cô. Cô tỏ ra nham hiểm, nở một nụ cười và lẩm bẩm:
– Anh đừng nghĩ có thể dễ dàng thoát khỏi tay em…
Vũ Hiếu tiến gần Hoài An, nhìn thấy những bước chân nhanh nhẹn của cô, anh mỉm cười:
– Cô uống bịch sữa vừa rồi có vẻ tốt đấy nhỉ? Tôi thấy cô khỏe hơn nhiều, chắc cô y tá pha thêm thần dược rồi!
An nhăn mày:
– Anh có ý gì vậy? Tôi vừa cứu mẹ vợ anh đấy!
Hiếu nhún vai:
– Chúng tôi đều biết ơn cô. Vật chất và tinh thần đều được thể hiện rồi. Nhưng cô cũng đừng diễn đạt quá mức, cô diễn sâu quá nên trông lố lắm!
An quay sang Hiếu:
– Đồ vô ơn!
Vũ Hiếu mở cửa xe cho hai người phụ nữ và sau đó anh ngồi vào ghế lái:
– Chúng tôi rất biết ơn cô, nhưng chẳng ai muốn cô làm khó Thiên Vĩ.
Hoài An nhếch môi:
– Anh yên tâm đi, tôi chẳng cần phải làm những trò mèo đó. Cái gì thuộc về tôi thì cuối cùng cũng sẽ là của tôi.
Hiếu không muốn nói chuyện nhiều với An nữa, chỉ tập trung lái xe.
Trong khi đó, trong phòng chăm sóc đặc biệt, Thiên Vũ nắm chặt tay vợ. Tay bà đã gầy đi, những đường gân xanh trên da nổi bật hơn. Vợ ông đã trải qua nhiều khó khăn, giờ ông chỉ muốn bà sống an nhàn. Nếu không có cấp cứu kịp thời hôm nay, ông không biết mình và các con sẽ sống như thế nào. Sáng nay, vợ chồng ông đi từ thiện ở mấy ngôi chùa, không ngờ buổi hội ngộ lại trở thành biến cố như vậy. Đức Phật có lẽ thấu lòng với lòng thiện của bà nên đã chở che cho mạng sống của bà.
Áp chặt bàn tay vợ lên trán, rồi lên môi mình, Thiên Vũ nói nhỏ:
– Trinh, anh có thể đánh đổi mọi thứ để ở bên cạnh em. Vì vậy, em cũng hãy mau tỉnh lại nhé! Anh sẽ đợi em như những năm trước, đợi tin tức của em.
Trong căn phòng yên bình, hai thân ảnh lặng lẽ bên nhau. Một bức tranh đẹp của tình yêu và lòng nhân ái, dù có bất cứ loại thuốc khử trùng nào, cũng không thể xóa nhòa được…