Cả bầu trời thương nhớ chương 4 | Sự đe dọa đáng sợ

24/01/2024 Tác giả: Hà Phong 243

Thiên Vĩ bất ngờ dừng lại, bày tỏ sự khó chịu. Sau chín năm ở Anh, anh chưa bao giờ chứng kiến người nhà của bệnh nhân thể hiện sự đe dọa với bác sĩ như vậy. Tuy nhiên, Vĩ cảm nhận rằng phản ứng của người này có vẻ quá mạnh mẽ. Có thể do anh mới đến thành phố C một tuần nên những cảnh tượng như vậy khiến anh cảm thấy lạ lẫm. Điều này giống như những hành động của các đám đông trong thế giới ngầm. Những bước chân vội vã dừng lại đột ngột. Tuy nhiên, bác sĩ trưởng khoa và đồng đội dường như quen với hành vi của người đó nên không thể nhận biết được sự kinh ngạc. Bác sĩ Hoàng, trưởng khoa, nói mạnh mẽ:

– Bây giờ bạn muốn anh ấy chết vì bệnh không thể chữa hay vì chúng tôi không cứu chữa kịp thời? Hãy chọn, chúng tôi chỉ còn đứng đây một phút nữa, còn em trai bạn đang trên bờ vực của cái chết!

Người đàn ông, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, nhìn các bác sĩ một cách hung dữ, sau đó gật đầu và tránh né. Anh ta rời khỏi họ, nhưng vẫn lẩm bẩm:

– Mẹ kiếp! Đen như chó mực! Cứ vào đây là tiêu hết tiền!

Bất chấp lời lẽ thô tục, nhóm bác sĩ nhanh chóng bước vào phòng phẫu thuật. Khi cánh cửa đóng lại, tiếng lạch cạch của dụng cụ và lệnh của bác sĩ phẫu thuật trở thành âm thanh duy nhất. Những giọt mồ hôi rơi xuống trán, nhưng mọi người quên hết những đe dọa trước đó, tập trung chiến đấu với cái chết để cứu sống người bệnh.

Khi đội phẫu thuật rời khỏi phòng, người đàn ông trước đó dường như bình tĩnh hơn, hỏi:

– Em trai tôi sao rồi?

Bác sĩ Hoàng, trưởng khoa, lau mồ hôi và trả lời:

– Chúng tôi đã mổ mở sọ để giải áp, truyền máu cho bệnh nhân. Hiện tại, anh ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng chưa tỉnh lại ngay. Anh ấy cần được quan sát kỹ lưỡng đến khi tỉnh dậy.

Người đàn ông nắm chặt tay bác sĩ Hoàng:

– Khi nào nó tỉnh lại?

Bác sĩ Hoàng nhìn vào mắt người đàn ông:

– Sự hồi phục sau phẫu thuật phụ thuộc vào ý chí chiến đấu của bệnh nhân. Chúng tôi không thể đoán trước được điều này!

Nói xong, bác sĩ rời đi, để lại người nhà lo lắng đối diện với sự không chắc chắn.

Vừa bước vào khoa, Thiên Vĩ nhanh chóng kiểm tra tình hình các bệnh nhân. Mặc dù mỗi phòng bệnh đều có bác sĩ phụ trách, nhưng với thói quen hằng ngày, anh vẫn ghé thăm các phòng sau giờ làm việc để làm nhiệm vụ kiểm tra và học hỏi. Anh mong muốn an ủi tâm trạng lo lắng của người nhà bệnh nhân và đồng thời muốn cập nhật thông tin về tiến trình điều trị. Sự tận tâm của anh đã làm cho hầu như tất cả bệnh nhân biết đến gương mặt trẻ và điển trai của bác sĩ này. Mặc dù có vài đồng nghiệp nói anh làm quá, nhưng Thiên Vĩ không quan tâm, vì anh tin rằng mục đích chọn nghề y của mình không giống với người khác.

Dạo quanh các phòng, Vĩ chuẩn bị rời bệnh viện và về khu chung cư gần đó mà anh thuê. Khi anh định bước ra khỏi cổng, tiếng gọi đến từ phía sau làm anh quay lại:

– Anh Vĩ!

Vĩ quay đầu nhìn thấy bác sĩ Hoài An, con gái của phó giám đốc bệnh viện, mới trở về từ Pháp sau thời gian du học. Cô có vẻ năng động, da trắng và khí chất mở màn sau nhiều năm sống ở nước ngoài. Hoài An, xinh đẹp và thông minh, là con của một người quan trọng nên không lạ khi được nhiều người chú ý và theo đuổi. Hôm nay, cô đang trực. Trước đó, An đã tham gia hội chẩn nhưng không tham gia vào kíp mổ.

Nghe tiếng An gọi, Thiên Vĩ gật đầu:

– Bác sĩ An, chào cô!

Hoài An bước gần:

– Thế này anh, giờ làm việc đã kết thúc rồi mà anh cứ cứng nhắc như quân đội. Và lại, em cũng như anh, sống ở nước ngoài nên lối sống khác. Đừng gọi hẳn kiểu nghiêm túc như thế nữa!

Thiên Vĩ mỉm cười:

– Đã quen rồi, hôm nay cô trực à?

Hoài An gật đầu:

– Vâng, em trực nhưng bệnh nhân đều ổn rồi. Anh mới đến thành phố C chắc còn lạ mấy nhà hàng ở đây nhỉ? Em dẫn anh đi một nơi siêu ngon, lại gần bệnh viện nữa!

Thiên Vĩ ngạc nhiên:

– Cô có dự định đi ăn trong giờ trực à? Nếu có bệnh nhân cấp cứu thì sao?

Hoài An cười nghiêng:

– Gia đình anh xưa nay chắc là lính Cụ Hồ phải không? Anh có vẻ quá quân đội. Nhưng đừng lo, em không lơ là công việc đâu. Nơi này gần bệnh viện, có việc sẽ kịp về ngay mà!

Thiên Vĩ lắc đầu:

– Cảm ơn cô, tôi ăn uống đơn giản lắm, đôi khi chỉ cần một gói mì là đủ. Hơn nữa, hôm nay tôi đã hẹn với gia đình, cô thông cảm nhé!

Hoài An vẫn không chịu thua:

– Ôi, em quên mất! Anh mới đến thành phố này mà đã rất sành sỏi rồi. Để em gọi ship đồ tới cho anh nhé. Cũng đến giờ ăn rồi, anh về lụi cụi nấu nướng làm gì cho mệt, thà…

Thiên Vĩ đã lắc đầu trước khi cô nói xong:

– Cảm ơn cô, tôi ăn uống giản dị thôi, khi nào rảnh tôi sẽ đi ăn cùng cô. Chúng ta có nhiều cơ hội khác mà. Giao thông ở Việt Nam bây giờ rất tắc nghẽn, lỡ có bệnh nhân cấp cứu mà cô về muộn thì khó nói!

Hoài An vẫn kiên trì:

– Ồ, em quên mất! Mời anh ăn một bữa cơm cũng khó quá à. Anh về đi, em ăn với mọi người trong khoa cũng được!

Thiên Vĩ gật đầu:

– Ừ, cô ăn với mọi người vui hơn đấy. Tôi khô như ngói, ngồi với tôi chán lắm. Thôi, tôi đi đây kẻo bố mẹ chờ. Chào cô nhé!

Hoài An vẫy tay:

– OK anh, buổi tối vui vẻ!.

Thiên Vĩ nhanh chân bước đi mà không để ý ánh mắt của Hoài An dõi theo. Bác sĩ xinh đẹp lẩm bẩm:

– Vĩ, chỉ cần anh đang ở thành phố C thì nhất định anh sẽ là của em!

Ngay từ buổi ra mắt của Thiên Vĩ trước đội ngũ y bác sĩ, anh thu hút mọi sự chú ý với ngoại hình hoàn hảo và thành tích đáng nể. Dù chỉ mới một tuần gặp gỡ, trong mắt cả đồng nghiệp và nhân viên y tế, Vĩ trở thành một biểu tượng. Tuy nhiên, Hoài An lại có cái nhìn khác. Cô không chỉ ngắm nhìn Vĩ như một thần tượng, mà còn nỗ lực tiếp cận anh, thậm chí mời anh đi ăn cùng trong giờ trực.

Sáng hôm sau, Thiên Vĩ đến bệnh viện sớm để xem lại hồ sơ bệnh án. Khi anh đến cửa khoa, thấy người đàn ông hôm trước đang đứng chờ đợi. Gã này tự giới thiệu và hỏi về tình trạng em trai sau cuộc phẫu thuật. Thiên Vĩ giải đáp mọi thắc mắc của anh, nhưng không nhận ra rằng Hoài An đang tìm kiếm cơ hội để gặp anh.

Thiên Vĩ nhíu mày:

– Nếu tôi nhớ không lầm, hôm qua bác sĩ trưởng khoa đã giải thích cho anh rồi. Quá trình tỉnh lại của em trai anh phụ thuộc vào sức khỏe và ý chí của anh ấy. Còn phía chúng tôi, trong khâu phẫu thuật, chúng tôi đã thực hiện thành công. Anh đừng quá lo lắng, tôi tin rằng em trai anh sẽ tỉnh lại. Hãy chăm sóc anh ấy thật tốt!

Lời động viên của Thiên Vĩ không có hiệu quả như ông mong đợi. Người đàn ông bắt đầu tỏ ra căng thẳng và áp sát Vĩ, phản ứng mạnh mẽ:

– Anh nói vậy mà không biết gì à? Các anh là bác sĩ mà không đoán được khi nào nó tỉnh. Nó nằm im như vậy, có khác gì chết đâu!

Anh ta đột ngột nắm cổ áo Vĩ:

– Tôi nói cho cả đám biết, nếu em trai tôi có chuyện gì, tôi sẽ đưa bom nổ cả khoa này!

Thậm chí, anh ta còn đe dọa đưa bom làm đổ bộ khám chữa bệnh. Vĩ bình tĩnh phản ứng:

– Nếu anh lo lắng, hãy chăm sóc em trai của anh. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giúp đỡ. Đừng đưa ra những hành động đe dọa người khác. Hãy tập trung vào việc quan tâm và chăm sóc gia đình mình.

Vĩ rời đi, để lại gã đàn ông đang thở dài, nhưng anh vẫn cảm nhận được bước chân của gã xa dần trong bóng đêm.

 

Bài viết liên quan