Cả bầu trời thương nhớ chương 41 | Mối quan hệ phức tạp

26/01/2024 Tác giả: Hà Phong 292

Hưng quay trở lại bữa tiệc với sự bình thản. Mọi người vẫn đang vui vẻ thưởng thức đồ ăn, và trưởng khoa Ngoại thì thấy bất ngờ khi thấy Hưng quay lại:

– Ồ, cậu vẫn kịp quay lại à? Tưởng cậu đã về rồi, An sao rồi?

Bác sĩ Hưng mỉm cười:

– Cô ấy đã ổn rồi ạ. Tôi chỉ đưa An về nhà thôi, thấy An không có vấn đề gì nên tôi quay lại đây, bỏ anh em sao được.

Bác sĩ trưởng khoa cười:

– Ừ, tiệc đang diễn ra mà Thiên Vĩ lại vắng, cậu không quay lại thì buồn thật đấy!

Hưng nhíu mày:

– Ban nãy tôi vẫn thấy phó khoa đến đấy mà?

Trưởng khoa Ngoại bày tỏ sự lo lắng:

– Không biết có phải áp lực công việc quá hay không, lúc đầu thì An không khỏe, cách đây vài phút Thiên Vĩ nói mệt và muốn về. Tôi thấy cậu nhân viên nói sẽ gọi người nhà tới đón và đưa Vĩ ra ngoài. Khách khứa đang ở đây nên tôi cũng không tiện hỏi chi tiết.

Hưng gật đầu:

– Vâng, có lẽ bận rộn với số lượng bệnh nhân đông nên các bác sĩ khá căng thẳng. Vĩ cũng thường xuyên phải tham gia các ca mổ nên có lẽ mệt mỏi. Anh ấy mới hoàn thành một ca mổ cấp cứu và đến đây ngay, không có thời gian thay đồ nên giờ muốn nghỉ ngơi. Thôi, chúng ta tiếp tục nhỉ?

Bác sĩ trưởng khoa mỉm cười và cùng Hưng tiếp tục phục vụ rượu cho các khách của tỉnh bạn. Mọi người tiếp tục vui vẻ và thư giãn, sau đó chia tay nhau vào khoảng 11 giờ đêm. Đoàn bác sĩ của tỉnh bạn cũng quay về khách sạn để nghỉ ngơi trước khi trở về vào sáng hôm sau.

Sáng hôm sau, Tú Vi thức dậy khá sớm và cảm thấy lạ khi không thấy tin nhắn nào từ Thiên Vĩ. Cô nghĩ anh có lẽ về muộn nên chưa liên lạc với cô.

Đến 6 giờ sáng, thời điểm Thiên Vĩ thường dậy để chuẩn bị đi làm, Tú Vi quyết định gọi điện cho anh. Hàng ngày, họ luôn trò chuyện và liên lạc vào thời điểm này. Dù bận rộn nhưng Thiên Vĩ không bao giờ quên những phút giây ngắn ngủi trò chuyện với Tú Vi vào mỗi sáng. Có lần, cả hai cùng gọi một lúc nên máy bận mãi, họ đành chuyển sang nhắn tin để trò chuyện.

Lần này không thấy cuộc gọi từ Thiên Vĩ, Tú Vi quyết định tự bấm gọi. Tiếng chuông kéo dài, và khi hồi chuông sắp tắt, cô nghe giọng nói quen thuộc:

– Vi à, em?

Hoài An? Tú Vi ngạc nhiên đến mức không tin vào tai mình. Mãi sau vài giây, cô mới nhìn lại màn hình cuộc gọi để kiểm tra xem có gọi nhầm số hay không. Nhưng những con số quen thuộc, cô biết rõ từ lâu, không thể sai. Tú Vi nhíu mày:

– A lô ạ?

Phía bên kia, Hoài An, một tay che chăn cơ thể trần truồng, nhỏ giọng:

– Anh Vĩ…đang ngủ, đêm qua anh ấy…ngủ cùng chị…

Tú Vi cảm thấy lỗ tai như bị đóng kín. Cô giữ bình tĩnh và tránh để mất tỉnh táo. Hoài An không chỉ là một đối thủ khó nhằn mà còn là một người phụ nữ mưu mẹo. Cô ta đã nhiều lần cố tình làm rối tung tình cảm giữa Vi và cô. Lần này, Tú Vi quyết định không để mình bị lừa, có thể cô ta cầm nhầm điện thoại của Vĩ, không mở được mật khẩu và đợi cho đến khi có cuộc gọi đến mới nghe được. Tú Vi hít một hơi sâu và nói:

– Nếu anh Vĩ còn ngủ, phiền chị thức anh ấy dậy giúp em nhé!

Hoài An hơi ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Vi. Nhưng sau đó, cô ta buông giọng mệt mỏi:

– Tối qua…anh ấy và chị….suốt cả đêm nên lát nữa gần tới giờ làm, chị sẽ thức anh ấy dậy rồi đi ăn và tới bệnh viện luôn!

Tú Vi cố giữ bình tĩnh trước thông tin này. Chiếc điện thoại rơi khỏi tay cô, vụn vỡ trên sàn nhà. Chị ta nói như vậy… liệu có thật không? Cô hơi chấn động, nhưng vẫn giữ vững tâm lý. Cô nói:

– Vậy hai người đang ở đâu? Ở nhà chị hay nhà anh Vĩ?

Hoài An giả vờ sụt sịt:

– Không em ạ, chị ấy và anh Vĩ ở nhà hàng X, trong khu phòng nghỉ. Vi, chị hiểu tại sao tối qua chị và anh Vĩ lại như vậy….chị…chị thuộc về anh ấy rồi. Chị không biết làm thế nào để đối mặt với điều này…chị xấu hổ lắm…

Chiếc điện thoại trong tay Tú Vi rơi xuống sàn nhà khá lớn. Hoài An nói như vậy… liệu có phải là sự thật không? Cô nỗ lực giữ thăng bằng, nhặt điện thoại lên, nhưng phía bên kia đã tắt máy. Cô vội vàng thay quần áo, rồi đi xuống xin phép bố mẹ và lái xe đến nhà hàng X. Cô không tin Thiên Vĩ, người mà cô biết là không dễ dàng để rơi vào lưới tình của Hoài An như vậy. Nhưng Tú Vi là người phụ nữ, trái tim cô cũng không thể tránh khỏi những cảm xúc đau đớn. Tuy nhiên, cô tự nhủ phải giữ bình tĩnh, không nên nổi giận, không để Hoài An chiếm lợi thế.

Cô dừng xe tại khu vực gửi xe của tòa nhà. Vẫn còn sớm, chỉ có vài người đi dạo trên vỉa hè và nhà hàng khá trống vắng. Tú Vi nhẹ nhàng chào lễ tân:

– Xin lỗi, tối qua có hai người bạn của tôi từ bệnh viện thành phố C ở đây, lỡ quá chén nên ngủ lại, liệu có thể đưa tôi đến phòng của họ không ạ?

Lễ tân lịch sự chào và hướng dẫn:

– Có ạ, vừa rồi cũng có một bác sĩ khác tới đây với thông tin giống chị nhưng đang tìm con gái. Chị đi thẳng theo hành lang, phòng cuối cùng ạ!

Tú Vi mỉm cười cảm ơn và bước nhanh theo hướng chỉ dẫn. Khi tiến tới cửa phòng, chưa kịp gõ cửa, cô đã nghe thấy những âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng phát ra từ phòng:

– Hai đứa nói đi! Sao lại thế này? Thiên Vĩ, trả lời tôi!
Đây là phòng cách âm, nếu đứng ngoài vẫn nghe được chứng tỏ âm lượng của người nói ra rất lớn. Lúc nãy cô lễ tân bảo có người đến tìm con gái, không lẽ là bố Hoài An? Chẳng phải đó là Phó giám đốc bệnh viện sao? Ông ta vừa gọi tên anh?
Nghĩ đến đó, Tú Vi vội xoay nắm cửa và bước vào. Cảnh tượng trước mắt khiến cô sửng sốt. Hoài An đang cố lấy chăn quấn quanh người, khóc lóc đỏ cả mắt. Ngồi bên cạnh cô ta chính là Thiên Vĩ – người đàn ông mà Tú Vi yêu. Anh cũng quấn chăn, nửa trên trần trụi và khuôn mặt thẫn thờ đến khó hiểu. Có nghĩ bằng chân cũng biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Ga giường nhăn nhúm, quần áo cả hai vương vãi khắp sàn nhà, trên giường còn vương những vệt máu đỏ thẫm…

Tú Vi cảm thấy khó thở, không tin vào những gì mắt mình đang chứng kiến. Thiên Vĩ sững người khi thấy cô, ánh mắt anh lóe lên những tia phức tạp – một chút ngỡ ngàng, một chút bi thương và sự khao khát được giải thích. Một ánh mắt cả đời Tú Vi cũng không bao giờ quên được.

Hoài An khóc nức nở:
– Anh Vĩ.. sao anh… anh lại …

Thiên Vĩ đứng dậy:
– Xin lỗi, tôi cần chỉn chu trang phục trước và sẽ giải quyết rõ ràng mọi thứ. Còn cô ấy là Tú Vi, vợ sắp cưới của tôi!

Bố Hoài An quay sang Tú Vi:
– Cô là ai?

Tú Vi cảm thấy khó chịu, cô mở miệng:
– Hai người… hai người…

Phó giám đốc bệnh viện nắm chặt hai tay, rít lên:
– Cậu cướp đi cả đời đứa con gái duy nhất của tôi, giờ muốn chối bỏ trách nhiệm sao? Tôi không ngờ cậu là bác sĩ giỏi, một người được xem là bàn tay vàng có y đức mà lại hèn hạ đến thế. Tôi thất vọng về cậu!

Thiên Vĩ đáp:
– Thưa Phó giám đốc, tôi không biết mình đến đây như thế nào. Tôi không thể nhớ có làm tổn thương cô An hay không. Nếu có, tôi cam đoan là không tự nguyện.

Phó giám đốc giận dữ:
– Cậu cướp đứa con gái của tôi, giờ lại muốn trốn trách nhiệm sao? Tôi nghe nhiều người đồn đại về mối quan hệ của cậu với con gái tôi, nhưng chưa từng mở miệng hỏi. Nhưng giờ cậu lại làm nhục con gái tôi. Thật đáng thất vọng!

Thiên Vĩ lưng thẳng, điềm tĩnh:
– Thứ nhất, giữa tôi và con gái ông chẳng có mối quan hệ yêu đương gì cả, chỉ là đồng nghiệp bình thường. Tôi có hôn thê là Tú Vi. Thứ hai, nếu tôi say hoặc bị chuốc thuốc gì đó làm tổn thương con gái ông, tôi sẽ chịu trách nhiệm, dù không phải lỗi của tôi hay cô An. Nhưng, tôi chịu trách nhiệm, không có nghĩa là tôi sẽ cưới con ông!

Hoài An nức nở:
– Đủ rồi, đừng nói nữa. Có phải con đã sai không? Bây giờ không cần bàn tới vấn đề này nữa. Con quá nhục nhã rồi.

An khóc nức nở, bố Hoài An vỗ sau lưng con gái:
– Bố sẽ bảo vệ con!

Thiên Vĩ rõ ràng:
– Thứ nhất, tôi muốn kiểm tra xem trong người Hoài An có tinh dịch không. Thứ hai, đó có phải của tôi không? Thứ ba, nếu đúng, tôi sẽ chịu trách nhiệm về tiền bạc và danh dự, nhưng không phải cưới!

Phó Giám đốc nhìn anh:
– Đừng dùng danh tiếng gia đình để ép chúng tôi! Anh làm sao mà đến đây mà không nhớ? Hai người sao lại trần truồng như thế?

Hoài An bịt chặt tai:
– Đừng nói nữa!

Cô nhìn Thiên Vĩ:
– Nếu anh muốn kiểm tra, anh làm đi, nhưng phải giữ bí mật. Còn chịu trách nhiệm, em không cần. Nếu anh không yêu em, em sẽ tự rời đi.

Thiên Vĩ ngạc nhiên:
– Được!

Tú Vi ngỡ ngàng khi nghe Hoài An đồng ý làm xét nghiệm. Cô cảm thấy lồng ngực nhói đau, co rút dữ dội. Khi cố hít thở, mọi thứ trước mắt cô dần mờ nhạt. Cuối cùng, cô ngã xuống đất ngất lịm trong tiếng gọi cứu giúp của Thiên Vĩ…

Bài viết liên quan