Cả bầu trời thương nhớ chương 43 | Tình cảm bền vững
Cánh cửa đã đóng lại, Thiên Vĩ cúi xuống để đưa dậy Tú Vi:
– Xin lỗi, tiểu thư. Anh nghĩ em nên ăn cháo để hồi sức, lần trước em xỉu là do hạ đường huyết, lần này còn chưa biết đâu.
Tú Vi quật tay:
– Thôi đi, bác sĩ ơi. Tôi muốn ngủ.
Thiên Vĩ ngồi xuống ghế:
– Haizzz, chưa ăn gì cả, định ăn cháo với bệnh nhân để thể hiện lòng tốt mà lại gặp phải người cứng đầu như vậy. Chắc bác sĩ sắp hạ đường huyết rồi.
Tú Vi đứng dậy:
– Sao anh không ăn? Anh làm bác sĩ mà chẳng hiểu điều đơn giản ấy à? Bỏ bữa ăn là mệt, biết chưa? Ăn đi!
Thiên Vĩ gãi đầu:
– Thì em là tấm gương sáng cho anh noi theo mà!
Tú Vi thở dài:
– Được rồi, để tôi lấy bát, mình ăn cùng nhau. Anh đừng cứng đầu!
Thiên Vĩ mặt chưng hửng:
– Chưa biết ai cứng đầu nữa đâu. Em là bệnh nhân, ngồi đó, anh làm cho!
Tú Vi cong môi:
– Sao anh trực mãi không đi? Không sợ bị phạt à?
Thiên Vĩ đưa thìa cháo vào miệng Tú Vi:
– Phạt gì? Anh đang chăm sóc bệnh nhân mà!
Tú Vi nhận miệng:
– Rồi rồi, em có tay có chân, tự ăn được mà. Anh ăn đi!
Thiên Vĩ đưa bát cháo cho Tú Vi và nhàn nhã ngồi ăn. Dáng ngồi của anh thanh cao, làm Tú Vi mất mấy giây ngẩn mặt. Rồi cô nhớ ra và tò mò hỏi:
– Sao em lại bị hạ đường huyết mà lại ở khoa Ngoại chấn thương?
Thiên Vĩ mỉm cười:
– Vì cô bệnh nhân này xinh đẹp quá, đưa sang khoa khác sợ tôi mất vợ như chơi!
Tú Vi phì cười:
– Ồ, đúng đấy. Nhưng cũng giống như em, yêu người vừa giỏi giang lại đẹp trai mệt phết. Gái thì lởn vởn, đấu miệng với trà xanh ghê! Nếu là em, đứa nào làm phiền em, em cho nó mấy bạt tai liền!
Thiên Vĩ nhún vai:
– Anh không đánh phụ nữ, nhất là phụ nữ đánh bẩn tay lắm.
Tú Vi gật đầu:
– Cũng đúng. Không biết đêm qua hai ta thế nào, nhưng em thấy nó vô lý. Anh không say mà lại không nhớ gì cả, người bị thuốc mê mà vẫn biết. Sáng nay xét nghiệm máu còn thuốc mê.
Thiên Vĩ lau miệng cho Tú Vi:
– Anh không bị chuốc kích dục, bị bỏ thuốc mê. Sáng nay máu vẫn còn thuốc mê đấy. Anh chỉ nhớ có người phục vụ đưa cho anh một li rượu, uống vài ngụm là buồn ngủ.
Tú Vi gật đầu:
– Em cũng nghĩ vậy. Vậy ra An đã mua cả bồi bàn?
Thiên Vĩ lắc đầu:
– Không phải An đâu, chắc chắn có người đứng đằng sau.
Tú Vi tròn mắt:
– Ai vậy?
Vĩ trầm ngâm:
– Anh chưa kịp điều tra kỹ. Hôm nay có quá nhiều bệnh nhân, anh chỉ lấy máu để kiểm tra vì có nghi ngờ về việc có thuốc mê, và kết quả xác nhận là đúng. Còn việc gửi người đến nhà An để kiểm tra thực tế, thì đó chỉ là một chiêu trò để cô ta nghĩ anh chưa biết gì, nhưng thực tế là anh đã hiểu rõ tình hình. Anh không dám xét nghiệm xem đó có phải của anh không. Cô ta nói “quá đủ rồi,” nhưng anh biết rằng đó chỉ là lời tự thán và cô ta không còn quan tâm nữa.
Tú Vi giữ im lặng. Cô không phải là người lạnh lùng đến mức chẳng thèm quan tâm khi chứng kiến người yêu trần truồng với người khác. Nhưng tình yêu và niềm tin của cô dành cho Vĩ đã khiến cô chọn cách vun vén hạnh phúc của mình, thay vì rơi vào cảm giác ghen tuông, yếu đuối và đau khổ. Cuộc sống ngắn ngủi, và nếu có thể sống, hãy chọn yêu thương nhiều hơn. Trước mọi thách thức, cần xây dựng hạnh phúc để khẳng định sự lựa chọn đúng đắn.
Tú Vi từng khó chịu khi Nam thường xuyên ghen. Sau khi anh ta rời đi, cô nhận ra rằng cuộc sống quá ngắn để bận lòng về những mối quan hệ. Khi nhận ra rằng tình cảm giữa cô và Vĩ là chân thành, thay vì trách móc, họ cùng nhau đối mặt. Ban đầu, Vi tưởng An chỉ là người gây rối, nhưng sau đó, cô nhận thức được rằng những người như An thường chán nản nhanh chóng. Vi lựa chọn im lặng để tránh phiền toái. Tuy nhiên, sự im lặng của cô lại tạo nên một ảo tưởng trong tâm trí An, khiến anh ta nghĩ rằng Vi yếu đuối. Nhưng An đã đánh giá sai, bởi thực tế là con người có khả năng đấu tranh và tồn tại, không dễ bị gục ngã.
Nhiều người nghĩ rằng những người làm nghề cao quý như cô và anh là những thiên thần thoát tục. Tuy nhiên, mỗi người đều là một sinh linh, đối mặt với sự thật của cuộc sống với mọi cảm xúc. Anh có thể là bác sĩ cứu người, nhưng sự giỏi giang ở lĩnh vực đó không đi đôi với nhân cách. Vi nhận thức rằng tình yêu không thể mua được bằng tiền, nhưng vẫn có những người cố chấp giành giật mặc biết hậu quả. Vi cảm thấy cần phải làm An hiểu rõ rằng tình yêu không phải là trận chiến và không thể giành giật.
Nhìn thấy Tú Vi ngồi lặng thinh, Vĩ vuốt nhẹ mái tóc của cô:
– Vi, anh xin lỗi vì đã đưa em vào tình cảnh này. Yêu anh, em có áp lực phải không?
Tú Vi lắc đầu:
– Không, anh ạ. Ban đầu em nghĩ chị An chỉ là người ích kỷ, muốn có được mọi thứ theo cách của mình. Nhưng dường như tình hình của chị ấy đang trở nên nghiêm trọng hơn. Vĩ ơi, đừng lo, em tin tưởng anh. Thay vì theo đuổi quá khứ, chúng ta nên tập trung xây dựng tương lai hạnh phúc cho nhau.
Vĩ ôm Tú Vi nhỏ bé vào lòng và gật đầu:
– Không sao cả, anh sẽ không để bất kì ai xen vào tình yêu của chúng ta nữa. Chỉ cần em tin anh là đủ!
Từ đó, Tú Vi và Thiên Vĩ trở lại gắn bó như trước. Dù anh bận rộn với công việc, nhưng anh vẫn dành những khoảnh khắc nhỏ, tinh tế cho Tú Vi. Họ gặp nhau mỗi buổi sáng chỉ trong vài chục phút, đi ăn rồi anh đến bệnh viện, cô đến nhà sách. Sự bận rộn không làm mất đi hạnh phúc giản đơn và bình yên của họ. Những ngày gần đây, lịch phẫu thuật của Thiên Vĩ tăng nhanh. Anh thường phải đứng lâu trong phòng mổ, điều này làm cho anh căng thẳng.
Một ngày, sau khi hoàn thành ca phẫu thuật, anh Hoàng, người mà Thiên Vĩ rất kính trọng, bày tỏ quan ngại:
– Vĩ, anh sẽ lên tiếng với ban giám đốc. Bệnh viện này cần bác sĩ giỏi, không nên lấy cậu ra mổ suốt ngày thế.
Thiên Vĩ cười và nói:
– Không cần đâu anh, phẫu thuật nhiều cũng là cơ hội học hỏi mà!
Anh Hoàng lắc đầu:
– Học hỏi là quan trọng, nhưng cậu còn có công trình nghiên cứu nữa, làm sao cậu đủ sức chịu đựng? Còn kế hoạch mà cậu nói với anh thì sao?
Thiên Vĩ mỉm cười:
– Phần nghiên cứu gần như ổn rồi ạ. Còn kế hoạch kia, em đã tìm mặt bằng và đang tiến triển một số công việc. Anh nhớ giữ bí mật giúp em nha!
Anh Hoàng động viên Vĩ bằng cái vỗ vai:
– Cậu có tài năng lớn, xuất chúng như vậy là niềm may mắn của anh. Anh ấy cũng từng có nhiều mục tiêu khi bằng tuổi cậu, nhưng qua thời gian, anh ấy vẫn gắn bó với bệnh viện này. Sự quyết tâm và tiến thủ của cậu, anh ấy phải phục mình thật đấy!
Vĩ tỏ ra lạc quan:
– Không có gì, anh. Em luôn nghĩ rằng phải hành động ngay, bởi cuộc sống đầy thách thức và không có thời gian để lãng phí. Anh nhớ, tới lúc đó, em vẫn mong anh sẽ ở bên cạnh!
Anh Hoàng gật đầu chắc chắn:
– Chắc chắn rồi, giúp cậu theo đuổi ước mơ cũng là anh đang giúp chính mình. Còn về lịch phẫu thuật lần này, anh nghĩ có lẽ do ảnh hưởng từ bố Hoài An.
Thiên Vĩ trầm ngâm:
– Bữa giờ, em cũng không để ý nhiều nữa. Em nhận ra rằng không thể làm cho người xấu dừng lại nếu họ chưa chịu đối mặt với hậu quả. Trong tình yêu của em và Vi, chỉ cần chúng ta tin tưởng nhau là đủ. Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi có những thử thách, và chỉ cần về đến nhà có người đợi cơm, hiểu mình là đủ rồi.
Anh Hoàng đồng tình:
– Đúng, quan điểm của anh cũng giống như cậu. Mọi đấu đá, cạnh tranh không bao giờ dừng lại, nhưng nếu ai đó thấu hiểu luật nhân quả, họ sẽ biết khi nào cần phải dừng lại.
Hôm đó, Thiên Vĩ mời Tú Vi đến nhà hàng để ăn cùng anh Hoàng. Trong cuộc sống, tình yêu và tình người thật sự là những trải nghiệm đẹp không bao giờ bị những toan tính làm mờ đi…