Cả bầu trời thương nhớ chương 46 | Khó khăn chưa qua
Nhìn theo bóng Vi dần biến mất, An nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, và những lời rít khe khẽ trôi qua kẽ răng:
– Đứng đó đợi đi, con chó cái! Tao chưa chơi xong với mày đâu!
An nói xong, cô ta lấy chiếc máy ghi âm từ túi và ghi lại cuộc trò chuyện với Vi. Rồi cô nhìn sang hai gã côn đồ bò lê giữa sàn:
– Bọn này thật là vô dụng. Có mỗi con tép riu mà chúng nó cũng không xử lý được. Một lũ ngốc, tốn tiền thuê hai đứa mày! Kế hoạch bị hỏng, chỉ thanh toán năm mươi phần trăm thôi!
Hai gã đứng dậy, một tên nhăn mặt:
– Chị An, tại sao chị không nói rằng nó có võ? Nó ranh hơn ma, nước cam pha thuốc mê không uống, tai lại thính, đánh rất dứt khoát. Nó giống như con nhà võ, chắc chắn đã được đào tạo từ nhỏ. Thế mà chị nói nó là giáo viên ở vùng núi, tiểu thư yếu đuối.
An nhếch môi cười:
– Câm đi! Nó là phụ nữ, dù là gì thì cũng là phụ nữ. Hai đứa mày phải trói nó, nếu nó không uống nước, thì đưa thuốc mê. Không chỉ trả tiền, tao còn hứa cho mày thỏa thích với nó. Dụ được mồi đến ngay miệng mà còn để sổng, rồi lại bị nó đánh tơi bời. Đi khỏi tầm mắt tao đi!
Gã còn lại nói khẩn cấp:
– Nếu chị nói trước rằng nó giỏi võ, tụi em sẽ cẩn thận hơn. Chắc nó không biết võ và bất ngờ đánh không lại nó. Con này chắc chắn là võ sư, không phải giáo viên!
An lắc đầu:
– Tao không biết nó có võ hay không! Nó là giáo viên, nhưng bố nó hơn cả võ sư, là một cảnh sát huyền thoại!
Hai gã côn đồ ngạc nhiên:
– Là ai ạ?
Hoài An liếc nhìn họ và nói ba tiếng ngắn gọn:
– Đinh Vũ Phong!
Cả hai tên côn đồ tái mặt, giọng hoảng sợ:
– Cái gì cơ? Chị dám dây vào nhà đó à? Thôi, chị thanh toán cho tụi em, bọn em không liên quan đến vụ này. Ai chứ cảnh sát Phong, không dám đụng tới đâu. Chị cho em xin thêm tiền dưỡng thương ạ!
An trừng mắt:
– Sợ thằng lão ấy làm gì? Cảnh sát cũng chỉ là con người thôi, không phải thần thánh gì cả! Còn dưỡng thương á? Tụi mày làm hỏng kế hoạch của tao, cô bé quay lại để chúng mày đánh trước, khéo tao cho mày đi tù cả lũ. Dưỡng thương gì đâu? Một nửa tiền và tao chuyển khoản luôn, còn một nửa thì chuẩn bị bóc lịch! Tao không thừa tiền, một nửa là đủ nhân đạo với mày rồi!
Hai gã côn đồ trao đổi ánh nhìn rồi nói:
– Được rồi, giảm một nửa cũng được!
Hoài An nhếch miệng cười, sau đó nhanh chóng rút điện thoại chuyển tiền cho hai tên kia. Khi nhận được thông báo tiền, cả hai gã gật đầu:
– OK, chúng tôi đi luôn đây!
Họ nhấc bước ra khỏi lều và trên đường lớn, một tên quay sang tên kia:
– Thôi, mày biết rồi, không cần dây dưa gì thêm. Cô bé đó, đã chảnh lại còn ki bo kẹt xỉn. Chờ xem, sẽ có ngày tao chơi lại nó, để nó nát luôn!
Tên kia kéo tay hắn:
– Thôi, giờ ta và mày về nghỉ một thời gian. Cô bé kia nếu đưa video cho bố nó thì cả hai đều rủi ro!
Cả hai gật đầu, sau đó họ gọi một chiếc taxi và hòa vào dòng người trên phố trưa.
Trong khi đó, An đứng trong lều, tức giận gọi điện thoại:
– Anh Hưng, em đã gặp con nhỏ đó rồi!
Anh Hưng bên kia đầu dây mỉm cười:
– Thế rồi? Chắc em yêu khóc lóc thảm thiết lắm nhỉ? Giờ nó đã nằm trong bao tải chưa?
An trừng mắt:
– Bao tải gì đâu? Nó không chỉ vênh váo mà còn tuyên bố sẽ không rời xa Thiên Vĩ. Và nó còn đánh mấy đứa côn đồ em thuê một trận tơi tả!
Hưng nhíu mày:
– Em nghĩ nó lo sợ hả? Có võ à?
An thở dài:
– Em không biết nó có võ hay không. Trước giờ nó hiền lành lắm. Hôm nay em mới mở mang tầm mắt. Em nghĩ nó sợ, hoảng hốt cơ, không ngờ nó lại là em!
Hưng gật đầu:
– Được rồi, em nghỉ ngơi một thời gian đi. Sau đó, em quay sang Vĩ. Thằng này anh đảm bảo chả có võ gì đâu. Vả lại, nó dám hại con nó sao. Với gia thế như nhà nó, nó chắc chắn sẽ xuống nước với em!
An hít một hơi sâu và nói:
– Cố gắng lần này nữa nhé!
Sau khi nói xong, cô tắt điện thoại và gọi cho bác chủ để thanh toán tiền thuê quán. Chủ quán xuất hiện ngay sau khi An nói “về quê”. Cô trả tiền và rời đi mà không gây sự.
Trong khi đó, Tú Vi lái xe tới chung cư và thấy xe Thiên Vĩ đang di chuyển xuống tầng hầm để đậu xe. Cô theo sau và đứng gần xe anh:
– Trùng hợp ghê nhỉ!
Thiên Vĩ bước tới, nhìn Vi một lượt, sau đó nắm lấy tay cô:
– Em không sao chứ? Anh soi kỹ vậy làm gì? Anh tin tưởng vào tài năng của em mà!
Thiên Vĩ kéo cô lên:
– Đi lên đây, anh xem đã!
Sau đó, mà không nói lời nào, Vĩ nắm tay Vi và họ bước vào thang máy, bấm lên tầng năm – nơi có căn hộ của anh. Trong suốt thời gian trên thang máy, không một lời nào được bày tỏ, nhưng Tú Vi vẫn giữ đôi tay của mình trong tay anh. Anh ta yêu thương cô như vậy, tại sao cô lại để con tiểu tam làm phiền đến? Niềm tin trong tình yêu có vẻ không chỉ là một cảm xúc mà là một giá trị quan trọng. Khi ta yêu và tin tưởng, niềm tin càng mạnh mẽ thì hạnh phúc càng bền vững. Nhưng khi niềm tin rung lắc, hạnh phúc có thể dễ dàng tan vỡ. Tình cảm giữa Tú Vi và Thiên Vĩ được xây dựng từ thời thơ ấu, trải qua nhiều thách thức, và bây giờ, khi trái tim họ đặt cùng một nơi, đập cùng một nhịp, họ nhận ra rằng tình yêu của họ là không thể bị cản trở. Họ nhận thức được rằng niềm tin là chìa khóa của mối quan hệ.
Tiếng “ting” vang lên khi thang máy đến tầng năm. Thiên Vĩ nắm lấy tay Tú Vi và họ tiến về phòng của anh. Sau khi cánh cửa đóng lại, anh ta kéo cô ngồi trên sofa và hỏi:
– Nói đi, tại sao cô ta gọi em đến? Làm gì vậy? Có mắng em không? Có đánh em không?
Tú Vi cười ngạo mạn:
– Anh nghĩ em hiền tới mức để người ta mắng và đánh à? Quên đi nhé! Tú Vi không phải là người im lặng mãi, có thể để kích thích lòng tự trọng của An hoặc nghĩ cô ta bám chán là dừng lại. Nhưng bác sĩ đó thì quá ác, ác đến mức không đạo đức, nên em phải cho cô ta một bài học!
Sau đó, Tú Vi đưa điện thoại cho Thiên Vĩ và mở đoạn video từ trước để anh xem, nói:
– Anh sắp làm cha rồi đấy, nhưng không phải là với đứa bé này do em sinh ra.
Nói đến đây, cảm giác tủi hờn nhói lên trong lòng cô. Nếu An nói đúng, Vi vẫn nghĩ rằng miễn là đứa bé là con của Thiên Vĩ, dù mẹ bé là ai thì đứa bé cũng không có tội. Làm mẹ của đứa con mang trong mình giọt máu của người mình yêu thương là điều tốt. Thậm chí, nếu đó là con của Thiên Vĩ, đứa bé cũng là kết quả của mối quan hệ không tự nguyện. Chỉ cần điều đó thôi cũng đủ thấy thiệt thòi cho đứa bé trong bụng An.
Trong lúc Vĩ chăm chú xem video, đôi mày anh nhíu lại. Khi xem xong, anh nhìn Tú Vi ngồi thẫn thờ, nắm lấy tay cô:
– Vi, anh…
Tú Vi đặt bàn tay lên tay anh:
– Vĩ, em đã nghĩ kỹ rồi. Nếu An nói đúng, em sẽ chấp nhận đứa bé. Chúng ta đến với nhau không dễ dàng, ở bên nhau lâu dài mới quan trọng. Con là của anh, dù không phải là do em sinh ra, nó vẫn là giọt máu của anh. Em chỉ cần sự chân tình của anh, những thứ khác đều không quan trọng.
Thiên Vĩ nắm chặt tay của Tú Vi. Cô không tỏ ra run rẩy hay khóc, mà thay vào đó, nói với một giọng điều đặn và vững vàng. Cô gái nhỏ này đầy mạnh mẽ và kiên quyết. Nhiều người có thể nghĩ rằng người như Vi chỉ tồn tại trong thế giới ngôn tình. Tuy nhiên, khi chúng ta có niềm tin, hiểu biết lẫn nhau, có lòng hi sinh cho đối phương, chúng ta sẽ tìm thấy sự đồng cảm, chia sẻ để hiểu và yêu thương nhau hơn. Cuộc sống trở nên đẹp đẽ hơn khi con người biết chia sẻ những tình cảm đó.
Vĩ ôm chặt Tú Vi, giọng nói của anh khàn khàn vang trên đỉnh đầu cô:
– Vi, cảm ơn em vì đã hiểu và đồng lòng với anh.
Như vậy, tình yêu không chỉ là việc nhìn nhau, vì khi quan sát quá kỹ, đôi khi chúng ta thấy rõ nhược điểm của đối phương, có thể dẫn đến sự chán ghét và phủ định. Tình yêu đích thực là khi cùng nhau nhìn về một hướng, vượt qua mọi thách thức và khó khăn, chung sức xây dựng một bức tranh đẹp của cuộc sống. Chính vì vậy, chúng ta có thể dễ dàng tha thứ, thông cảm và chấp nhận lẫn nhau. Thay vì trách móc về những sai lầm, hãy cùng nhau đối mặt và vượt qua. Chuyện tình của Thiên Vĩ và Tú Vi là một hành trình không có điểm kết thúc…