Cả bầu trời thương nhớ chương 49 | Thoát khỏi quá khứ
Tiếng chuông điện thoại vẫn kêu ầm, nhưng An không dám nhìn vào. Khi mặt An trở nên tái mét, Tú Vi quay đầu nhìn mẹ Trinh với ánh mắt lo lắng. Cô nghĩ rằng chắc chắn An đang gặp vấn đề gì đó. Mặc dù An thường xuyên có thái độ ác mồm, nhưng khi nhìn thấy cô ấy run lẩy bẩy sau khi đọc tin nhắn, Tú Vi bỗng cảm thấy lòng xót thương. Thậm chí Thục Trinh, người không quen giữ lời, cũng nhận ra rằng đây không phải là trò đùa của An. Bà phát biểu:
– An, cháu có chuyện gì vậy?
An giật mình, nói lắp bắp:
– Dạ… không… không… ạ…
An cầm cốc nước và run rẩy, làm cho nước tràn ra khắp, làm ướt bộ váy hàng hiệu mà An vẫn không để ý. Tú Vi tỏ ra xót xa và nhanh chóng nói:
– Xin lỗi, bác con về ạ!
Thục Trinh ngăn chặn:
– Khoan, cháu ngồi lại đi. Cháu có nhớ những gì ta vừa nói không?
An ngơ ngác một lúc rồi nói:
– Vâng, cháu nhớ. Làm theo bác nói thôi ạ. Cháu đi đây ạ!
An nói xong rồi nhanh chóng rời đi, như chạy ra khỏi quán cà phê. Thục Trinh nhẹ nhàng bấm nút để ghi âm rồi nhìn Tú Vi:
– Con dâu, mẹ con mình đi shopping thôi. Lâu rồi mẹ chưa thấy con mua váy mới!
Tú Vi nắm tay mẹ Thiên Vĩ:
– Con cảm ơn mẹ! Nhưng con ít khi mặc váy. Con thường diện áo sơ mi quần âu khi đi dạy, có lúc chỉ là áo dài thôi mẹ.
Thục Trinh nhăn mặt:
– Cô ấy, thực sự không biết mùi vị của hàng hiệu như thế nào. Đi, đôi khi phải lộng lẫy khi tham gia các sự kiện của Tập đoàn, để thằng Vĩ nhìn thấy và không dám rời bỏ. Giờ mẹ còn khỏe, sau này già yếu sẽ có ai đối mặt với mấy con mụ trẻ trâu và cô đơn của cô ấy?
Tú Vi cong môi:
– Con sẽ tự giải quyết ạ, con sẽ đánh bại hết chúng! Và mẹ không được già, mẹ phải luôn trẻ trung, không bao giờ bệnh tật!
Thục Trinh nhếch môi:
– Bố cô, người nói lời khéo quá. Nhưng hôm nay chúng ta vẫn đi với mẹ, năm học mới cần mua thêm đồ, đừng để Tú thay đổi ý đâu nhé!
Tú Vi cười:
– Dạ, nhưng chiều nay con lại không đi dạo với hai mẹ được. Con đã hẹn với anh Vĩ tới trại trẻ mồ côi để phát quà cho các em nhỏ ạ!
Thục Trinh vuốt nhẹ đầu cô:
– Được. Không sao cả, hãy làm việc thiện, cuộc sống sẽ an lành!
Trong khi Thục Trinh và Tú Vi vui vẻ đi mua sắm, An cảm thấy run rẩy khi tra chìa khóa xe mà cứ rơi lạc lõng. Điện thoại lại reo lên, cô ta hít một hơi và nghe:
– A lô!
Ở phía bên kia, một giọng nam tính vang lên:
– An, sao em lại nghe máy chậm thế? Anh có phải là quên rồi không?
An lắc đầu, tim cô đập nhanh, tay cố giữ chặt chiếc điện thoại:
– À… không… tôi… ờ… em… đang bận một chút thôi ạ!
Giọng đàn ông lại vang lên:
– Chủ nhật gặp em khó khăn quá. Anh sẽ ghé qua nhà em nhé!
An lắc đầu không chắc chắn:
– Dạ… em không ở nhà… không ở nhà đâu ạ. Em đang làm việc ạ, trực ca nên em tắt máy làm việc đã!
Người đàn ông tên Trọng cười to:
– Em làm việc bận rộn từ bao giờ vậy An? Hồi ở Pháp, ngoài việc tiêu tiền và thăm các tụ điểm giải trí, em có quan tâm đến chuyện gì đâu?
An hít một hơi, không muốn chấp nhận không khí xâm nhập vào lồng ngực, rồi trả lời:
– À, bây giờ em làm việc ở Bệnh viện Thành phố, là cơ quan nhà nước, không thể coi thường như trước được!
Trọng cười phá lên:
– Em ơi, mọi thông tin về em, anh đều biết. Trước và sau đây, anh vẫn biết. Vì vậy, em hãy chân thành hơn. Anh nhớ mùi cơ thể của em, nhớ những đêm ôm sát em, cả những khoảnh khắc đắm chìm trên giường cùng em… Hoài An vẫn là người giỏi nhất. Anh…
An giật mình:
– Đủ rồi, tôi bây giờ không còn như vậy nữa, anh không cần phải nhắc nhở…
Trọng cười ha hả:
– Em ơi, người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó thay đổi. Dù em đi đâu, dù em làm gì, cái tâm hồn dữ dội trong em vẫn không bao giờ thay đổi. Anh vẫn nhớ mỗi chi tiết, thậm chí cả nốt ruồi son ở sau lưng trần của em… liệu anh có thể gặp em không?
An đã mở được khóa xe, thở hắt ra một cách nhẹ nhàng, và trong khi khởi động xe, cô nói:
– Để làm gì? Chúng ta không còn gì nữa mà!
Trọng nhếch môi, phun một hơi thuốc vào không gian trước mặt và nói:
– Có gì đâu, không có con đàn bà nào mang lại hạnh phúc cho anh như em. Anh nhớ từng tiếng rên rỉ của em dưới thân anh. Chúng ta có bao nhiêu kỷ niệm, giờ em sao có thể phủ nhận mọi thứ được An?
Hoài An đập mạnh tay vào tay lái và nói:
– Nhưng hôm nay tôi đã có công việc rồi!
Trọng nhún vai:
– Ngày mai nhé, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Nhớ, anh vẫn thường xem ảnh của em, hay những video làm tình của chúng ta. Anh nhớ em đến mức phải trở về Việt Nam!
An nhanh chóng nói:
– Mai tôi sẽ gọi. Giờ tôi bận rồi!
Trọng gửi cho An một nụ hôn ảo:
– Tạm biệt em yêu!
Hoài An tắt máy và nuốt nước mắt. Mảng ký ức mà cô tưởng đã chôn sâu lại bất ngờ hồi sinh…
Mấy năm trước…
An đã bước chân lên đất Pháp, nơi mới lạ và đầy nước mắt. Với vẻ ngoại hình sành điệu và gu ăn chơi, cô nhanh chóng hòa nhập vào cộng đồng du học sinh, trở thành tâm điểm của sự chú ý. Trong số nhiều chàng trai săn đón, An lại chọn Trọng – một hotboy lãng tử, cao to và đến từ gia đình giàu có. Cả hai đều thuộc giới nhà giàu, không phải đối mặt với khó khăn hàng ngày như nhiều người du học khác. Lối sống thoải mái và chi tiêu không ràng buộc của cả hai đã tạo nên sự hòa hợp.
Trong thời gian đầu yêu, An được chăm sóc và chiều chuộng, từ những món quà đắt giá đến những cuộc dạo chơi lãng mạn. Tuy nhiên, sau khi chấp nhận lời mời sống chung của Trọng, cuộc sống tưởng chừng như thiên đường bắt đầu biến chuyển. An bắt đầu nhận ra rằng sự hòa hợp không chỉ xuất phát từ sự giống nhau về tài chính mà còn là một loạt các cam kết và lựa chọn của cả hai.
Những cuộc vui, những đêm mê tình đầu tiên trôi qua ngọt ngào. Mỗi sáng mới, An rời giường với những dấu vết đỏ xanh, thể hiện những đêm đầy kích thích. Trọng thông minh sử dụng biện pháp tránh thai mà không gây hậu quả, và sau mỗi đêm, anh ta luôn thắm thiết nói:
– Em đợi học xong thạc sĩ, chúng ta sẽ kết hôn và em sẽ sinh cho anh đội bóng đầy đủ!
Nhưng thời gian trôi đi, An bắt đầu cảm thấy chán nản với cuộc sống này. An tránh những cuộc kích thích, bày tỏ rằng có kỳ kinh, đau bụng, đau đầu… Trọng ban đầu chấp nhận, nhưng sau đó anh ta trở nên hung dữ:
– An, em đang tránh chuyện đó phải không?
An đáp gẫy:
– Tránh gì mà tránh, mệt bỏ xừ đây này!
Trọng nhếch môi:
– Em đừng nghĩ anh không biết. Em để ý thằng sinh viên dưới, nó mới sang đây sau năm kẹt dịch ở Việt Nam. Em mê nó nên chán anh rồi đúng không?
An sững người, nhận ra rằng Trọng không chỉ chiếm đoạt cơ thể cô mà còn kiểm soát mọi khía cạnh của cuộc sống. Mọi hoạt động, mọi suy nghĩ của An đều không thoát khỏi sự quan sát của Trọng.
An liếc nhìn Trọng và nói:
– Điên quá, em không có chuyện đó. Ghen vớ vẩn!
Trọng ngay lập tức đẩy An xuống giường và nói:
– Nếu vậy, em hãy dùng thân mình để chứng minh đi!
Không để An nói thêm điều gì, Trọng rơi những nụ hôn, để lại những dấu vết đỏ xanh trên da trắng của An. Sau đó, những tiếng rên rỉ ngắt quãng vang lên. Khi cơn kích thích qua đi, Trọng nằm bên cạnh An, cô ta nghiến răng:
– Vô sỉ!
Trong khi đó, Trọng vẫn thở hổn hển và đáp:
– Trơ trẽn!
An trở thành như một nô lệ tình dục của Trọng, phải sẵn sàng xuất hiện trên giường bất kỳ khi nào anh ta muốn. Cô không thể thoát khỏi ánh nhìn và vòng tay kiểm soát của Trọng. Thậm chí cả Zalo và Facebook của cô cũng bị kiểm soát. An tỏ ra tức giận, uất ức đến mức không kiềm chế được và gào lên:
– Khi nào anh mới buông tha cho tôi?
Trọng nâng cằm của An và đột ngột nhấc ngón tay thon dài để siết chặt yết hầu của cô:
– Cho đến khi anh chán, cưng ạ. Còn bây giờ thì chưa!
Mọi chuyện diễn ra như vậy trong hơn một tháng. Mỗi lần An gọi video với bố mẹ, dưới sự kiểm soát của Trọng, cô luôn giữ vẻ vui vẻ. Một lần, An bấm nghe và nói một câu:
– Bố ơi, có thể sang đây đón con về được không ạ!
Nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối của con gái, bố mẹ An đầy lòng thương:
– Bố bảo học ở Việt Nam, con cứ cãi, rồi giờ có định học tiến sĩ không?
An lắc đầu, giọt nước mắt lăn dài…
Trong khi đó, Trọng xuất hiện từ nhà vệ sinh. An nhanh chóng lau khô giọt nước mắt và nói:
– Con đến giờ vào học đây. Tạm biệt bố mẹ ạ!
Hành động đó không khiến Trọng nghi ngờ. Vì vậy, anh ta không đặt ra bất kỳ câu hỏi nào.
Tuy nhiên, bố mẹ An nghĩ rằng con gái xa gia đình, là tiểu thư gia giảm nên không chịu được cuộc sống không có người hầu. Vì thế, ông bố quyết định đến đón An. Cô không thể tự mình trốn thoát, nhưng khi có bố, Trọng không dám cản trở.
Sau khi tốt nghiệp, mọi thủ tục về Việt Nam của An được tiến hành khẩn trương. Bố mẹ An không biết gì về quá khứ của con ở Pháp, cũng không biết rằng An sống chung với Trọng. Khi bố An đến, Trọng phải tránh mặt đi.
Về Việt Nam, An lại vào vai thục nữ, một bác sĩ giỏi, tốt nghiệp thạc sĩ ở Pháp. Chọn Vĩ để bấu bíu, tìm mọi cách để chia cắt Vĩ và Vi, nhưng cuối cùng, An nhận lại chỉ là sự từ chối quyết liệt từ mọi hướng. Đúng lúc An rơi vào ngõ cụt, Trọng quay trở lại…
Hôm đó, An ngồi đắp gối suốt chiều trong phòng. Những kí ức quay về làm cô rùng mình. Khi đang suy nghĩ, An nhận được tin nhắn:
– Em yêu, anh đang đứng trước cổng nhà em. Nhà đẹp quá, anh vào chào bố mẹ nhé!