Cả bầu trời thương nhớ chương 51 | Sự thật kinh hoàng

27/01/2024 Tác giả: Hà Phong 259

Phó giám đốc Bệnh viện Thành phố C vừa nghe xong những lời của bác sĩ, tâm hồn ông tan nát. Không thể tin rằng con gái mình đã phải trải qua cảnh cưỡng bức. Sự sốc và tuyệt vọng đan xen trên khuôn mặt ông khiến mọi người xung quanh không dám nói một lời.

Con gái ông, người mà ông đã dành tất cả tâm huyết và hy vọng, giờ đây trở thành nạn nhân của một sự kiện đau lòng. Ông nhìn đứa con gái mình, người đang nằm yên trên giường bệnh, niềm tự hào của ông biến thành một góc tối không thể tin nổi.

Sau một khoảnh khắc, ông lấy lại chút bình tĩnh, đặt ra câu hỏi quan trọng:
– Chuyện gì đã xảy ra với con bé?

Bác sĩ trả lời:
– Chúng tôi nghi ngờ cô ấy bị cưỡng bức, có thể là cưỡng bức tập thể!

Bố Hoài An nhăn mày:
– Cưỡng bức? Xe cấp cứu từ đâu đến?

Bác sĩ giải đáp:
– Khách sạn H.

Phó giám đốc Bệnh viện C đang suy nghĩ sâu sắc. Con gái ông đã nói rằng đi gặp bạn từ sớm và giờ đây lại ở đây trong tình trạng này. Ông bắt đầu nghi ngờ về người bạn mà con gái mình đã gặp. Khách sạn H lớn và chỉ những người giàu có mới có thể vào đó.

Ông quét mắt qua các y, bác sĩ đã cứu sống Hoài An rồi nói:
– Bác sĩ Vĩ đâu? Tại sao không đến?

Một giọng nói lạ lẫm vang lên:
– Hôm nay là chủ nhật, khi kích hoạt hệ thống báo động đỏ, nhiều bác sĩ đang trực ở bệnh viện sẽ có mặt ngay, và nếu cần, chuyên gia sẽ tham gia. Bác sĩ Vĩ không trực hôm nay, và đối với trường hợp này, bác sĩ ở đây đủ năng lực xử lý!

Những lời này đến từ bác sĩ Hoàng. Bố Hoài An im lặng, có lẽ đang đau đớn trước tình hình phức tạp này. Ông nhìn chăm chú vào bác sĩ Hoàng:
– Tôi muốn điều tra sự việc này. Hãy gọi cảnh sát đến đây! Kẻ gây ra điều này phải chịu trách nhiệm!

Bác sĩ Hoàng gật đầu:
– Được, tôi sẽ liên hệ với cảnh sát ngay. Nhưng vấn đề này nên được giữ kín, chúng ta chưa rõ sự thật, nếu có điều gì không thuận lợi cho bác sĩ An, không chỉ gia đình anh mà còn danh tiếng của bệnh viện sẽ bị ảnh hưởng.

Bố Hoài An chấp nhận:
– Được!

Anh Hoàng rời khỏi phòng để liên hệ với cảnh sát, nhưng trước khi gọi họ, anh nhấn nút gọi cho một người khác…

Trong khi đó, Thiên Vĩ và Tú Vi vừa kết thúc buổi phát quà tại trại trẻ mồ côi và chuẩn bị trở về Biệt thự PC, điện thoại của Vĩ bất ngờ reo lên:
– Em đây anh Hoàng!
Anh Hoàng trả lời với giọng trầm:
– Vĩ, em đang ở đâu mà có tiếng ồn thế?
Vĩ tươi cười:
– Dạ, chúng em vừa ghé thăm trại trẻ mồ côi chiều nay, phát quà đầu năm học và một số nhu yếu phẩm. Chúng em sắp về đây, anh cần gọi em có chuyện gì ạ?
Anh Hoàng gật đầu:
– Ừ, An đã bị cưỡng bức, sảy thai, nhưng hiện đang sống. Ông bố muốn cảnh sát vào cuộc điều tra. Anh thấy ông ta hỏi tại sao em không đưa An đến cấp cứu. Có vẻ như ông ta nghi ngờ em, anh gọi để nhắc nhở em thôi!
Thiên Vĩ nhăn mày:
– Anh nói sao? Hoài An bị cưỡng bức à? Ai làm thế nhỉ?
Anh Hoàng lắc đầu:
– Anh không biết, họ tìm thấy An ở phòng Tổng thống của khách sạn H.
Những thông tin này khiến đầu óc Thiên Vĩ hiện lên hình ảnh một người…
Anh đang suy nghĩ, Tú Vi đưa cánh tay để lay lay anh:
– Vĩ, sao vậy anh?
Thiên Vĩ giật mình, quay sang Vi, ra dấu cho cô im lặng rồi tiếp tục cuộc trò chuyện với anh Hoàng:
– Không sao đâu anh ạ. Nếu ông ấy muốn điều tra, em không ngại. Em có bằng chứng ngoại phạm mà!
Anh Hoàng cười:
– Dĩ nhiên là tôi biết cậu không làm, chỉ là muốn nhắc nhở cậu chuẩn bị tinh thần.
Vĩ cảm ơn:
– Cảm ơn anh ạ. Em sẽ chờ bố con ông ấy đến!
Sau khi tắt điện thoại, Vĩ quay sang kể chuyện cho Vi. Cô ngạc nhiên:
– Trời ơi, ghê quá?
Vĩ gật đầu:
– Ừ, thôi kệ đi em. Ông ấy muốn kiện, anh đang chờ đây! Ông ta có lẽ không muốn để mọi chuyện lộ ra nếu không cần thiết!
Rồi Vĩ khởi động xe, cùng Vi trở về Biệt thự PC và dùng cơm tối với gia đình cô.

Sáng hôm sau, thứ hai…
Hoài An tỉnh dậy, lờ mờ nhìn xung quanh, mùi thuốc sát trùng làm cô nhận ra đang ở Bệnh viện. Cô nhẹ nhàng cựa người, cảm nhận thân hình đau đớn. Bất giác, cô nhớ lại những gì đã xảy ra chiều hôm qua. Cô đã gặp Trọng và… trời ơi… Hoài An nhìn xuống bụng, cảm giác trống rỗng như đã mất đi một phần thiết thân. Cả phần dưới cơ thể không thể nhúc nhích được. Cuối cùng, giọt nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao của cô bác sĩ. Đó là những giọt nước mắt nhục nhã, là giọt nước mắt đau đớn và xót thương cho đứa con chưa thành hình. Cô nhận ra rằng đến lúc này, khái niệm “tình mẫu tử” mới được khơi dậy trong An. Nhưng quá muộn, đứa bé không có tội và cô đã gián tiếp đặt mạng sống của nó vào bàn tay của sự sa đọa của bản thân.

An nghe tiếng nấc của mình và một giọng nam vang lên:
– An, em tỉnh rồi?
Là bác sĩ Hưng. An không để ý Hưng đã ngồi nhìn cô từ ghế. Cô nghẹn ngào:
– Anh Hưng, con em…
Hưng gật đầu, cảm nhận sự đau lòng trong lòng. Hưng nắm bàn tay của An:
– Không sao đâu, anh hiểu. Lỗi tại anh, tại anh… nhưng ai đã làm điều này?
An nhíu mày:
– Sao anh biết là em…
Hưng xoa chỗ kim chuyền trên tay An:
– Hôm qua anh trực, ở trong kíp cấp cứu cho em!
An lắc đầu:
– Em không nhận biết họ!
Hưng nhìn An khó hiểu:
– Vậy tại sao em lại đến đó?
An ôm đầu nhăm nhó:
– Em không nhớ, không nhớ gì hết…
Lo lắng vì An có thể quá sợ hãi và trở nên điên dại, Hưng ôm cô:
– Được rồi, không cần nhớ nữa. Em nghỉ ngơi, nếu có cảnh sát đến hỏi, em chỉ cần nói những gì em nhớ thôi!
An hoảng hốt:
– Cảnh sát tới làm gì?
Hưng gật đầu:
– Bố em yêu cầu điều tra!
An suy nghĩ. Điều tra ư? Nếu cô nói ra về Trọng, anh ta sẽ bị bắt vì tội cưỡng hiếp cô và còn thuê người để cưỡng bức. Nhưng nếu làm như vậy, anh ta sẽ không ngần ngại phơi bày quá khứ sa đọa và đoạn video. An thở dài:
– Hay ho gì mà điều tra!
Hưng ngạc nhiên:
– Em nói hay đấy nhỉ? Điều tra để đòi công bằng cho em chứ không có ý khác. Thôi em nghỉ đi, anh đi làm, hôm nay có họp giao ban đầu tuần. Trưa nếu rảnh anh sẽ qua. Cháo sáng anh đã mua đây rồi. Bây giờ anh gọi y tá vào đút cho em ăn, chờ chút, bác sĩ nữ sẽ tới đây!
An lắc đầu:
– Em không muốn ăn!
Hưng nhẹ nhàng:
– Em phải ăn, dù sao cũng không được ngược đãi bản thân. Em còn có bố mẹ và… anh nữa…
Hưng nói và đi ra tủ để lấy cháo. Nhìn bóng dáng anh, Hoài An nghĩ có lẽ cô đã chạy theo những ảo ảnh, hư danh không phải của mình, mà bỏ quên tình cảm bình dị trước mắt. Hưng không hoàn hảo như Vĩ, nhưng ít ra, cô cảm nhận anh ta chân thành với mình.

Trưa cùng ngày…
Sau khi ăn trưa và uống thuốc, Hoài An bảo mẹ cô về nhà nghỉ ngơi vì cô thấy mình đã khá hơn. Mẹ cô mới đi được mười phút, An nghe tiếng gõ cửa. Nghĩ là y tá đến, An nói vọng ra:
– Mời vào đi!
Cô nghe tiếng mở cửa và sau đó là âm thanh “tách” của tiếng khóa trái cửa. Một giây sau, An nghe chất giọng nam tính vang lên:
– Em yêu, khỏe chưa?
Chỉ cần nghe bốn từ ấy, An đã rùng mình sợ hãi. Trọng? Cô chưa kịp định tình thần thì anh ta đã ngồi trước mặt. Vẫn lịch lãm, áo sơ mi quần âu, dầu tóc chải chuốt. Thấy ánh mắt hoảng sợ của An, Trọng cười – một nụ cười rất hiền, nụ cười đó chưa từng xuất hiện trước đây, hiền lành và có chút thê lương nữa:
– Tôi có làm gì đâu mà cô phải sợ thế?

An thốt lên:
– Cút đi! Anh khiến tôi mất con, giờ anh đến xem tôi chết chưa?
Trọng lắc đầu:
– Tôi biết cô chưa chết. Còn đứa bé, nó không nên là con của một người mẹ như cô, một người chà đạp lên mọi thứ để có được điều mình muốn. Đứa bé đó không nên xuất hiện trên đời vì người mẹ ruột của nó chỉ xem nó như một công cụ, một phương tiện để trói buộc người đàn ông không thuộc về mình. Để nó có cơ hội được sinh ra trong một gia đình xứng đáng hơn, nó nên được đặt trong bảo tàng của Phật giáo, sớm đầu thai và được chăm sóc.
Những lời Trọng nói khiến An sửng sốt và run rẩy. An lập bập:
– Anh… anh… sao anh…
Trọng vẫn cười, nhưng nụ cười đó chua chát:
– An, hôm nay tôi đến chỉ để nói lời chia tay cuối cùng. Điều kinh tởm nhất trong đời tôi là nói yêu cô, hôn cô, và ngủ với cô. Cô biết không?
Mắt An sửng sốt:
– Anh điên à? Chính anh tự nguyện nói yêu tôi, chính anh lôi tôi về sống chung với anh. Giờ anh nói như vậy là sao hả? Anh chơi tôi chán chường, rồi anh còn cho những kẻ khác chà đạp tôi đến sẩy thai, giờ anh đến đây nói những lời khốn nạn thế à?
Trọng cười to, nhưng trong nụ cười đó ẩn chứa nỗi đau và tổn thương:
– An, hãy nhớ kĩ. Ai là người theo đuổi trước? Ai là người tìm đến tôi, gây ra những va chạm ngẫu nhiên để thu hút sự chú ý của tôi, khi cô biết rõ rằng tôi đã có người yêu? Một cô gái mới đến từ Việt Nam, được nhiều chàng trai săn đón. Nhưng cuối cùng, cô là người làm điều tồi tệ nhất. An, cô có nhớ Mỹ Hoa không? Cô nghĩ gì về những gì cô đã làm, tôi biết đấy. Cô có thể lừa qua mắt cảnh sát, nhưng làm thế nào để lừa tôi?
An trắng bệch, lắp bắp:
– Tôi… tôi… không biết…
Trọng nhếch môi:
– Cô không chỉ biết, mà còn biết rất rõ. Đời này, tôi chỉ yêu một người, đó là Mỹ Hoa. Nhưng một ngày, khi tôi vừa từ bệnh viện thực tập về, tôi nghe tin cô gái tôi yêu bị tàu hỏa cán chết. Thi thể không nhận diện được, nhưng người ta xác định đó là Mỹ Hoa khi tìm thấy chứng minh nhân dân Việt Nam của cô ấy. Tai nạn đường sắt ở Pháp, thật khó tin. Tôi không tin, còn cô, cô tin không An?
Khuôn mặt của An trở nên mặt lạnh, cô sợ hãi lắc đầu:
– Tôi… tôi…
Trọng cười mỉa mai, lần đầu tiên nước mắt lăn trên khuôn mặt nam tính từ sau ngày đen tối ấy ở Pháp. Rồi bất ngờ, anh ta quay đầu nhìn An với đôi mắt đỏ căm phẫn:

– Tôi không tin, vì vậy tôi đã quyết định điều tra. Và cuối cùng, tôi đã chứng minh đúng. Đúng về việc cô ghen tỵ với Mỹ Hoa. Mỗi lần tôi quan hệ với cô không thành công, khi cô biết tôi yêu Mỹ Hoa, cô muốn chiếm đoạt thứ không thuộc về mình. Mỹ Hoa của tôi không giàu có nhưng chân thành, không phải là người xảo quyệt như cô. Cô ấy tự mình kiếm học bổng để du học ở Pháp. Khi ở đó, Hoa vừa học vừa làm, chưa bao giờ cô ấy nhờ tôi giúp đỡ về vật chất. Chúng tôi yêu nhau và trân trọng nhau. Còn cô, sau khi đe dọa và không thể làm Mỹ Hoa rời xa tôi, cô thuê bọn côn đồ đến phòng cô ấy khi tôi đang ở Bệnh viện. Những tên khốn nạn đó đã cưỡng hiếp cô ấy đến mức không nhận ra hình dạng người. Cô ta thậm chí còn đứng đó cười nhạo và quay lại ghi lại cảnh tượng. Dù là phụ nữ như cô, tại sao cô lại độc ác như vậy An? Tàn nhẫn hơn, sợ rằng tôi sẽ trả thù, bọn chúng đưa cô ấy ra đường tàu giữa đêm sau khi hành hung Hoa đến khi cô ta ngất lịm. Tốc độ của tàu rất cao, không thể dừng lại và… một vụ tai nạn đau lòng đã xảy ra theo ý của chúng. Sau đó, mấy kẻ đó vẫn hạnh phúc sống bên trên nỗi đau của người khác. Tôi đã tìm và bắt được những tên tội phạm đó. Còn cô, tôi phải khiến cô hiểu rõ nỗi đau mà Hoa đã phải chịu đựng về cả thể xác và tinh thần. Tiếc rằng tôi không kịp thực hiện điều đó ở Pháp khi bố cô đòi cô về Việt Nam. An, cô có biết tại sao tôi yêu Hoa nhưng lại có một quá khứ đen tối không? Ban đầu chỉ là mọi người đồn đại vui vẻ khi thấy bề ngoài lãng tử của tôi. Nhưng khi tìm ra sự thật về cái chết bi thảm của Hoa, tôi đã kích động một cộng đồng để câu chuyện ấy được lan truyền nhiều hơn, để kiểm tra cô! Cô mới đến Pháp đã gây rối, rồi cô nghe tin tôi có quá khứ đen tối nhưng vẫn mắc bẫy, bởi vì cô quá mê tôi và tự mình lao vào. Cô nên nhớ, cô độc ác sẽ luôn gặp được sự tàn nhẫn hơn cô!
Hít một hơi, Trọng tiếp tục:
– Tuy nhiên, bản chất đen tối của cô không bao giờ thay đổi. Cô ác độc hơn bất kỳ kẻ nào. Cô dám quan hệ với một người rồi lại bắt người khác gánh vỏ. Cô có sợ báo ứng không An? Cô chạm vào ai cũng gặp phải, lại chạm phải người bạn thân của tôi ở thành phố B là Thiên Vĩ. Nợ cũ nợ mới, cô sẽ phải trả giá từng chút một!

Bài viết liên quan