Cả bầu trời thương nhớ chương 6 | Sự nghiệp của Thiên Vĩ

24/01/2024 Tác giả: Hà Phong 265

Sau thời gian làm việc tại thành phố C, Thiên Vĩ đã nhận ra nhiều điều quan trọng. Ba Vũ đã chia sẻ một sự thật, rằng trường đời là nơi dạy chúng ta những bài học quý giá nhất. Ba Vũ, người đã trải qua nhiều sóng gió trên thương trường, vẫn giữ vững bản lĩnh và sức mạnh tinh thần đáng kinh ngạc.

Thiên Vĩ bước vào cuộc sống với nhiệt huyết của tuổi trẻ và lòng nhiệt huyết của một bác sĩ, quyết tâm cống hiến cho cuộc sống bằng cách cứu giúp nhiều bệnh nhân nhất có thể. Tuy nhiên, cuộc sống đưa đẩy anh gặp phải những bài học và trải nghiệm mới mẻ, mà trước đây anh chưa từng gặp ở đất nước Anh. Mặc dù vậy, chỉ trong tuần đầu tiên, Thiên Vĩ đã nắm bắt được nhiều điều quan trọng. Quyết định giữ vững niềm tin và đam mê vẫn là điều mà Vĩ mang theo mỗi khi mặc chiếc áo Blouse trắng.

Từ khi trở về, người hướng dẫn tận tình nhất cho Thiên Vĩ chính là bác sĩ Hoàng, trưởng khoa. Đó thực sự là một bậc thầy mà Thiên Vĩ rất kính trọng. Sau gần nửa năm học hỏi dưới sự hướng dẫn của anh Hoàng, đặc biệt là trong các ca mổ, tay nghề của Thiên Vĩ đã phát triển mạnh mẽ.

Lần này, bác sĩ Hoàng được bầu làm phó giám đốc Bệnh viện, trở thành một trong ba phó giám đốc. Tại Khoa Ngoại chấn thương, vị trí bác sĩ phó khoa trống rồi. Điều này tạo nên một cuộc cạnh tranh giữa các bác sĩ xuất sắc của khoa. Trong khi Hoài An, con của phó giám đốc bệnh viện, tự tin rằng cô hoàn toàn xứng đáng với vị trí đó, bác sĩ Hưng lại cho rằng anh ta có nhiều kinh nghiệm hơn An, người mới tới khoa chưa đầy một năm. Cuộc đua vào chiếc ghế phó khoa phụ thuộc vào số phiếu và quyết định của Ban giám đốc.

Khi công bố vị trí mới, cả hai nhân vật đều bất ngờ và thậm chí shock khi chức vụ đó không thuộc về họ mà lại là của Trịnh Thiên Vĩ, người được đánh giá cao về năng lực và đầy nhiệt huyết. Trong khi bác sĩ Hưng tỏ ra khó chịu và xấu hổ, Hoài An lại chúc mừng Thiên Vĩ. Lý do đằng sau sự vui mừng của Hoài An là bởi cô vẫn giữ vững quyết tâm theo đuổi Thiên Vĩ, và việc anh ngồi vào chiếc ghế phó khoa chỉ là thêm một bước ngoặt lớn trong hành trình của cô. Hoài An đã vượt qua được thách thức, và cho đến khi Thiên Vĩ ngồi vào chiếc ghế ấy, cô vẫn còn hy vọng và tiếp tục nỗ lực.

Chính Thiên Vĩ cũng bất ngờ khi nghe quyết định của Ban giám đốc bệnh viện. Anh, người thường chỉ tập trung vào nghiên cứu và công việc dao kéo, không ngờ lại được đề cử cho chức vụ phó khoa. Sau khi mọi người hoan nghênh xong, Vĩ đứng lên và bày tỏ quan điểm của mình:

– Đầu tiên, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến mọi người và Ban giám đốc đã quan tâm đến tôi. Tuy nhiên, với bản thân tôi, một bác sĩ trẻ, tôi muốn tập trung vào chuyên môn hơn, nên chức phó khoa không phải là sự lựa chọn phù hợp. Tôi nghĩ nó nên được trao cho người xứng đáng hơn.

Sau lời phát biểu của Vĩ, có vài tiếng xì xào từ dưới đám đông:

– Chê à? Khó tính quá…
– Chắc muốn trở thành trưởng khoa luôn rồi…

Tuy nhiên, Vĩ không để ý đến những ý kiến tiêu cực. Anh hiểu rằng trong cuộc sống, việc lắng nghe là quan trọng, nhưng không nhất thiết phải sống theo ý kiến của người khác. Anh nhận ra sự quan trọng của việc không để mình bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu và duy trì mục tiêu sống của mình.

Trước khi bác sĩ Hoàng, đại diện của Ban giám đốc, có thể đưa ra ý kiến, Vĩ nhận thấy anh Hoàng đứng dậy và quyết liệt nói:

– Kết quả này không chỉ là ý kiến của mọi người mà còn là quyết định của Ban giám đốc. Một người có tài và lòng đam mê như bác sĩ Vĩ ngồi vào ghế phó khoa là điều hoàn toàn đúng đắn.

Anh Hoàng nhấn mạnh rằng đây là một nhiệm vụ và cơ hội để Vĩ nâng cao kỹ năng và phẩm chất bản thân. Bằng cách nói này, anh cả động viên Thiên Vĩ và đánh nhấn vào những lời đàm tiếu từ dưới đám đông. Vĩ hiểu rõ hơn về trách nhiệm của mình và vui vẻ bắt tay với anh Hoàng.

Từ khi trở thành phó khoa ngoại chấn thương, Thiên Vĩ trở nên bận rộn hơn. Anh không còn thời gian đến Biệt thự PC, huynh đệ thành phố B, và thậm chí thăm gia đình ở thành phố B. Cuộc sống của anh trở nên như một chiếc máy làm việc, đắm chìm trong những cuộc phẫu thuật, họp hành, hội thảo. Mặc dù vậy, sâu thẳm trong trái tim, anh vẫn cảm nhận sự thiếu thốn và hỗn loạn, như mất đi một phần quan trọng không thể diễn đạt bằng lời.

Trong khi Thiên Vĩ dành thời gian bận rộn với công việc y khoa, Tú Vi đã hoàn thành đợt thực tập sư phạm. Do trường cô thực tập đang thiếu giáo viên, Tú Vi đã tự tin nộp hồ sơ và được chấp nhận ngay, không cần sự can thiệp của bố Phong. Tuy đã có bảng thành tích ấn tượng và đã thực tập một thời gian dài tại trường, nhưng Tú Vi chọn không dạy ở thành phố C, muốn tự lập và quyết định lập nghiệp ở vùng quê của Bảo Nam, người mà cô yêu.

Khi Tú Vi nhận công tác, Bảo Nam đưa cô về nhà và tổ chức bữa trưa. Trong lúc này, Bảo Nam thể hiện sự hào hứng với việc thông báo về kế hoạch cưới:

– Bố mẹ ơi, con và Vi dự định làm đám cưới trong năm nay ạ!

Tú Vi chưa kịp nói gì, bố của Bảo Nam đã phản ứng:

– Hai đứa đã suy nghĩ kỹ chưa? Bố mẹ không muốn can thiệp, nhưng cả hai đã đủ trưởng thành để suy nghĩ cẩn thận. Bố mẹ cũng không có gì chê bai Vi. Nhưng Vi mới nhận công tác, chưa rõ tình hình thế nào đâu. Chờ con bé ổn định công việc đã, bố nghe nói giáo viên cũng cần thời gian thử thách. Nam có tài chính vững vàng, chỉ cần chờ thêm vài tháng cũng không sao.

Bảo Nam nhanh chóng đáp lại:

– Bố ơi, chúng con yêu nhau và đã quyết định cưới nhau. Con nghĩ, nếu Vi muốn đi dạy, con có thể chăm sóc được cho cô ấy.

Mẹ Bảo Nam sau một khoảnh khắc im lặng, lên tiếng:

– Mẹ không muốn phụ nữ chỉ làm yên phận. Thời nay, ai cũng cần có công việc để đóng góp cho gia đình. Mẹ nghĩ Vi cũng sẽ có quan điểm như mẹ.

Bảo Nam quả quyết:

– Nếu bố mẹ vẫn giữ quan điểm như thế, con sẽ có cách giải quyết của mình. Nhưng con nói trước, con chỉ chọn Tú Vi làm vợ trong đời này.

Tú Vi có phần ngạc nhiên trước thái độ của Bảo Nam. Trong suốt thời gian trước đó, Bảo Nam luôn thể hiện sự nhẹ nhàng, chưa khi nào cô gặp anh ấy giận dữ như vậy. Tú Vi thể hiện sự hiểu biết và nhẫn nhục:

– Anh Nam, em nghĩ hai bác có quan điểm hợp lý. Anh hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Em cũng đã nói rằng cần phải xây dựng sự nghiệp trước khi nghĩ đến việc kết hôn. Thêm vào đó, anh biết em không thích dựa dẫm. Dù anh có kiếm được bao nhiêu tiền, em vẫn muốn theo đuổi ước mơ của mình mà anh!

Bảo Nam tỏ vẻ bất ngờ:

– Tú Vi, em không phải cũng yêu anh và muốn nói về chuyện cưới rồi sao? Sao tự nhiên em lại thay đổi quan điểm như vậy?

Tú Vi lắc đầu:

– Anh Nam, anh hiểu lầm ý em rồi. Em yêu anh, nhưng em chỉ muốn kết hôn khi có thể tự lo cho bản thân mình. Khi em nhắc đến chuyện cưới, đó là em cam kết với anh, chứ không phải là muốn cưới ngay bây giờ. Tính cách của em không muốn phụ thuộc vào ai. Dù là tập đoàn Á Đông của ông nội hay cơ ngơi của bố mẹ, em cũng chưa nghĩ đến chúng. Em muốn tự lập trên con đường của mình, như bố mẹ em đã làm. Do đó, em mong anh tôn trọng quyết định của em!

Nghe giọng nói chặt chẽ của Tú Vi, mẹ Bảo Nam tỏ ra ngạc nhiên, nhưng chỉ vài giây sau, bà quay về vẻ hiền lành ban đầu:

– Đó, con thấy chưa, Tú Vi suy nghĩ rất thấu đáo đấy. Các con cứ xây dựng kinh tế, khi Tú Vi có đứng vững, lúc đó kết hôn cũng không muộn cả.

Về phía Nam, sau bữa cơm, anh chở Vi về phòng trọ và hỏi:

– Vi, có phải em có ý định gì khác không? Sao tự nhiên lại thế?

Tú Vi lắc đầu:

– Không, anh Nam. Em chỉ muốn có thời gian trau dồi nghề nghiệp thôi. Em mới về trường, đã quen với môi trường thực tập nhưng chưa khẳng định được bản thân.

Bảo Nam nhăn mặt:

– Em làm thế làm gì? Anh nói rồi, em không cần lo lắng gì cả. Giáo án, bài vở em không mệt à?

Tú Vi nghiêm túc:

– Nam, đến bố mẹ anh cũng muốn có con dâu có sự nghiệp vững vàng, em cũng muốn như vậy. Em không muốn về nhà anh trong tình trạng mẹ chồng chưa hoàn toàn thoải mái. Ngày hạnh phúc của chúng ta sẽ đến khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, anh hiểu không? Em vẫn sẽ tiếp tục gặp gia đình anh như bình thường, và anh cũng vậy. Các dịp như đám cưới hay giỗ chạp, em vẫn sẽ tham gia nhưng chưa chính thức sống chung với anh. Anh đừng buồn như thế được không?

Sau vài giây suy nghĩ, Bảo Nam thở hắt ra một tiếng và nói ra điều anh giữ trong lòng lâu nay:

– Vi, từ khi anh Vĩ về, anh thấy em khác lắm. Có phải em nghĩ mọi thứ của anh ấy đều tốt hơn anh, nên em hối tiếc không?

Bài viết liên quan