Cả bầu trời thương nhớ chương 8 | Tú Vi ghen tức
Lúc này, mùa mưa đã đến, khiến bầu trời ẩm ướt, tạo nên không khí ảm đạm. Tú Vi đã chuyển đến khu tập thể gần trường để thuận tiện cho việc đi học. Đã chỉ còn vài tuần nữa là đến sinh nhật Bảo Nam, và cô đã tìm cho anh một món quà ý nghĩa – chiếc đồng hồ đeo tay. Không chọn một chiếc hàng chính hãng, Tú Vi lựa chọn một chiếc vừa đủ, một phần là để dùng tiền của mình làm quà, một phần là để tránh anh cảm thấy áp đặt. Cô muốn thông điệp của món quà là tình yêu của họ sẽ vững bền qua thời gian. Dù gần đây, nhiệt huyết yêu đương trong cô giảm đi một chút vì sự ghen tuông không lý do từ Bảo Nam, nhưng cô vẫn mặc định rằng họ sẽ cùng nhau trải qua mọi khó khăn. Cô hiểu sự tự ti của anh, sự khác biệt giữa cuộc sống quê và thành phố. Mặc dù Bảo Nam không phải là người nghèo, nhưng so với cuộc sống ở quê của cô, anh là người giàu có.
Chiếc đồng hồ nam tính được Tú Vi gói cẩn thận trong một chiếc hộp màu xám trang nhã. Cô muốn nhắc nhở anh rằng tình yêu của họ sẽ vững bền theo thời gian. Mặc dù dạo gần đây có sự mệt mỏi vì Bảo Nam hay ghen tuông, nhưng cô luôn tin rằng khi họ sống chung, anh sẽ thay đổi.
Cả tháng trước sinh nhật, Bảo Nam không về quê để chuẩn bị cho bộ trang sức đặc biệt, và cô cũng ít về nhà vì công việc giáo viên mới. Anh thường xuyên gọi video để hứa hẹn với Tú Vi về một điều bất ngờ vào ngày sinh nhật của mình. Mọi thứ đã sẵn sàng cho sự kiện quan trọng này.
Trước ngày sinh nhật vài ngày, truyền hình thông báo về một vùng áp thấp nhiệt đới có thể mạnh lên thành bão. Vì vậy, Bảo Nam vội vã đóng cửa hàng để về quê hỗ trợ bố mẹ chuẩn bị trước bão. Anh ghé qua khu tập thể của Tú Vi để giúp cô và mọi người chuẩn bị cho bão. Anh nhận thấy khu tập thể toàn giáo viên nữ, muốn Tú Vi về nhà tránh bão, nhưng cô không đồng ý. Cô muốn giúp đỡ mọi người ở đây. Bảo Nam hiểu tính cách của cô, nên anh gật đầu đồng ý. Anh chỉ hy vọng cơn bão sẽ tan đi sớm, đặc biệt là khi ngày anh định cầu hôn cô đã gần kề.
Tối hôm đó, trước ngày sinh nhật Bảo Nam, niềm vui tràn ngập khi tin đồn về cơn bão tan ngoài biển Đông. Tuy nhiên, áp thấp nhiệt đới vẫn đem theo những cơn mưa. Dù vậy, không gì quan trọng hơn việc bão không đổ bộ vào đất liền. Tú Vi tỏ ra rất vui vẻ, mở hộp quà màu xám nhỏ trên tay, tươi cười như một thiên thần mang đến điều lành cho mọi người.
Sau bữa tối, một nhóm giáo viên nữ chưa lập gia đình đã tụ tập tại phòng của Tú Vi để trò chuyện. Với thời tiết mưa, họ tự thưởng thức một buổi giải trí riêng, tạm quên đi bài vở. Tú Vi cũng đã dành phần lớn thời gian để chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật của Bảo Nam vào ngày mai.
Khi bọn họ đang trò chuyện, Tiếng xe máy quen thuộc của Bảo Nam vang lên. Tại thành phố C, anh thường sử dụng chiếc Camry mới trả góp. Nhưng khi về quê, anh lại ưa thích chiếc xe máy, đặc biệt là trên những con đường hẹp.
Chẳng bao lâu sau đó, Tú Vi nhận ra bóng dáng cao lớn của Nam và hai người bạn thân Chiến và Ngọc. Cả ba họ đã tạo nên một tình bạn chặt chẽ từ thời cấp ba và hiện vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết. Họ thường xuyên gặp nhau khi Nam về quê, và cuộc trò chuyện của họ trở nên sôi nổi với sự tham gia của ba chàng trai vui tính.
Sau khoảng ba mươi phút, Chiến xin phép rời đi để nghe điện thoại. Quay lại, anh thông báo với Ngọc rằng nhà anh bị mất điện và mưa lớn, nên anh lo lắng. Ngọc đồng ý chở anh về và đề xuất gọi thợ điện để khắc phục sự cố. Hai người họ sẽ quay lại ngay sau khi xử lý xong. Trước khi rời đi, Chiến nhắc Nhớ Nam ở lại và giữ gìn, sau đó cùng Ngọc rời khỏi phòng.
Nam đồng ý ở lại và bắt đầu trò chuyện với các bạn còn lại. Lúc này, một cô giáo trẻ mới tên Lan phát ngôn:
– Em không nghĩ ở ngoại ô thành phố có người như anh Nam đâu. Tú Vi thật may mắn, yêu một người không chỉ đẹp trai mà còn là chủ tiệm vàng, được hưởng cuộc sống như một bà hoàng, thật là sung sướng!
Nam cười nhẹ, giọng nhấn nhá:
– Không đâu em, anh ở thành phố C cũng chỉ là hạng tôm tép thôi. Có nhiều chàng trai theo đuổi Vi giàu có hơn anh, nhưng anh may mắn giữ được tình yêu của Vi!
Lan lắc đầu:
– Đúng vậy anh, tình yêu chính là do duyên số. Có nhiều cặp đôi yêu nhau mệt mỏi, nhưng khi kết hôn lại không hạnh phúc. Ngược lại, có những người gặp nhau vài lần lại có cuộc sống hôn nhân viên mãn. Em thấy Vi không cần phải dạy điều gì, chỉ cần tình yêu đủ sâu đậm là đủ.
Nam nói nhẹ nhàng:
– Đó là ước mơ của Vi. Mỗi người đều có ước mơ riêng, và anh sẽ tôn trọng ước mơ của cô ấy. Miễn là cô ấy hạnh phúc, anh đều sẵn lòng.
Lan thấy cách Nam nói nhẹ nhàng và tri kỷ, không để ý đến sự châm chọc từ mọi người, liền ngồi sát gần Nam và tham gia trò chuyện. Lan, mặc dù mới làm giáo viên chưa đầy hai tháng, nhưng đã tạo được ấn tượng với mọi người bởi vẻ ngoại hình xinh đẹp và tính cách kiêu kỳ của mình. Lan từng yêu một người làm ngân hàng vì nghĩ rằng người này có tiền. Tuy nhiên, những yêu cầu về vật chất khiến mối quan hệ không thể tiếp tục, và anh chàng rời bỏ cô. Gặp Nam, mặc dù cô biết anh là người yêu của Tú Vi, nhưng Lan vẫn nghĩ rằng nếu chưa lên xe hoa, thì còn cơ hội.
Sau một thời gian trò chuyện, Tú Vi chú ý đến cơn mưa đang trở nên dày đặc. Cô lo lắng quay về phía Nam:
– Anh ơi, mưa đã to rồi, anh về sớm đi, đường đi nguy hiểm lắm!
Nam nhìn điện thoại và nhận ra đã khá muộn, cũng gật đầu:
– Ừ, anh về thôi, em nhớ đóng cửa cẩn thận, ngủ sớm, không thức khuya nhé!
Tú Vi cười:
– Em biết rồi! Anh đi chậm thôi, khi nào về nhà thì gọi em nha!
Nam nhìn cô với vẻ trìu mến:
– Ừ, sáng mai anh lên đưa em đi ăn sáng nhé!
Lan nhìn cảnh tình tình cảm trước mặt, lên tiếng:
– Ôi trời, hai người chia tay nhau như lễ sinh tử vậy đó. Nhưng có lẽ đời sống này đầy bất ngờ, nên cứ yêu đi, yêu là đủ!
Tú Vi quay lại đối mặt Lan:
– Mày nói làm gì đấy!
Lan lắc đầu và giải thích:
– Chỉ là nói đùa thôi, không có ý gì cả. Anh Nam về đi, em cũng về phòng đây.
Lan nói xong rồi nhanh chóng bỏ đi. Mặc dù Tú Vi có thể chọn sang phòng khác ngủ để Nam ở lại, nhưng vì đây là khu tập thể giáo viên nữ của trường, không phải là nhà trọ, và Tú Vi mới là giáo viên mới nên cô lo lắng sẽ gây ấn tượng không tốt. Hơn nữa, nhà Nam cũng không xa lắm, khoảng năm cây số, và bố mẹ Nam chắc chắn biết anh về chơi ở đây. Nếu anh ở lại, gia đình anh có thể có cái nhìn không tốt về cô, đặc biệt khi họ đang lo lắng về sự nghiệp của cô. Vì vậy, Tú Vi quyết định để Nam về, mặc cho mưa đang ngày càng to.
Nam chạm nhẹ một nụ hôn lên trán Tú Vi, giọng khàn khẽ:
– Anh sẽ quay lại ngay, đừng lo!
Tú Vi mỉm cười và gật đầu rồi thơm nhẹ lên má anh. Bất ngờ, trên bầu trời, tia chớp vụt lóe lên, làm sáng cả một phạm vi rộng lớn, cây cỏ ngả nghiêng dưới làn gió mạnh. Tiếng sấm vang lên, làm Tú Vi giật mình:
– Chắc mưa lớn rồi đấy! Anh nhanh về đi!
Nam, ngồi yên trên chiếc xe, đeo mũ bảo hiểm và nháy mắt, trao cho cô một nụ hôn ẩn dụ và lao nhanh vào cơn mưa đêm. Hạt mưa ngày càng to, con đường vắng lặng không một bóng người. Hạt mưa đâm thẳng vào mặt Nam, khiến anh phải liên tục lau nước mắt, một tay vẫn giữ chặt tay ga. Quãng đường đã nhựa nên không khó đi, nhưng đường trơn trượt vì mưa làm Nam cảm thấy khó chịu. Ông Trời dường như đang gửi một cơn giận dữ cuối cùng trước khi đưa cuộc sống trở lại quỹ đạo bình yên.
Bảo Nam cố gắng kiểm soát tốc độ. Dù anh có thân hình cao lớn, rắn rỏi từ việc tập gym, nhưng trời mưa lớn và gió nổi lên làm cho tay lái của Nam đôi khi loạng choạng. Anh đã cố gắng kiểm soát uống rượu khi gặp Tú Vi, ngay cả khi nhà có khách. Trên con đường vắng vẻ, chiếc xe tải đột ngột lùi từ ngõ ra đường. Vì chỉ có Nam và chiếc xe tải ấy trên đường, tài xế có thể không chú ý đúng, đặc biệt là do những giọt mưa làm giảm tầm nhìn. Chiếc xe máy của Bảo Nam đang bon bon trên đường với tốc độ nhanh vì nhà anh chỉ cách đây khoảng hai cây số. Đúng lúc đó, chiếc xe tải lùi mạnh qua đường để cua và…
– RẦM!
Trong khoảnh khắc đó, Nam vừa lau nhẹ giọt mưa và không kịp kiểm soát tình thế. Trước mắt anh chỉ là một màn đen đậm, rồi anh hoàn toàn mất ý thức khi cả thân hình cao lớn bị hất ra khỏi xe, trong màn mưa đêm trút xuống xối xả…