Cả bầu trời thương nhớ chương 9 | Tai nạn nguy hiểm
Trời vẫn mưa rất to, trên con đường vắng lặng, chỉ có chiếc xe máy nằm chỏng chơ, cách xa đó là thân hình cao lớn của Bảo Nam đang bất động. Một cú lùi mạnh của chiếc xe tải đã khiến nó phóng đi từ lâu…
Một tiếng sau đó…
Hai cảnh sát giao thông đang tuần tra, bỗng nhiên tầm mắt họ dừng lại ở chiếc xe máy trước mặt, nơi mảnh vỡ văng tung tóe. Họ dừng lại, quan sát. Một trong số họ gọi lên:
– Có người bị nạn ở phía kia đấy! Không biết còn sống không nữa!
Đồng chí còn lại ngay lập tức gọi cấp cứu và đưa xe máy lên. Trong bóng tối, tiếng còi xe cấp cứu hòa quyện với tiếng mưa, tạo nên bức tranh đau lòng…
Sáng hôm sau…
Tú Vi mở mắt sau một đêm ngủ đầy lo lắng. Không hiểu sao cô không thể liên lạc được với Bảo Nam. Ban đầu, cô chỉ đợi điện thoại của anh, nhưng một tiếng đồng hồ trôi qua mà không có dấu hiệu gì từ cuộc gọi. Tú Vi bắt đầu cảm thấy bồn chồn và lo lắng. Thông thường, chỉ cần ba mươi phút sau khi rời đi, Bảo Nam đã gọi hoặc nhắn tin cho cô. Hôm nay, do trời mưa, cô nghĩ rằng anh có thể chạy chậm hơn, vì vậy cô không dám gọi hoặc nhắn để không làm anh phân tâm khi lái xe. Tuy nhiên, đến mười giờ, cuộc gọi của cô chỉ được đáp lại bằng tiếng tút kéo dài. Tú Vi gửi tin nhắn mà không có hồi âm. Trái tim cô nóng chảy như lửa, nhưng đến mười một giờ, cô không dám gọi nữa. Cô nghĩ rằng chắc chắn anh đã mệt sau chuyến đi mưa, không kịp gọi cho cô. Cả đêm, cô trải qua giấc mơ chập chờn, thường thấy bóng hình Bảo Nam với nụ cười hiền đứng nhìn cô. Cố gọi nhưng anh không quay lại, hình ảnh của Nam chỉ thoắt ẩn thoắt hiện trong cơn mơ, khiến cô trằn trọc đến sáng. Tú Vi chỉ mong đến khi bình minh để gọi cho anh.
Tú Vi nhanh chóng đứng dậy, vụt lấy điện thoại. Không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Bảo Nam. Hôm nay là sinh nhật anh, cô gấp gửi một tin nhắn chúc mừng:
– Sinh nhật vui vẻ anh! Em mong những kế hoạch của chúng ta sẽ sớm trở thành hiện thực. Yêu anh!
Tin nhắn được gửi đi, nhưng không có hồi âm. Tú Vi vội vã làm vệ sinh và ra mở cửa, nghĩ rằng Bảo Nam có thể muốn tạo bất ngờ cho cô. Sáng nay, anh hứa sẽ đưa cô đi ăn sáng. Cô phải chuẩn bị một chút.
Trời đã tạnh ráo, nhưng dấu vết của cơn bão tối qua vẫn còn hiện hữu. Lá rụng trên sân, và một số cành cây nhỏ gãy đổ. Rất may mắn là cơn bão không gây thiệt hại lớn hơn. Tú Vi chọn chiếc váy kín đáo và thay đồ. Cô thoa chút son môi và ngồi chờ Bảo Nam. Món quà trong ngăn kéo đang chờ anh tối nay. Tú Vi đã sẵn sàng và cảm thấy hứng thú.
Nhưng đã tám giờ sáng, không thấy Bảo Nam đâu cả. Các giáo viên khác đã ăn sáng và trò chuyện với nhau. Điện thoại của Tú Vi bắt đầu reo lên. Nhìn thấy một số lạ, cô cảm thấy rụt rè. Màn hình điện thoại hiện số lạ, cô nhấp chụp điện thoại và nghe giọng nam:
– A lô, Vi à!
Tú Vi thấy mình run rẩy và hồi hộp. Cô nhìn màn hình và khi hồi chuông sắp kết thúc, cô mới nói:
– Ai đây ạ?
Giọng nam nhanh chóng trả lời:
– Anh Chiến đây! Bạn thân của Nam đấy! Tối qua anh mới ở đây!
Tú Vi không nhận ra số điện thoại nhưng nhớ rõ anh Chiến. Cô nhanh chóng hỏi:
– Có chuyện gì ạ?
Chiến nói gấp gáp:
– Em… bình tĩnh, Vi ạ…
Giọng nói ấp úng khiến Tú Vi cảm thấy bất an. Cô cố kiềm chế cảm xúc và hỏi:
– Anh Chiến, có chuyện gì vậy?
Chiến thì nói:
– Nam… tối qua… anh ấy bị tai nạn…
Tay Tú Vi bấm chặt vào góc bàn, cô cảm thấy tai nghe như ù lên và cổ họng nghẹn lặng. Cô thì nói mà giọng như không phải là của mình:
– Không thể… Bảo Nam không thể bị tai nạn… Anh Chiến, anh đang đùa phải không? Hôm nay là sinh nhật anh ấy, anh ấy hứa sẽ đưa em đi ăn sáng. Anh ấy chỉ đang nghịch đùa em phải không?
Chiến cố trấn an cô:
– Vi, em hãy bình tĩnh. Anh ấy bị tai nạn, bị hất ra khỏi xe… nhưng không rõ ai làm tai nạn. Có vẻ như không phải do anh ấy tự ngã vì có dấu hiệu va đập mạnh. Anh ấy…
Chiến nói đến đây. Tú Vi hỏi dồn dập:
– Anh ấy sao rồi?
Chiến thở dài, âm thanh của sự thở dài vang lên trong không khí căng trầm:
– Tối qua nó được đưa cấp cứu tại bệnh viện huyện, nhưng sáng nay… họ nói tình hình rất nặng… họ nói phải đưa nó về… nhưng anh và hai bác đã yêu cầu chuyển nó xuống bệnh viện thành phố C…
Chiếc điện thoại trong tay Vi trượt khỏi bàn tay, tiếng va chạm trên sàn như một hồi thất vọng đau lòng. Cô cảm thấy mình như sắp mất trí, không thể tin vào những gì vừa nghe. Không, Bảo Nam không thể như vậy, anh luôn là người cẩn thận, không bao giờ chơi với tính mạng như thế. Cô không thể tin, không thể…
Nhưng bên ngoài, những tia nắng sau cơn mưa đêm vẫn tỏa sáng khắp mặt sân. Đã chín giờ sáng, nhưng không có dấu vết của Nam. Cô đã gọi điện thoại hàng trăm lần, không thấy phản hồi. Rồi, cô nhớ, trước khi lên xe, Nam đã cẩn thận đặt điện thoại vào cốp xe.
Tú Vi tỉnh giấc, và lúc này cô mới chú ý đến nước mắt trên khuôn mặt mình. Cô vội lau đi và cúi xuống để nhặt điện thoại, sau đó nhấn gọi lại cho Chiến. Cô cố giữ bình tĩnh khi nói:
– Anh Chiến, anh đang ở đâu?
Chiến trả lời nhanh chóng:
– Anh đang trên xe cấp cứu, đưa Nam xuống thành phố. Vi, anh gọi em vì anh sợ nó…
Tú Vi giọng nói gấp gáp:
– Em sẽ về thành phố ngay!
Cô tắt máy, lấy túi xách và mở cửa phòng. Khi cô mở cửa, tiếng nói của Lan vang lên:
– Vi, anh Nam chưa lên đưa em đi ăn sáng à? Muộn rồi đấy!
Vi nhớ ngay những lời Lan nói tối qua – “hai người tạm biệt nhau nhưng cảm giác như sinh ly tử biệt không bằng…” Câu nói đó bỗng nhiên vang vọng trong đầu cô, hình ảnh của Bảo Nam trong giấc mơ quay lại, và Tú Vi như bị tràn đầy cảm xúc. Cô quay lại và nhìn Lan một cách chua cay:
– Anh Nam bị tai nạn tối qua, chưa rõ tình trạng của anh ấy, mày thấy thế nào? Sao cái miệng mày lại nói như vậy Lan?
Lan bất ngờ:
– Hả? Mày nói cái gì? Tai nạn á? Anh Nam có bị sao không vậy?
Cô không chịu được sự nghi ngờ của Lan, cũng như không thể giữ bình tĩnh để trả lời. Nếu không kiềm chế được, Vi có lẽ đã đánh Lan một cú từ tối qua. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, đây là môi trường giáo dục và cô không muốn gây rối. Dù sao, lời nói của Lan chỉ là những từ thoáng qua, không thể đánh giá chính xác được. Tuy nhiên, không ai ngờ rằng những lời đó lại liên quan đến Bảo Nam như vậy.
Tú Vi chạy ra đường và bắt một chiếc taxi về thành phố C. Cô không ngừng thúc đẩy tài xế:
– Nhanh lên chú ơi, tôi đang cần gấp đấy ạ!
Tài xế liếc nhìn Vi qua gương hậu, thấy vẻ mặt lo lắng của cô, ông nói nhẹ nhàng:
– Cô bình tĩnh đi, tôi đã chạy hết tốc độ cho phép rồi. Nếu chạy quá nhanh, không chỉ bị phạt mà còn nguy hiểm. Khi đến đó, việc của cô sẽ không bị lỡ đâu!
Vi nhận ra sự hấp tấp của mình và nhanh chóng xin lỗi tài xế, ngồi yên nhìn qua cửa sổ và nhìn thấy những cây cỏ hai bên đường. Cơn mưa tối qua đã làm sạch mọi vết bẩn, nhưng cũng để lại trong cô một dấu ấn của những đau thương…
Hít thở sâu để kiềm chế cảm xúc, Vi bắt đầu nhớ lại lời Chiến và nhanh chóng rút điện thoại để gọi một người khác. Đầu bên kia máy ngay lập tức trả lời sau chuông đầu tiên:
– Tú Vi, hôm nay chủ nhật lại nhớ ông anh này à?
Mỗi khi gặp chuyện, Tú Vi luôn nghĩ đến anh Thiên Vĩ đầu tiên, có lẽ do thói quen từ thuở nhỏ. Anh đang công tác tại Bệnh viện Thành phố C, phải không? Khi nghe giọng anh, cô cảm thấy không thể kiềm chế được nữa, nước mắt rơi như mưa:
– Anh Vĩ…
Anh Thiên Vĩ, nghe giọng nức nở của Tú Vi, hiểu rằng cô đang trong tình trạng không ổn, anh hỏi với sự bình tĩnh:
– Vi, có chuyện gì vậy em? Bình tĩnh nói anh nghe!
Tú Vi nói khó khăn:
– Anh Nam… Nam… bị… bị tai nạn…
Thiên Vĩ, đang ngồi ở khu chung cư gần bệnh viện, đang tập trung nghiên cứu một công trình về phẫu thuật não, nghe Tú Vi nói liền đặt dữ liệu vào laptop và nói nhanh:
– Em đang ở đâu?
Tú Vi vẫn nức nở:
– Em đang về thành phố. Người ta nói anh ấy bị nặng lắm… chuyển xuống bệnh viện thành phố rồi…
Thiên Vĩ vội vàng lưu dữ liệu và nói:
– Anh tới bệnh viện ngay đây!
Chiếc taxi trên đường chở một trái tim lo lắng đang hướng về thành phố C. Trong khi đó, tại một khu chung cư, Thiên Vĩ nhanh chóng lao đến thang máy. Bước chân vội vã của anh hướng tới khoa hồi sức cấp cứu, nơi đang chứa đựng những nỗi lo lắng và cũng có thể làm tan biến những tia hi vọng cuối cùng của con người…