Chạm tay vào hạnh phúc chương 12 | Một thân trọi bốn
Đọc những dòng tin ấy, Trúc Linh không thể diễn đạt được cảm xúc của mình. Một cảm giác mới mẻ, lạ lẫm như một chút xao xuyến, một chút xúc động, đánh thức những cảm nhận mà cô hai mươi hai năm nay chưa từng trải qua. Có lẽ đây là tình cảm được gọi là TÌNH YÊU? Linh đã đọc nhiều truyện ngôn tình, thường thấy những nhân vật khi yêu thường đầy mong đợi, chờ đợi. Với “Paris”, cô cảm nhận sự đồng điệu, khi không trò chuyện thì thiếu vắng, hàn huyên thì vui vẻ. Liệu đó có phải là tình yêu không?
Trong khi cô nghĩ suy, “Paris” nhắn tin lại:
Hình như anh lại nói không đúng lúc rồi!
Linh đáp:
Dạ không ạ. Thực ra, em… chưa yêu ai bao giờ, nên em cần thời gian ạ.
“Paris” lại phản hồi:
Anh sẽ dành cả đời này để chờ đợi em, hi vọng sẽ nên duyên nợ!
Nhưng đọc những dòng anh viết, cảm xúc của Linh lẫn lộn. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của một người mà cô ghét bỏ, kẻ chỉ khiến cô muốn trả đũa. Người đó từng nói rằng cô và anh ta có nghĩa vụ nợ nần với nhau. Linh đã ra viện một tháng trời, nhưng chưa có cơ hội để đối mặt với anh ta. Cô tự an ủi rằng có lẽ họ sẽ không phải gặp nhau nữa.
Ngày qua ngày, Linh và “Paris” vẫn tiếp tục trò chuyện, nhưng anh không đề cập lại chuyện trước đó nữa. Nếu có hỏi, Linh cũng không biết phải trả lời thế nào. Cô muốn tự kiểm tra lại cảm xúc của bản thân, tự đặt ra những câu hỏi trước khi đưa ra quyết định. Chuyện của ba mẹ khiến cô có chút ứ oải khi nghĩ về hôn nhân. Tuy nhiên, có lẽ đó là một quy luật tự nhiên của tình cảm con người. Dù có tránh né nhưng khi duyên đến, không thể lật ngược. Cũng như khi duyên đi, không thể giữ lại. Tình cảm là một quy luật không thể kiểm soát, vì vậy, Linh nghĩ rằng cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên theo quy luật của nó.
Một buổi tối, khi Linh tăng ca và về muộn, công việc nhiều khiến cô chỉ kịp ăn qua loa. Đến mười giờ đêm, bụng cô đã cảm nhận rõ tiếng réo òng ọc. Linh biết rằng nếu đói quá, dạ dày của cô sẽ không chịu nổi, nhưng dạo này cô thường xuyên thức khuya. Vì thế, Linh nhanh chóng ra lấy xe để đến phòng và pha mì ăn.
Khi đi qua một đoạn đường lớn, Linh quyết định rẽ vào một ngõ nhỏ, sắp tới khu vực cô ở. Đường nhỏ và vắng vẻ, đèn đường lại chưa sửa, nên Linh tăng ga để đi nhanh hơn. Nhưng đột nhiên, cô ngạc nhiên khi thấy bốn chiếc xe Exciter đậu ngang đường. Gần mỗi chiếc xe là một chàng trai cao lớn đứng dựa vào, mỗi tên đều cầm một điếu thuốc và đang hút. Thấy xe Linh giảm tốc độ, bốn chàng trai đều vứt điếu thuốc xuống đất, dùng đế giày đạp tắt nó rồi đứng ngang giữa đường như không có chuyện gì xảy ra. Linh nhíu mày và bấm còi liên tục. Nhưng theo quy định khu phố, sau hai mươi hai giờ không được còi liên tục. Vậy mà bốn chàng trai và những hành động kia như không thèm để ý. Thật khó chịu, Linh không còn cách nào khác ngoại trừ dừng xe và hỏi:
Làm ơn tránh đường, tôi đang cần về!
Một trong bốn tên tiến lại gần cô và nói:
Cô là Trúc Linh, đúng không?
Linh nghe giọng điệu đó, hiểu rằng bọn này muốn gặp cô. Điều này khiến cô cảm thấy phiền lòng. Đói bụng mà lại phải làm mặt với bốn gã này, chẳng vui chút nào. Linh đặt chân chống và gật đầu:
Vâng, đúng rồi! Nhưng các anh là ai mà lại chặn đường như vậy?
Tên đó nhếch mép và nói:
Muốn nói chuyện, được không?
Linh lắc đầu:
Tôi không quen các anh, chả có chuyện gì để nói cả!
Hắn ta cười ha hả:
Chưa quen thì giờ quen. Anh là Vinh, biệt danh Vinh “sẹo”. Quen rồi đấy, giờ nói chuyện được chưa?
Những kẻ này đang cố kéo chân cô ở lại đây tới cùng. Linh từng nghe tên của băng Vinh “sẹo”: cướp giật, đâm thuê chém mướn, việc gì chúng cũng có thể làm, miễn là có tiền. Chúng ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà. Thế lực nào đã thuê chúng tới đây nhỉ? Linh nhìn Vinh “sẹo”:
Có chuyện gì anh nói nhanh lên! Muộn rồi, tôi phải về!
Hắn cười ha hả:
Em ở một mình, về sớm hay muộn có quan trọng gì đâu! Vui vẻ với bọn anh một chút rồi về!
Vui vẻ? Những từ ngữ bẩn thỉu ấy khiến Linh bực bội. Thế nhưng, cơ thể rã rời sau một ngày làm việc mệt mỏi, lại đói bụng nữa nên Linh chả hơi sức đâu mà đôi co với hắn. Cô thở hắt ra một tiếng:
Có gì anh nói nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu!
Hắn ta huýt sáo một tiếng, ba tên còn lại rời xe tiến về phía Linh:
Ba mươi phút thôi, phục vụ bốn đứa bọn anh, có mất nhiều thời gian của cô em quá không? Nhìn em ngon nghẻ thế này, tụi anh cũng chả cần dạo đầu đâu nhỉ?
Linh nhíu mày:
Tôi không có nhu cầu bán thân!
Vinh “sẹo” trợn mắt:
Chê bọn tao hả? Cặp với giám đốc mới đủ đô cho mày đúng không con đĩ?
Giám đốc? Cô chỉ có một giám đốc duy nhất là Trung. Đây không phải lần đầu cô bị chặn đường vì kiểu lí do cặp kè này. Bỗng nhiên, một loạt câu nói mỉa mai, những cái nhếch miệng của chị Nhung chợt lướt qua não bộ của Linh. Không sẽ vợ sếp ghen cô với giám đốc sao? Nhưng cô và anh ấy đâu có liên quan gì ngoài công việc chứ? Để cho chắc chắn, Linh chau mày hỏi lại:
Giám đốc nào? Các anh có nhầm không?
Vinh “sẹo” trừng mắt:
Mày còn giả vờ giả vịt hả? Để tụi tao cho mày nếm mùi đời cho chừa cái thói giật chồng!
Lời vừa dứt, gã đưa tay bóp chặt cằm Linh. Bàn tay hộ pháp của hắn như hai gọng kìm sắt kẹp chặt lấy cằm khiến Linh không thể cựa quậy nổi đầu mình. Vinh “sẹo” bị bất ngờ, hụt tay và lao người đập mặt vào yên xe. Linh nghiêng người lách ra rồi vung chân đạp thẳng vào hông hắn. Gã ngã kềnh ra đường, vội bật dậy hét lên:
Con chó cái! Mày dám đánh tao à? Để tao xem, đêm nay mày lết về nổi không!
Hắn vừa dứt lời, ba tên còn lại lao vào Linh. Cô cố ý bước lùi ra phía đường lớn, hi vọng sẽ có ai đó nhìn thấy và trợ giúp. Nhưng hình như Vinh “sẹo” nhìn ra được ý đồ của cô nên hắn chạy vòng ra phía sau lưng Linh:
Tính kêu cứu viện hả em? Đừng hòng thoát. Con chó, loại nằm ngửa mồi chài đàn ông có vợ như mày còn định tỏ ra thanh cao sao?
Linh vẫn cố giữ bình tĩnh:
Nếu các anh muốn nói chuyện đàng hoàng tử tế, tôi sẽ tiếp. Tôi chả qua lại tình cảm với vị Giám đốc có vợ nào cả. Còn khi không muốn nói bằng miệng thì cứ hành động, đừng nhiều lời.
Mạnh miệng vậy nhưng thực ra đây là kế hoạch binh thường thôi vì cô biết nhóm Vinh “sẹo” là băng đảng chuyên nghiệp, một mình Linh với cái bụng đói rất khó giải quyết êm đẹp.
Đúng như suy nghĩ của cô, Vinh “sẹo” hất hàm ra hiệu cho ba tên còn lại lao lên. Linh cúi người né cú đấm của tên thứ nhất, rồi bật cao lên đạp liên tục vào tên thứ hai, lại vừa đảo mắt tránh đòn gã thứ ba. Vinh “sẹo” nãy giờ chỉ khoanh tay đứng nhìn. Linh tiếp tục vững thế tấn, còn ba tên kia lại đang dùng sức để uy hiếp cô. Chúng dồn Linh vào góc tường:
Sao rồi cô em, muốn thoát nữa không? Muốn kêu lên không? Thôi, dành sức phục vụ bọn anh, lát kêu rên sau cũng được!
Lời một gã vừa dứt, những kẻ còn lại cười vang. Linh đảo mắt một vòng rồi rút con dao ban nãy kịp móc ra từ túi xách khi Vinh “sẹo” bóp cằm mình, nãy giờ con dao quen thuộc được giắt phía sau lưng quần bò. Cô quét dao một lượt rồi nói:
Các anh là đàn ông, bốn người đánh một phụ nữ không thấy nhục sao?
Một tên cười mỉa mai:
Không! Cũng tại em ương bướng quá, cứ ngoan ngoãn chịu phục vụ bọn anh ngay từ đầu có phải hay không?
Linh trộm nghĩ, giờ đánh không lại, chịu chết thì không thể. Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, muốn chuồn phải phá vỡ vòng vây. Cô dùng hết sức bình sinh lao thẳng vào tên đứng giữa, nắm chặt thành quyền rồi vung một cú đấm vào mặt hắn, tay còn lại quét một đường dao trên thinh không để ngăn tên còn lại lao vào. Tên đứng giữa ngã ra đất, tay ôm mặt. Linh nhân cơ hội đó định lao ra đường lớn thì bị Vinh “sẹo” túm lấy tay cầm dao của cô và kéo giật lại. Linh mất đà ngã nhào ra đường , bốn gã côn đồ quây dần lại, cô lọt thỏm ở giữa. Ngồi dậy, nhặt con dao bị văng ra, Linh giơ lên thách thức:
Ai tiến lại, đừng trách tôi ác!
Vinh “sẹo” cười ha hả:
Em làm bọn anh sợ quá! Tính rung cây dọa khỉ sao? Vô ích thôi!
Những giọt nước mắt bất lực lăn dài trên mặt Linh, không lẽ cô chấp nhận chịu nhục sao? Vòng vây của bốn tên côn đồ đang khép dần lại, góc này vừa vắng vừa tối, lại khuya rồi, ai để ý chứ???
Linh lại đảo mắt một vòng, dùng chút hi vọng cuối cùng, lấy hết sức bình sinh bật người đứng dậy, xoay nghiêng và đạp thẳng vào bụng Vinh “sẹo”. Hắn vừa ngã bịch ra đất, Linh bỗng nghe một tiếng “bụp” vang lên khô khốc. Tên đàn em đứng cạnh Vinh “sẹo” ngã lăn ra đường bất tỉnh.