Chạm tay vào hạnh phúc chương 16 | Chỉ cần yêu anh

07/01/2024 Tác giả: Hà Phong 295

Linh đứng dậy, mời Nhung ngồi xuống. Nhung nhìn quanh căn phòng, phát ngôn châm biếm:

Gái quê như cô mà cũng giỏi giang như vậy à? Mưu mẹo tài tình. Đầu tiên, làm người nghèo học, xin vào công ty, chọc giận giám đốc, giờ lại tự đến viện để trốn việc làm, phòng bệnh này còn hơn cả phòng trọ của cô.
Linh ngồi thẳng và đáp:
Mưu mẹo thì chưa chắc chị Nhung hơn tôi đâu!
Nhung nhếch môi:
Cô có gì mà lạ? Đôi mắt nai tơ nhưng trong đầu cô chứa đầy âm mưu. Cô còn dùng bùa ngải để thu hút đàn ông, phải không?
Linh nhẹ cười:
Chắc chị xem phim nhiều quá, bị ảnh hưởng rồi!
Nhung cười phá lên:
Cô thật kiên cường, đối diện tôi mà dám thể hiện thái độ như thế, khá đấy!
Linh nhìn Nhung rồi tự tin nói:
Tôi cũng là con người, có tri thức như chị, chỉ khác là chị đã kết hôn còn tôi chưa. Tại sao tôi không thể tỏ ra chính kiến trước chị?
Nhung gật đầu:
Đúng vậy, cô có tri thức nhưng lại làm những việc không hợp đạo đức như kẻ không có tri thức. Vì chúng ta khác biệt, cô đã bỏ bùa chồng tôi, bây giờ còn xúi anh ấy bỏ tôi đúng không?
Linh lắc đầu:
Chị thật đáng thương. Dù chị có tưởng tượng thế nào thì trong tôi, chị vẫn thất bại. Tôi không kiêng nể hay tự hào nhưng tôi chắc chắn sẽ không bao giờ làm những điều như chị tưởng. Nghĩ là quyền của chị, nhưng tôi khuyên chị, thời gian bỏ ra cho những hành động không có ý nghĩa, chị nên tự xem xét và bảo vệ hạnh phúc gia đình đi!
Nhung trợn mắt:
Cô là ai mà dám giáo huấn tôi? Tôi đang bảo vệ gia đình bằng cách loại bỏ những kẻ như cô khỏi cuộc sống của tôi đấy!
Linh bật cười:
Thứ nhất, tôi không phải loại người như chị nghĩ, thứ hai, tôi chẳng phải kẻ như chị nói. Chị nên chọn lời cẩn thận, không thì tôi sẽ kiện về việc xúc phạm nhân phẩm đấy!
Nhung cười mỉa mai:
Cô khá lanh lợi, đối mặt cả với bọn Vinh “sẹo” mà vẫn thoát được, quả là tuyệt vời!
Linh cười nhẹ:
Vậy chị thừa nhận rằng đêm qua họ đã cố gắng hại tôi, định bắt buộc tôi nhưng không thành công phải không? Vậy bọn kia đã trình báo lại cho chị vì sao thất bại chưa?
Ánh mắt Nhung đầy lửa, cô chỉ vào mặt Linh:
Đúng, tôi thuê họ để “xử” em đấy. Lần trước tôi thấy em không sợ nên lần này tôi thuê bọn chuyên nghiệp hơn để “xử” em. Nhưng cuối cùng, em vẫn được đưa đến đây, thoát khỏi họ!
Linh hiểu ra là Nhung chưa biết rõ về sự thật. Có lẽ Vinh “sẹo” không nói với Nhung về Trọng, vì thế cô ta chưa hiểu tại sao Linh lại ở đây. Dựa vào suy luận của mình, bọn Vinh “sẹo” chưa nói cho Nhung biết lẽ ra vì sao Linh bị kéo vào đây. Dường như Trọng có một thế lực rất lớn, đủ để cả băng nhóm như Vinh “sẹo” cũng không dám chạm vào.

Linh nở nụ cười:

Chị lẫn lộn rồi, thực ra tôi chẳng làm gì mà ai cũng nghĩ đâu!
Nhung căng thẳng:
Mày hấp dẫn chồng tao đến mức anh Trung không muốn ở công ty nhưng vẫn ở lại để gần mày, còn xe máy, phòng VIP, tất cả đều vì mày. Thế nên, nếu không phải vì mê mày thì tất cả những điều tốt đẹp kia không bao giờ đến với mày phải không? Nếu mọi người đều như mày thì công ty sẽ phá sản à?
Linh cười đắng. Mọi chuyện với sếp chỉ là tình cờ gặp nhau ở cổng công ty. Xe và phòng VIP, cô được may mắn, còn anh Trung, chuyện tăng ca với nhân viên không phải vì cô, làm sao cô biết được? Đôi khi, người đàn ông ấy cũng gặp khó khăn với vợ mình. Linh nhẹ nhàng:
Chị có hoang tưởng không? Bệnh viện này có khoa thần kinh đấy! Hay chị không hiểu thế nào là bốc thăm trúng thưởng? Tôi may thì tôi trúng, còn chồng chị tăng ca với cả công ty, chứ không phải với tôi, làm sao tôi biết được?
Nhung đột ngột nhẹ giọng:
Linh, hãy xem như là tôi xin lỗi, là phụ nữ với phụ nữ, chồng tôi đẹp trai, thành đạt, nhưng anh ấy đã có gia đình. Có rất nhiều người vô tình bị vướng vào, không phải chỉ mình cô đâu! Con gái tôi ba tuổi rồi, cô ấy không thể chịu đựng việc bố mẹ cãi nhau như vậy. Nếu cô có thủ đoạn nào đó, làm ơn giải thoát cho anh ấy, con tôi cần một gia đình bình yên.
Linh cảm thấy Nhung đã hết sức, từ việc đe dọa cho đến việc van xin, trong khi cô không quan tâm gì đến chồng chị ấy. Đẹp trai, thành đạt? Có lẽ Giám đốc Trung có sự chín chắn, nhưng liệu anh ấy có đẹp trai bằng Bá Trọng của cô không nhỉ? Chị ấy có quá ảo tưởng không? Hài hước quá!
Khi đang suy nghĩ, Linh nghe một giọng nói:
Nhung, em đã làm đủ loạn chưa?
Đó là Giám đốc Trung, Linh đứng lên chào anh, anh gật đầu và nói:
Xin lỗi, Linh, vợ tôi quá ghen tuông, việc này thật phiền phức.
Linh lắc đầu:
Thực ra tôi không làm gì sai cả, nên không sợ gì cả. Tôi nghĩ hai người nên giải quyết việc gia đình cho ổn, tôi tới công ty để làm việc, kiếm sống, không phải để dính líu vào những rắc rối này!
Nhung cay đắng:
Cô nói cao thượng quá. Tôi không quan tâm, cô cũng chỉ như những người phụ nữ đứng đường để mồi chài đàn ông thôi, cao quý gì? Bây giờ gia đình tôi tan nát, cô có vui không?
Trung lên tiếng:
Nhung, anh yêu cầu em ra khỏi đây! Việc ly hôn không liên quan gì tới Linh. Hai năm qua, em ghen tuông không lý do, tin đồn lan truyền đến cả Tổng Công ty. Anh đã nói nhiều lần rồi, giờ em vượt quá sức chịu đựng của anh, em có hiểu không?
Ly hôn? Vợ chồng họ ly hôn sao? Lần này chị Nhung đến trực tiếp gặp cô và trở nên tức giận lồng lộn như vậy. Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng Linh nhận thấy Giám đốc Trung là người chín chắn, có lẽ để đưa ra quyết định này, anh ấy đã phải suy nghĩ rất kỹ. Hôn nhân thực sự là một bức tranh đa sắc, gia đình cô tan vỡ vì định kiến cũ kỹ và ghen tuông vô lý, trong khi gia đình của Giám đốc vẫn bền vững mà không cần gì đến trà xanh. Chắc chị Nhung đã tự tạo ra những ảo tưởng không có thật bằng trí tưởng tượng của mình. Hôn nhân chỉ đẹp khi có sự tin tưởng. Khi mất đi sự tin tưởng, không có gì có thể giữ kết nối. Ghen tuông mù quáng giết chết hôn nhân.

Trước sự ngơ ngác của Linh, Nhung nhếch môi:

Cô đã hài lòng chưa?
Linh chưa kịp đáp, một giọng thanh lên:
Việc cô ấy hài lòng hay không có liên quan gì đến cô sao?
Bá Trọng bước vào một cách nhàn nhã, sự xuất hiện của anh làm Linh thấy vui vẻ hơn, bực bội mất hút. Giám đốc Trung vội vàng chào anh:
Bác sĩ Trọng, lại có chuyện không hay rồi đây!
Bá Trọng nhìn Trung:
Đây là Bệnh viện, không phải sân chơi, Linh không phải quả bóng để các bạn đá nhau!
Giám đốc Trung xua tay:
Không, vợ tôi đùa thôi mà!
Nhung lại liếc nhìn Bá Trọng, giọng êm dịu:
Em xin lỗi vì đã làm phiền!
Trọng nhìn Nhung một cái rồi bỏ qua, anh ngồi gần Linh:
Cô không làm phiền, chỉ là có chút rối ren, không thôi!
Mặt Giám đốc Trung tái đi, anh quay sang Trọng:
Bác sĩ Trọng, tôi sẽ giải quyết mọi vấn đề, Nhung sẽ không gây rối nữa đâu!
Trọng nhìn Trung:
Chuyện gia đình nên giải quyết tại nhà, đây là nơi điều trị bệnh. Mọi việc nên tuân theo quy tắc, không quá quy định!
Giám đốc Trung gật đầu:
Tôi hiểu, tôi hiểu. Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi về đây!
Sau đó, Trung kéo Nhung đi, nhưng cô vẫn cố giữ lại và chỉ vào Linh:
Tôi nhắc lại, cô nên biết chỗ đứng của mình, chưa phải kết thúc đâu, tôi sẽ kiện cô!
Linh nở nụ cười và giơ chiếc điện thoại vẫn đang ghi âm:
Chị hãy kiện tôi đi! Tôi muốn xem chị sẽ viết đơn kiện như thế nào!
Trọng nhếch môi:
Nếu còn để tôi thấy cô và bọn họ tối qua làm phiền Linh, cô sẽ mất hết dòng họ này trong thành phố này chỉ trong một giờ!
Trung lại rối rít xin lỗi và kéo Nhung đi, trong khi cô vẫn còn ngơ ngác và chưa thể hiểu cái vừa xảy ra. Ra hành lang, Trung tỏ vẻ chán chường:
Chị dừng lại được chưa? Chị hiểu gia đình anh ta ra sao mà lại dám nói lên?
Nhung nhăn mày:
Chỉ là một bác sĩ mà anh phải khúm núm vậy à?
Trung cười:
Chị hỏi xem ai là Trương Bá Trọng, những người lạng lách ấy có dám đụng vào không? Sáng nay, nếu trợ lý không báo tôi đến đây, chắc chị đã bị đuổi khỏi đây rồi! Anh ta không nói sai đâu!
Nhung bất ngờ:
Có chuyện đó sao?
Trung nhìn Nhung và thở dài:
Tôi nhắc lại, việc li hôn không liên quan gì đến Linh hay bất kỳ cô gái nào. Vì thế, để con tôi có cuộc sống tốt đẹp, chị đừng gây rối nữa, để tôi lo việc nuôi con.
Trung nói xong rồi đi, Nhung cứ lặng lẽ theo sau mặc trong lòng còn nhiều thắc mắc về người đàn ông tên Bá Trọng.
Trong phòng VIP, Linh tròn mắt khi thấy Trung sợ hãi trước Trọng. Khi hai người kia đi rồi, cô quay lại anh:

Anh ngầu quá! Làm sao mà Giám đốc Trung lại sợ anh vậy?
Trọng nhìn cô với ánh mắt yêu thương:
Em không cần phải biết họ làm gì, em chỉ cần nhớ hai điều – hạnh phúc và YÊU ANH, chỉ vậy thôi!

Bài viết liên quan