Chạm tay vào hạnh phúc chương 21 | Xểnh ra là mất

09/01/2024 Tác giả: Hà Phong 338

Vào một tối thứ bảy của tuần tiếp theo, không có trường hợp cấp cứu nào, Bá Trọng đã dành thời gian rảnh rang để đến phòng trọ của Trúc Linh lúc 6 giờ tối. Phòng của cô ở trong ngõ nên anh để xe ở ngoài và bước vào bằng đôi chân. Bà chủ trọ đã quen với sự xuất hiện của anh, đánh giá cao chiều cao lớn và cách ứng xử lịch sự của anh. Mỗi ngày, bà chủ không ngừng khen ngợi Linh vì tính hiền lành của cô, coi đó là một điều may mắn.

Khi Bá Trọng gõ cửa, Trúc Linh đang bận rộn chọn đồ. Cô không quen với các buổi tiệc như vậy và đang phân vân không biết mặc gì. Linh lo ngại rằng nếu cô mặc quá giản dị, sẽ làm anh mất mặt, nhưng nếu mặc những trang phục mà mẹ anh mua, cô lại cảm thấy không thoải mái. Cửa mở ra, Bá Trọng nhìn thấy cô lo lắng nên mỉm cười và nói:

  • Người yêu tôi sao lại trông mặt thế kia?

Trúc Linh nhăn nhó mặt và trả lời:

  • Bác gái mua nhiều đồ đẹp mà em không biết phải mặc gì cho hợp với buổi tối nay! Bạn bè anh toàn người sang trọng, nên… em cảm thấy khó xử quá!

Bá Trọng ôm cô vào vòng tay ấm áp và nói:

  • Ngốc ạ, em không cần phải để ý đến người khác, anh chỉ muốn em khỏe mạnh và yêu anh thôi! Em mặc gì cảm thấy thoải mái là được, anh không quan trọng vẻ ngoại hình đâu!

Trúc Linh nhếch môi:

  • Anh không quan trọng, nhưng mọi người lại quan trọng. Em sợ…

Cô chưa kịp nói hết, anh đã hôn lên môi cô. Trúc Linh bất ngờ đến mức trợn mắt, cảm giác cả người cứng đờ và không biết phải làm gì. Bá Trọng nhấc môi ra và nói:

  • Linh… thả lỏng ra…

Cô như một chiếc máy, cơ thể căng trước rồi lại nhẹ nhàng. Anh vuốt nhẹ lưng cô và nói:

  • Em không cần phải lo lắng. Anh chỉ muốn em thoải mái. Vẻ bề ngoài không quan trọng.

Trúc Linh nói:

  • Anh không quan trọng nhưng mọi người lại quan trọng. Em sợ…

Trước khi cô kết thúc câu nói, Bá Trọng lại hôn cô một lần nữa. Cô cảm nhận mùi bạc hà thanh mát và đầu óc của mình lạc quan hơn. Hơi thở của anh khiến cả cơ thể cô nóng lên, và cô cũng như vậy. Linh ôm chặt anh và đóng mi. Bá Trọng tiếp tục hôn cô, làm cho cảm giác của cô trở nên mãnh liệt hơn. Cô nghe tiếng nói ồn ào:

  • Linh… thả lỏng ra…

Cô nhưng như không biết phải làm gì. Bá Trọng nhẹ nhàng đẩy cô ra và nói:

  • Xin lỗi em!

Trúc Linh liếc anh:

  • Nụ hôn đầu tiên của em đấy. Người ta thường không biết cách hôn, nhưng phải từ từ dạy chứ!

Bá Trọng cười:

  • Dạy lại nhé!

Linh đấm nhẹ vào ngực anh:

  • Anh cưỡng hôn chứ, dạy gì nữa! Lưu manh!

Bá Trọng lại ôm cô và nói:

  • Chọn đồ cho em đi, ở nhà với em thì tốt hơn!

Trúc Linh lườm anh:

  • Thôi, mới vài phút mà đã không giữ nguyên đôi môi, ở nhà với anh là nguy hiểm lắm!

Bá Trọng cười:

  • Vớ vẩn, người yêu em rất chỉn chu đàng hoàng đấy, em nghĩ quái gì mà đổ thừa cho anh!

Linh đỏ mặt và đánh anh nhẹ nhàng:

  • Em có võ đấy nhé, đừng dụ dỗ em! Chọn đồ nhanh!

Bá Trọng nhìn vào tủ đồ nhỏ của cô và chọn ra một chiếc váy cúp ngực, xòe phía dưới với những đường ly nhẹ nhàng, tạo nên vẻ xinh xắn và quyến rũ, tôn lên vóc dáng cao ráo của Trúc Linh. Cô nhìn chiếc váy và nói hơi đỏ mặt:

  • Anh ơi, em chưa bao giờ mặc hở vai như thế này. Và mà, trời lạnh thế này, em mặc như vậy không hợp lý chút nào…

Bá Trọng nhướn mày:

  • Ai bảo em mặc hở vai? Không được hở gì hết!

Anh nói xong, rồi lại lấy thêm một chiếc áo khoác ngoài. Chiếc áo khoác vừa không làm hở bất kỳ phần nào và vẫn giữ được sự lịch sự. Trúc Linh mỉm cười:

  • Anh tận tâm thật đấy!

Cô nhanh chóng vào nhà vệ sinh để thay đồ. Sau khi thay xong, cô bước ra và thấy ánh sáng ngạt nắng trong đôi mắt của Bá Trọng:

  • Xinh quá!

Linh lấy hộp đồ trang điểm mà mẹ anh đã mua, trang điểm nhẹ nhàng và sấy tóc cho khô. Rồi cùng anh ra xe. Nhìn vẻ căng thẳng của Linh, Bá Trọng cười:

  • Em sao vậy? Cứ thoải mái, bạn bè anh vui tính lắm, em chỉ cần đi cùng anh là đủ rồi. Ra mắt mẹ chồng thì còn gì đâu mà lo!

Xe dừng lại ở khách sạn ROSE…

Bá Trọng mở cửa cho Trúc Linh và khoác tay cô vào một căn phòng rộng lớn. Gia đình anh đã có mặt từ trước do Thiên Vĩ là cán bộ lớp. Buổi họp lớp diễn ra vui vẻ, náo nhiệt, khiến Trúc Linh quên đi cảm giác hồi hộp ban đầu. Mọi người ăn uống, hát hò, kể chuyện xưa, tạo nên không khí ấm cúng. Bá Trọng dẫn Linh đi gặp mọi người và nhắc cô không được rời xa anh nửa bước. Buổi họp lớp không thể thiếu sự xuất hiện của chị Phương Nga. Chị ấy hôm nay trông xinh đẹp như một nàng công chúa, và còn thể hiện tài năng hát nữa. Trúc Linh thích sự thoải mái của môi trường này. Chị Nga cùng tuổi với Bá Trọng nhưng ở quê cô, đó là tuổi ế, nhưng ở đây mọi người vẫn tập trung vào sự nghiệp và không ép buộc việc lập gia đình. Bá Trọng chỉ thua mẹ cô mười mấy tuổi, nhưng ở quê cô, bạn bè cùng trang lứa của bà Thảo đã làm bà từ lâu. Càng nghĩ, chỉ cách thành phố C vài chục cây số mà quê cô đã là một thế giới khác biệt…

Hơn chín giờ tối, Trúc Linh nhắn Bá Trọng:

  • Em đi vệ sinh một chút nhé!

Bá Trọng quay lại cô:

  • Nhanh lên! Đừng để tay người yêu, người ta đang thiêu đốt đấy.

Linh ngụy trang nói:

  • Thôi thì để tay mấy chị đẹp kia đi!

Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi và rẽ vào lối nhà vệ sinh. Mấy phút sau, cô quay trở lại và bắt gặp chị Nga đang bước ra. Linh lịch sự chào:

  • Em là người đi cùng mẹ Bá Trọng hôm trước ạ.

Nga mỉm cười:

  • Em đẹp và nhanh nhớ ghê. Chị Nga đây, một buổi gặp mặt nữa nhé!

Trúc Linh mỉm cười:

  • Em là Trúc Linh, cảm ơn chị đã nhớ!

Nga nhíu mày:

  • Tên đẹp đấy, em làm ở công ty F phải không?

Linh gật đầu:

  • Vâng ạ, cảm ơn chị đã nhớ!

Nói xong, cô cũng chào Phương Nga và quay lại bên trong phòng tiệc. Nga nhếch môi:

  • Em đi đi, người như Bá Trọng, xểnh ra là mất đấy!

Lúc đó, Linh chỉ nghĩ đơn giản rằng những lời của Nga chỉ là để làm quen và đùa giỡn thôi. Cô bước vào phòng một lát, thấy chị Nga cũng vui vẻ nói chuyện với mọi người.

Khoảng mười giờ, tiệc kết thúc, Trúc Linh hỏi Bá Trọng:

  • Anh ơi, anh có thể lái xe được không, hay là mình gọi taxi ạ?

Bá Trọng vuốt nhẹ tóc của Linh:

  • Trời ơi, em nhìn thấu tâm tư anh quá, chỉ mấy ly nhằm nhò gì mà em lại lo lắng thế!

Linh vui vẻ chào gia đình Thiên Vĩ và cùng Bá Trọng ra xe. Anh mở cửa cho cô ngồi vào, nhưng đột nhiên có giọng nói sau lưng:

  • Bá Trọng!

Anh quay lại, đó là Phương Nga. Anh chào cô:

  • Phương Nga, cậu chưa về à?

Nga đưa tay day dứt ánh sáng và tiến gần Bá Trọng:

  • Tớ vui quá, uống hơi nhiều nên chắc không lái xe được, cậu chở tớ về chung cư được không? Đi xe tự lái sợ không tỉnh táo lắm!

Bá Trọng nhíu mày:

  • Cậu đi một mình à?

Nga cười:

  • Ừ, không một mình thì sao? Mười năm chờ cậu ở Pháp, cậu nghĩ sao?

Bá Trọng nhếch môi:

  • Điều đó không ai làm chứng, vợ sắp cưới của tôi đang ở đây, đừng đùa thế!

Phương Nga bám vào tay Bá Trọng:

  • Ai đùa? Người say luôn nói thật, còn có ai theo đuổi tớ đâu! Tớ từng là Hoa khôi ở cấp ba đấy!

Bá Trọng ôn tồn nói:

  • Cậu say rồi, đọc địa chỉ, tôi chở về!

Nói xong, anh mở cửa và chỉ vào ghế sau:

  • Vào đi!

Phương Nga ngồi vào xe, mỉm cười nở trên môi. Bá Trọng quay lại ghế lái và hỏi Nga địa chỉ để lái xe về chung cư. Trời mùa đông, gió lạnh thổi tốc độ vào không gian.

Bá Trọng quay sang Trúc Linh:

  • Linh, em đói không?

Cô cười:

  • Dạ không, em ăn no lắm rồi ạ. Anh cứ bắt em ăn thế này rồi lại trở thành con heo đấy!

Bá Trọng bật cười:

  • Mùa đông này có cô vợ như heo mà ôm thì còn gì bằng!

Trúc Linh bối rối với câu nói của Trọng, vì cô nhận ra Phương Nga đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Cô nháy mắt ra hiệu cho anh:

  • Anh này, lái xe đi, nói linh tinh!

Nhưng Bá Trọng vẫn quay về cô và nói như không có ai:

  • Anh nói đúng mà, lúc nãy anh vội đưa em đi họp lớp, lát về nhà ôn lại bài cho anh!

Trúc Linh trố mắt:

  • Bài vở gì đây?

Trọng mỉm cười ranh mãnh:

  • Bài anh dạy em trước khi tới đây đấy!

Trúc Linh đánh vào tay anh:

  • Anh nói vớ vẩn không à, tập trung lái xe!

Xe tới chung cư của Phương Nga. Linh nhìn lên và thấy đây là khu chung cư dành cho giới đại gia, cao hơn cả tòa chung cư của Bá Trọng. Cô thấy anh quay lại phía sau, Phương Nga đang ngả người trên ghế, mắt lim dim:

  • Đến nơi rồi à? Tôi uống nhiều quá, đầu đau như búa bổ, không biết đi nổi không! Hay phiền cậu lại quẹt thẻ từ giúp tớ được không? Linh chờ Bá Trọng một chút nhé!

Trúc Linh gật đầu rồi quay sang Bá Trọng:

  • Anh dìu chị ấy lên đi, trời này dễ trúng gió lắm!

Bá Trọng nhìn Nga rồi nói:

  • Chờ tôi một chút!

Linh thấy anh mở cửa xe nhưng lại không quay ra mở cửa phía sau mà đi vào phòng bảo vệ chung cư. Bá Trọng chia sẻ một vài lời với bảo vệ rồi cùng anh đóng cửa và quay lại xe. Anh mở cửa và nói:

  • Nga, tớ nói với bảo vệ rồi, anh ấy sẽ đưa cậu lên phòng nhé!

Nói xong, Bá Trọng nhắc nhở bảo vệ chung cư để ý Phương Nga rồi lên xe và nổ máy đi. Trúc Linh bày tỏ sự lo lắng:

  • Chị ấy ổn không ạ?

Bá Trọng vừa chuyên tâm lái xe vừa trả lời:

  • Em lo chuyện đó làm gì, lo anh đây này!

Chiếc xe rời khỏi chung cư, Phương Nga quay lại với vẻ mặt tỉnh táo:

  • Cảm ơn anh, tôi đỡ rồi, tôi tự lên được!

Cô nhanh chóng quẹt thẻ, bước vào thang máy, đôi mắt sắc sảo bừng lên những tia căm giận:

  • Bá Trọng, cậu nghĩ đủ bản lĩnh để tránh được Phương Nga này không?

Câu nói vừa thoại ra, cô ấy bấm một dãy số rồi thì khẽ nói:

  • Bám chặt!
Bài viết liên quan