Chạm tay vào hạnh phúc chương 27 | Làm vợ anh, được không?

09/01/2024 Tác giả: Hà Phong 305

Tối hôm đó, Trúc Linh tiếp tục tăng ca. Sáu giờ chiều, chị Hằng nhắc nhở cô về thời gian làm việc:

  • Linh, tối nay chắc mười giờ mới xong đấy. Chị em mình đi ăn thôi, kẻo dạ dày của em lại gặp vấn đề! Linh đồng ý:
  • Dạ, giờ ăn gì chị nhỉ? Chị Hằng tư vấn:
  • Giờ này căng – tin đã đóng cửa, chị em mình ra quán bún bò nhé, được không? Vì một số người trong phòng đã đi ăn và một số khác có người thân mang cơm đến, chỉ còn chị Hằng và Linh. Cô đồng ý vui vẻ và cùng chị bước xuống cổng Công ty. Khi ra khỏi thang máy, điện thoại cô bất ngờ reo lên:
  • Bá Trọng, anh đã xong việc chưa? Anh ăn chưa? Tiếng nói ấm áp của Bá Trọng tràn ngập:
  • Em đang làm gì? Linh hồn nhiên cười:
  • Dạ tối nay em tăng ca nên đang chuẩn bị đi ăn ạ! Bá Trọng cười:
  • Anh đang đợi em trước cổng công ty, em xuống đi, anh đưa hai chị em đi ăn! Linh ngạc nhiên:
  • Sao anh biết em tăng ca mà đợi ạ? Bá Trọng mỉm cười:
  • Anh đoán thôi, người yêu ạ! Linh tắt máy và kéo tay chị Hằng:
  • Đi chị, anh Bá Trọng sẽ đi ăn cùng chị em mình ạ! Chị Hằng giữ tay lại:
  • Thôi, hai đứa đi đi, chị đi vậy mất hứa, như kỳ đà cản mũi! Linh lắc đầu cười nhẹ:
  • Không đâu ạ, chúng em còn nhiều thời gian cạnh nhau mà chị. Đi đi ạ, chị sẽ thấy anh ấy rất tốt bụng! Cô vừa nói vừa kéo tay chị Hằng, khiến cho chân chị phải bước theo. Khi tới cổng, họ thấy chiếc Mescerdes – Maybach và một người đàn ông đang đứng đó, vẫy tay chào Linh. Chị Hằng tròn mắt thích thú:
  • Linh… em nói… em nói… cậu kia á? Linh gật đầu:
  • Vâng, chị quen anh ấy ạ? Chị Hằng đánh nhẹ lưng cô:
  • Con quỷ, cỡ chị sao quen được người đi xe xịn thế? Đại gia đấy, đó là siêu xe! Linh thì thầm vào tai chị:
  • Lúc đầu em cũng ngại lắm ạ, vì nhà em nghèo nên em nấn ná mãi. Nhưng chính anh ấy đã xóa hết khoảng cách. Anh ấy chân thành lắm, từ từ em sẽ kể cho chị nghe. Đi thôi! Hai chị em bước tới gần Bá Trọng, Linh mỉm cười:
  • Bá Trọng, đây là chị Hằng làm cùng phòng với em ạ! Trọng cúi chào chị Hằng:
  • Chào chị, em là Bá Trọng, người yêu Trúc Linh ạ! Chị Hằng ngượng ngùng với chàng trai cực phẩm trước mặt:
  • Chào em, chị có nghe Linh kể về em. Đã bảo chị không đi mà con bé cứ… Bá Trọng bật cười:
  • Không sao đâu chị ơi, càng đông càng vui ạ. Chị không phải lo phá vỡ không gian riêng tư của chúng em đâu ạ! Hai chị em lên xe đi! Trọng mở cửa sau để Linh ngồi cùng chị Hằng, sợ chị ngồi một mình ở ghế sau lại ngại. Nhưng cả hai chưa kịp vào xe thì một thanh âm vang lên:
  • Mọi người đi ăn sao? Linh quay lại – là chị Phương Nga, cô cúi chào:
  • Trợ lý Nga, cô cũng tăng ca sao ạ? Phương Nga bước tới:
  • Tôi cũng chiến đấu cùng mọi người mà! Trong khi chị Hằng chào Nga, Trọng nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ:
  • Trợ lý? Linh quay sang anh:
  • Dạ, em quên khoe với anh, chị Nga là trợ lý giám đốc mới của Công ty em từ sáng nay ạ! Trọng đưa ánh mắt nghi ngờ đá sang Nga:
  • Vậy sao? Chị Hằng nhìn một màn trước mắt thì tò mò:
  • Mọi người quen nhau sao? Linh gật đầu :
  • Dạ, trợ lý Nga là bạn học cấp ba của anh Bá Trọng ạ. Sáng nay em cứ nghĩ chị ấy không nhớ em, vì em mới gặp chị Nga hai lần, nhưng không ngờ chị ấy vẫn nhớ em ạ!

Chị Hằng hiểu rõ và gật đầu, Phương Nga nói lên:

  • Cấp ba, tôi và Bá Trọng thân thiết lắm đấy chị Hằng! Bá Trọng nhíu môi:
  • Cậu đùa thế. Chúng ta chỉ là bạn cùng lớp thôi, tôi không muốn vợ chưa cưới hiểu nhầm đâu! Linh tươi cười:
  • Không sao anh, chị ấy chỉ là quá khứ của em và Bá Trọng thôi, anh thoải mái đi ạ! Mọi người đồng loạt cười, Nga nói:
  • Tôi cũng đi cùng cho vui, ăn một mình cô đơn lắm… Linh gật đầu:
  • Dĩ nhiên là được ạ! Bá Trọng mở cửa ghế trên và quay sang Linh:
  • Trúc Linh, em ngồi trên đi, chị Hằng và Nga ngồi sau! Trọng để ba người phụ nữ ngồi vào xe rồi thong thả lái xe đến một nhà hàng. Anh vui vẻ chọn món cùng mọi người và luôn nhắc Linh không ăn cay hoặc đồ cứng vào buổi tối. Cô cười:
  • Anh coi em như con nít vậy! Anh chỉnh sửa một số sợi tóc lòa xòa của cô, ánh mắt ôn nhu nhìn Linh như chốn không người:
  • Hơn con nít đấy chứ! Anh không muốn mẹ của các con anh lại đau dạ dày! Cô đỏ mặt:
  • Anh này, bác sĩ tiêu hóa rồi nhìn đâu cũng ra bệnh nhân! Chị Hẳng vui mừng lắm, chị mừng cho Linh có một người đàn ông tốt yêu thương. Chỉ có Phương Nga đang nắm chặt tay dưới bàn dù mặt vẫn cười tươi khi thấy màn tình cảm trước mặt:
  • Hai người làm tôi tủi thân quá! Linh xua tay:
  • Anh Trọng hay giỡn vậy đó chị! Chị Hằng nói vào:
  • Cậu nhanh cưới nó mà chăm, chị cũng nhắc muốn rớt miệng chuyện ăn uống! Linh xịu mặt:
  • Em sướng nhất vì được nhiều người quan tâm, nhưng anh chị làm thế em dễ ỷ lại đấy ạ! Trọng vừa gắp thức ăn cho Linh vừa nói:
  • Vì em xứng đáng! Ăn đi, ra giêng mập hơn mặc váy cưới cho đẹp, xây xong nhà dưới quê là cưới luôn đấy! Linh đỏ mặt:
  • Tự nhiên nói chuyện không đâu! Nga thấy vậy vội lên tiếng:
  • Hai người định xây nhà ở quê sao? Linh lắc đầu:
  • Dạ tụi em chưa có kế hoạch gì đâu chị ơi, nhà dưới quê là nhà của mẹ em ạ! Nga gật gù tỏ ra hiểu chuyện rồi tiếp tục ăn, còn chị Hằng vui mừng ra mặt:
  • Vui quá, vậy là sang năm được ăn cỗ rồi! Ăn uống xong xuôi, Bá Trọng đưa mọi người về Công ty, anh nói nhỏ vào tai Linh khi cô vừa xuống xe:
  • Lát chắc về muộn, em gửi xe lại đây, anh đón về nhé! Linh xua tay:
  • Không sao đâu ạ, em quen rồi mà! Anh bận việc, trời lại lạnh nữa! Bá Trọng xốc lại áo khoác cho cô rồi cười:
  • Ngốc, tối nay anh dành cho em mà, không bận gì hết, lạnh lại càng cần anh đón, đi xe máy lạnh lắm! Linh thấy ấm lòng, anh luôn chỉn chu như vậy. Cô tạm biệt anh rồi cùng mọi người vào làm việc. Tối đó, cả phòng kinh doanh hăng say đến quên cả thời gian để đưa ra bản kế hoạch kinh doanh. Hợp đồng lần này lớn nên ai cũng tập trung cao độ, bàn bạc kĩ lưỡng để đưa ra bản kế hoạch hoàn hảo nhất. Khi mọi việc xong xuôi vừa vặn mười giờ đêm, mọi người dù căng thẳng nhưng ai nấy thở phào nhẹ nhõm vì công việc đã hoàn thành. Trúc Linh còn lại để kiểm tra tài liệu đã lưu và cất cẩn thận rồi bước ra cửa. Từng đợt gió lạnh thổi tốc vào người, cô cầm điện thoại tính gọi Bá Trọng cứ ở nhà, nhưng chưa kịp gọi, cô đã thấy tin nhắn đến:
  • Em xong chưa? Anh đợi phía dưới nha! Cô tắt đèn, đóng cửa cẩn thận rồi chạy xuống cổng vì lo anh đợi lâu. Bá Trọng mỉm cười khi thấy bóng dáng bé nhỏ của cô chạy ra:
  • Trời, nhớ anh đến mức đó sao?

Linh vừa thở vừa nói:

  • Em sợ anh đợi lâu quá, lạnh quá! Cô xoa xoa tay vào nhau, Bá Trọng nhanh chóng mở cửa xe và nhường cô ngồi vào, sau đó tự mình lái xe. Đoạn đường đi, Linh bất ngờ hỏi:
  • Bá Trọng, đây không phải là đường về phòng trọ của em chứ? Bá Trọng tủm tỉm:
  • Về chung cư cho ấm, phòng trọ lạnh lắm! Không hiểu hết ý nghĩa câu nói, Linh cố gắng giải thích:
  • Không đâu, phòng trọ nhỏ nhưng ấm áp. Và phòng em ở giữa, có các phòng khác chắn gió nên không lạnh! Bá Trọng liếc nhìn cô:
  • Nơi anh ấm áp hơn! Ngồi yên! Trúc Linh đành ngồi yên để anh chở về chung cư. Xe dừng ở tầng hầm, Bá Trọng kéo cô vào thang máy. Tay anh thật ấm khiến cô muốn để mãi tay mình trong đó. Tiếng “ting” vang lên, Bá Trọng nắm tay cô và kéo về căn hộ của anh. Cả đoạn đường, anh không nói câu nào, khuôn mặt có vẻ căng thẳng khiến Linh không dám hỏi thêm. Khi cửa căn hộ đóng lại, Trúc Linh lên tiếng:
  • Trọng, anh sao mà cứ im im thế, em sợ đấy! Bá Trọng bật cười:
  • Sợ gì? Anh có hư đâu mà sợ? Anh đưa em về đây để chứng minh rằng Bá Trọng này không đưa phụ nữ về nhà ngoài Trúc Linh! Cô đấm nhẹ vào ngực anh:
  • Em có bảo không tin anh đâu mà phải chứng minh? Đã vậy cứ im im làm em căng thẳng! Bỗng cô cảm nhận một lực kéo cả cơ thể mình vào vòng tay ấm áp. Mấy ngày không gặp anh, hơi thở nam tính, hương nước hoa lẫn mùi sát trùng bác sĩ đặc trưng, những điều mà trước đây cô có thể cảm thấy khó chịu, giờ đây lại trở nên dễ chịu. Cô thoải mái ôm tấm lưng rộng, nghe tiếng trái tim anh như là bản hòa nhạc êm dịu:
  • Anh nhớ em! Linh thủ thỉ:
  • Em cũng vậy, rất nhớ anh! Cảm giác ấm áp và chắc chắn trong vòng tay ấy, mọi mệt mỏi và căng thẳng trong cô như tan biến hết. Trúc Linh chợt nhận ra Bá Trọng đang bảo mắt cô lại và dẫn cô đi. Chưa quen với bóng tối, cô lo lắng:
  • Trọng, anh làm gì đấy? Bá Trọng cười:
  • Yên tâm, anh chưa có ý gì đâu, chỉ muốn làm một điều thôi! Linh tò mò:
  • Làm gì vậy? Bá Trọng nhấc một chiếc hộp nhung xinh xắn từ túi áo và bất ngờ quỳ xuống trước mặt cô:
  • Dương Trúc Linh, Trương Bá Trọng chỉ là một bác sĩ khô khan, không giỏi nói chuyện, chỉ biết yêu em và làm mọi thứ vì em thôi. Làm vợ anh, được không?
Bài viết liên quan