Chạm tay vào hạnh phúc chương 33 | Sự gặp gỡ với ông Kiên

11/01/2024 Tác giả: Hà Phong 348

Linh bước vào phòng kinh doanh và chị Hằng nhanh chóng tiến tới:

  • Trúc Linh, mừng em được minh oan! Mọi người trong phòng đều chúc mừng Linh, tạo nên không khí vui vẻ. Linh, không biết đến cuộc họp ngày hôm qua, không để ý nhiều và chẳng hỏi gì. Chị Hằng đưa Linh ra khỏi phòng và nói:
  • Linh, chị thấy trợ lý Nga có vẻ không ưa em lắm! Linh nhíu mày:
  • Sao thế ạ chị? Chị Hằng nhìn xung quanh rồi nói:
  • Chuyện hôm qua đó, tóm lại kết quả điều tra đâu liên quan gì tới em. Nhưng trợ lý Nga trước đó cứ cố tình gán ghép cho em. Linh cười:
  • Chắc không phải đâu ạ, vì em ra về cuối cùng, lại là người lưu hồ sơ, camera bị lỗi nên chị ấy nghi ngờ em thôi ạ! Chị ấy là bạn anh Trọng, sao lại ghét em được chứ? Chị Hằng thở dài:
  • Haizz, sao giữa cái thành phố xô bồ này lại xuất hiện một đứa thật thà như em không biết! Chính vì cô ấy là bạn Trọng nên mới không ưa em đấy. Linh tròn mắt:
  • Ơ, sao lạ thế chị? Chị Hằng ghé vào tai cô:
  • Em không thấy trợ lý Nga bảo rất thân với Trọng sao? Hôm đi ăn cùng chúng ta, nhìn hai đứa em thân mật, ánh mắt cô ấy khang khác ý! Em không để ý sao? Linh xua tay:
  • Em ngồi ăn mà nhìn ngó lung tung xung quanh lại bị bác sĩ mắng đó chị! Thực ra, chị Nga có nói trước đây chị ấy và anh Trọng yêu nhau nhưng sau đó hai người học hai nơi nên chẳng đi tới đâu. Tuy nhiên, em không quan tâm chuyện quá khứ, có hay không thì giờ đâu quan trọng nữa đúng không chị? Chị Hằng gật đầu:
  • Vì em thật thà, suy nghĩ đơn giản nên không lường trước được lòng người. Chị thì nhìn thấy cô Nga để ý Bá Trọng, chứ Trọng thì thờ ơ lắm. Cũng có thể trước đây họ có tình cảm, nhưng người như trợ lý Nga không hợp với Trọng đâu. Chị thấy cậu ấy thuộc tuýp người chín chắn. Dù sao bây giờ Nga cũng là trợ lý giám đốc, chúng ta ở dưới quyền của cô ấy, em nên cẩn thận vẫn hơn. Chị chỉ nhìn bằng trực giác của phụ nữ thôi! Trúc Linh giơ bàn tay đeo nhẫn kim cương:
  • Anh Bá Trọng cầu hôn và em đã đồng ý chị ạ! Thế nên em nghĩ ai đã từng xuất hiện trong quá khứ của anh Trọng, em đều không để tâm nữa! Chị Hằng trố mắt nhìn chiếc nhẫn:
  • Trời, kim cương đấy! Nhà Trọng chắc giàu lắm em nhỉ? Linh cười:
  • Dạ, gia đình anh ấy sống ở thành phố B, em gặp mẹ anh ấy khi bác gái tới đây chứ chưa về nhà anh ấy. Mẹ anh ấy rất ủng hộ chúng em, thế là em vui rồi. Em chỉ biết gia đình anh ấy có hai Tập đoàn lớn, một là bên mảng thời trang, còn cái kia em không rõ ạ. Chị Hằng há hốc miệng:
  • Hả? Hai Tập đoàn á? Thế là hàng đại gia thực sự rồi! Đấy, nhìn chiếc xe nó đi là biết ngay. Vậy mà Trọng lại làm bác sĩ, hay nhỉ? Linh lắc đầu:
  • Em cũng không quan tâm lắm. Em yêu anh ấy chứ không phải gia cảnh của anh. Vì khi em quen Bá Trọng, em đâu biết gia đình anh ấy ra sao đâu. Anh Trọng còn không quan tâm tới tiền nhà mình thì em để ý làm gì. Em muốn tự lập trong sự nghiệp, chẳng phụ thuộc ai cả sẽ tốt hơn!

Chị Hằng gật đầu, hiểu rõ:

  • Mày giống tính chị, thà có một đồng nhưng là của mình còn hơn dùng tiền chồng. Thế cho thoải mái, mẹ chồng ủng hộ là vui rồi! Chứng tỏ tư tưởng nhà họ tiến bộ! Vừa lúc đó, tiếng chuông báo giờ làm việc vang lên, chị Hằng kéo tay Linh đi vào phòng tiếp tục công việc.

Chín giờ sáng…

Đã được thông báo từ trước nên phòng kinh doanh và kiểm định chất lượng sản phẩm có mặt tại phòng họp lớn của Công ty. Đây là nơi diễn ra những cuộc họp quan trọng. Hôm nay chị Nga ăn vận rất lịch sự, chị ấy luôn xuất hiện xinh đẹp và năng động. Vừa thấy Trúc Linh, Nga cười:

  • Linh, mừng em trở lại! Thật ngại quá, hôm qua chị hơi nóng nảy với em! Linh xua tay:
  • Không sao đâu ạ, chị làm đúng mà, em không nghĩ gì đâu ạ! Trúc Linh cúi chào chị rồi cùng mọi người vào chỗ ngồi. Cô nhìn thấy màn hình lớn hiện lên dòng chữ: ” CHÀO ĐÓN CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN NÔNG SẢN TRƯƠNG THỊ VÀ CÁC THÀNH VIÊN HỘI ĐỒNG QUẢN TRỊ TỚI THĂM CÔNG TY F”. Linh rất háo hức được nghe chiến lược kinh doanh do anh Phúc thuyết trình, vì đó là công sức tăng ca của cả phòng cô. Một lát sau, Linh thấy một người đàn ông cao lớn, trông vô cùng đức độ và nghiêm khắc. Ông ấy dẫn đầu, có năm người đi theo phía sau. Khi lướt qua Trúc Linh, trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, hình bóng ấy khiến Linh có cảm giác quen quen, tựa hồ như cô đã gặp ở đâu đó mà không thể nhớ ra. Mà thôi, cố nhớ làm gì, ngoài Bá Trọng và mẹ anh ấy thì cô đâu quen ai ở thế giới người giàu đâu. Đúng lúc đó, Linh nghe tiếng Giám đốc Trung vang lên:
  • Tôi xin trân trọng giới thiệu sự có mặt của Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn nông sản Trương Thị – ông Trương Bá Kiên. Tiếng vỗ tay lại vang lên như pháo. Trương Bá Kiên? Cái tên này cũng quen quen, chắc là người nổi tiếng, cô từng đọc thấy trên báo mà không nhớ. Trúc Linh vội dẹp mọi suy nghĩ và tập trung vào những nội dung được trình bày. Xong xuôi mọi việc đã mười một giờ trưa. Ông Chủ tịch rất hài lòng với chiến lược mà phòng kinh doanh đưa ra. Mọi người di chuyển tới một khách sạn lớn nhất thành phố C để dự tiệc đứng. Không khí vừa vui vẻ vừa thân mật. Ông Bá Kiên đang đứng trò chuyện với giám đốc Trung thì Phương Nga cúi chào:
  • Chủ tịch, bác còn nhớ con không ạ? Giám đốc Trung thấy vậy gật đầu chào ông Kiên rồi tới chúc rượu những thành viên khác. Chủ tịch Bá Kiên nhíu mày nhìn Nga rồi nói:
  • Hình như…con trước đây là bạn của Bá Trọng? Phương Nga cười:
  • Bác quả là có một trí nhớ tuyệt vời ạ. Con là Phương Nga, học chung cấp ba với Bá Trọng, trước đây các bạn thường gọi chúng con là cặp đôi hoàn hảo đấy ạ! Ông Kiên ” à ” lên một tiếng rồi nói:
  • Ta nhớ rồi, thảo nào ban nãy thấy ngờ ngợ. Bố mẹ con vẫn khỏe chứ? Họ hình như cũng kinh doanh nhỉ? Nga gật đầu cười:
  • Dạ vâng cảm ơn bác, bố mẹ con vẫn khỏe. Gia đình con kinh doanh bên nội thất, là công ty nhỏ thôi ạ! Chủ tịch Bá Kiên nhíu mày:
  • Sao cháu không về làm ở Công ty nhà mình ở thành phố B, lại cất công đến thành phố C làm bên nông sản cho mệt? Phương Nga cúi đầu:
  • Dạ….ngoài chút lí do cá nhân thì con thích tự lập nên tới đây ạ! Ông Kiên cười:
  • Tư tưởng thế là tốt. Cháu lập gia đình chưa? Nga thoáng đỏ mặt, lấy tay vén mấy sợi tóc rồi nói:
  • Dạ con chưa ạ. Chắc chờ…Bá Trọng cưới vợ ạ! Ông Kiên cười thoải mái rồi nói:
  • Nó là đàn ông, nó thích lo sự nghiệp, ta không ép nó. Từ khi bạn gái ở Pháp mất vì tai nạn, ta cứ tưởng nó chẳng yêu ai nữa.

Nhưng gần đây, bác nghe Minh Châu nói nó yêu một cô gái ở thành phố C, vậy là mừng rồi. Yêu ai cưới ai là quyền của nó, ta tin vào mắt nhìn người của Bá Trọng.

Phương Nga nắm chặt hai tay lại nhưng vẫn giữ nụ cười:

  • Dạ đúng ạ, trước con và Bá Trọng thân thiết lắm, ai cũng tưởng sẽ là một đôi ạ!

Ông Kiên nhìn Phương Nga:

  • Ừ, tình cảm học trò trong sáng ít đi đến tận cùng lắm. Mà theo như ta biết thì chắc là cháu và Trọng hay trao đổi bài vở nên mọi người hiểu nhầm chứ Bá Trọng không có tình yêu thời học sinh!

Phương Nga tạm dừng rồi nói thêm:

  • Dạ con cũng không rõ ạ, nhưng lấy một người như Bá Trọng, làm dâu gia đình tuyệt vời như hai bác là một hạnh phúc ạ!

Bố Bá Trọng mỉm cười:

  • Hạnh phúc hay không là do cảm nhận của mỗi người cháu ạ. Tự nguyện đến với nhau sẽ tự nhiên có hạnh phúc, chứ hôn nhân ép buộc thì có ngồi trên đống vàng cũng rơi nước mắt thôi! Vả lại, ta thấy cháu cũng xinh xắn, giỏi giang, chắc không thiếu người đưa đón!

Nga cúi mặt thẹn thùng:

  • Dạ, thế mà chẳng hiểu sao khó mở lòng bác ạ!

Ông Kiên cười to:

  • Có lẽ do trợ lý Nga học hành nhiều quá nên có tâm lý ngại lấy chồng đấy! Cứ mở lòng, tình yêu chắc chắn sẽ đến, chứ cố theo đuổi cái không thuộc về mình thì trước sau gì cũng xôi hỏng bỏng không. Với ta giờ đây, chỉ cần mẹ con Minh Châu vui vẻ, khỏe mạnh, đó là hạnh phúc.

Phương Nga nghe lời ông Kiên mỉm cười, cúi mặt không nói gì. Sau một lát, cô ta mỉm cười:

  • Một người từng trải luôn có những lời dạy chí tình. Bác dùng bữa nhé, con bận một chút ạ!

Ông Bá Kiên gật đầu và tiếp tục bữa tiệc cùng mọi người. Phương Nga dùng bữa sau khi vẫy gót giày mạnh rồi cùng mọi người ăn.

Khoảng mười lăm phút sau, căn phòng bỗng truyền đến âm thanh đập mạnh:

  • Choang!

Mặc dù phòng có nhiều người, nhưng đây là phòng VIP nên sự cố này ngay lập tức thu hút sự chú ý. Trước mặt mọi người, Trúc Linh đang cố lau sạch vết rượu vang trên chiếc váy hàng hiệu của Nga:

  • Trợ lý Nga, tôi xin lỗi vì đã va phải chị, chị đi nhanh quá nên… tôi sẽ giặt sạch váy cho chị ạ!

Thực tế, trong tình huống này, Trúc Linh đang đứng kế bên chị Hằng, còn Phương Nga đang cầm ly rượu và di chuyển về phía cô. Không hiểu làm sao, tay cầm rượu của Nga va vào tay của Linh, làm cho cả ly rơi xuống đất và vỡ tan. Nhìn thấy cử chỉ của Linh, Nga nhíu mày:

  • Cô có ý nói là tôi bất cẩn à? Hơn nữa, đúng là cô tự giơ tay ra mà. Bây giờ cô đều làm bẩn bộ váy của mình thì tôi mặc cái gì?

Linh bất ngờ, vội lắc đầu:

  • Không ạ! Và dù sao, ý tôi là chiều về, chị đưa váy tôi giặt sẽ thuận tiện hơn, chứ không phải bây giờ đâu ạ?

Chị Hằng thấy tình hình căng thẳng nên nhẹ nhàng nói:

  • Trợ lý Nga, tôi nghĩ chuyện giặt váy để Linh làm sẽ tốt hơn, giờ chị cứ mặc thoải mái, đừng để ảnh hưởng đến bữa tiệc ạ!

Phương Nga nhếch môi:

  • À, không sao đâu! Tôi không muốn bị nói là tự va phải người khác rồi làm bẩn váy của mình, đâu có ai dại dột như vậy!

Một người như tôi cũng sẽ không làm hỏng không khí bữa tiệc đâu, mất vui lại mất mặt nữa. Tôi không thích chấp nhặt những vấn đề nhỏ, nhưng lại muốn nắm rõ mọi thứ!

Sau đó, Phương Nga vẫy người gọi phục vụ:

  • Cô ơi, làm ơn dọn dẹp giúp tôi nhé. Còn việc đền bù chiếc ly này, cô Linh đây sẽ thanh toán! Trúc Linh lại một lần nữa xin lỗi và cảm ơn Phương Nga. Mặc dù cô biết mình không phạm sai lầm, nhưng vì đây là buổi tiếp khách quan trọng, cô không muốn để lại ấn tượng xấu về Công ty.

Nhân viên phục vụ xuất hiện để dọn dẹp những mảnh vụn của chiếc ly đắt tiền. Chủ tịch Bá Kiên lên tiếng:

  • Cô ơi, lát nói nhân viên thu ngân quẹt thẻ của tôi trừ tiền chiếc ly nhé. Đây là pha lê cao cấp, đối với một nhân viên mới như cô Linh đây lại là mất lương đấy! Giám đốc Trung cũng nói:
  • Ấy, ai lại làm thế, chỉ là chuyện nhỏ, sao lại để Chủ tịch bận tâm chứ! Cứ để tôi thanh toán!

Ông Bá Kiên gật đầu:

  • Vậy phiền giám đốc Trung nhé, chúng ta hãy tuân theo nguyên tắc “phụ nữ như bông hoa xinh đẹp, họ sinh ra để được yêu thương nhỉ?”

Trúc Linh cúi đầu cảm ơn Chủ tịch, mọi người tiếp tục ăn uống vui vẻ, không khí trở nên rộn ràng, và chẳng ai nghe thấy những lời rít lên từ miệng của Nga:

  • Mày đợi đấy!
Bài viết liên quan