Chạm tay vào hạnh phúc chương 50 | Em sẽ bên anh

13/01/2024 Tác giả: Hà Phong 1206

Nghe tiếng lạnh lùng phát ra từ miệng người đàn ông mặt nạ đứng trước mắt, Nga há hốc miệng, môi run rẩy:

  • Trương… Bá …Trọng… làm sao… sao lại là anh? Bá Trọng nhếch môi:
  • Tại sao không phải là tôi? Nga nhíu mày:
  • Tôi từng tham gia cuộc họp với mười người đứng đầu của các quốc gia, “chủ nhân” của Pháp là người Pháp, không thể biết tiếng Việt chứ! Trọng cười:
  • Giờ tôi đã biết rồi đấy! Nga lắc đầu:
  • Anh làm gì với ông ấy? Bá Trọng đẩy sát khẩu súng hơn, gây vết thương nhỏ trên thái dương của Nga:
  • Chuyện đó giờ không còn quan trọng, một là thả tất cả những người phụ nữ kia, hai là chết! Nga cười to:
  • Bá Trọng, anh chỉ là một bác sĩ, dám giả danh là “chủ nhân” của Pháp tại căn cứ của Hội ở Việt Nam, mà lại dám yêu cầu tôi thả người? Có ai ngu đến mức vào hang cọp rồi bảo hổ thả mồi không? Bá Trọng nói lạnh lùng:
  • Chọn đi! Nếu không thì gặp Diêm Vương mà kể chuyện! Nga cười to:
  • Có cả Đinh Vũ Phong, người hôm qua còn chầu chực ở đây, tôi cũng lừa qua mặt được, anh là thằng nào vậy? Anh nên nhớ, khi đã uống máu của nạn nhân, chúng tôi sẽ trường sinh bất tử! Dù sao tôi cũng có thể làm sập ngôi nhà này, nhưng tôi vẫn thoát được, anh tin không? Trọng gật đầu:
  • Tin chứ! Tin là khẩu súng của tôi không có mắt, giống như cách cô ấy ăn cắp kế hoạch kinh doanh và làm vỡ chiếc ly pha lê, rồi đổ tội cho vợ tôi vậy! Nhưng cô ấy cần phải nhớ, khi tôi yên lặng để cô sống, đó là lúc tôi nhân nhượng, nhưng một khi đã đến giới hạn cuối cùng, cô không còn cơ hội nào khác cả! Lúc này, không chỉ Nga mà cả Trúc Linh, Hồng Nhung, và cả Linh Lan đều nhìn chăm chú vào người đàn ông đang chĩa súng vào “chủ nhân” của Việt Nam. Người đàn ông Linh yêu đang đứng trước mắt cô, anh đã đến đây để cứu cô. Nếu Nga làm sập hết như cô ấy nói, Bá Trọng ơi, anh cũng sẽ không còn, phải không? Linh còn trẻ, nhưng cô đã nếm trải cảm xúc của đau khổ, buồn thương và hạnh phúc. Còn anh, cuộc đời anh đã trải qua nhiều đau khổ, hạnh phúc bên cô nhưng cô không muốn anh chết vì cô. Người đàn ông đẹp trai, tài năng, và tốt bụng như anh cần phải sống, sống một cuộc sống hạnh phúc. Linh thì thầm:
  • Bá Trọng, đi đi, đừng vì em… Nga lại cười to:
  • Xúc động quá! Màn hi sinh vì tình yêu cao quá! Linh, hãy yên tâm, cái gì chị không có thì không ai có, chị sẽ đáp ứng mong ước của em ha ha! Bá Trọng cố gắng không để tâm trí anh bị chi phối bởi những lời nói yếu đuối của Linh, vì khi cô không còn, trái tim anh lại rơi vào đau khổ và chìm đắm trong công việc và rượu bia. Anh sẽ không để những lời đó chi phối mình. Trọng nói:
  • Tình yêu không phải là điều muốn có thì có. Muốn được yêu thì phải chân thành. Còn trái tim bất đắc kỳ như cô, thì không bao giờ hiểu được! Khi lời của Trọng chưa dứt, đoàn người áo đen ở sau Nga di chuyển về phía anh và bảy người đàn ông sau lưng Trọng. Có một điều đặc biệt là ánh mắt của họ trở nên vô hồn, đó là sự kiểm soát của Nga? Có nghĩa là họ có thể giết người mà không nhận ra họ đang làm gì. Mắt Nga vẫn nhắm, miệng lầm rầm đọc lời, Bá Trọng cảm thấy tâm trí mình đang bị dao động, hơi mị màng. Anh cố gắng đứng thẳng, nói lớn:
  • Giữ im lặng! Nga vẫn lẩm bẩm, tiếng ồn ngày càng lớn, đôi mày cô ta nhíu chặt. Bá Trọng cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo và hét lên bằng tiếng Pháp để bảy người đồng đội:
  • Dừng thuật thôi miên! Nắm chặt môi lại! Cả tám người vẫn chưa bị lôi kéo vào tình trạng thôi miên. Trong khi đó, đoàn người áo đen tiến gần họ, sẵn sàng chiến đấu, tay nắm sẵn sàng cầm súng, đang chuẩn bị hành động để giết Bá Trọng. Anh lập tức nói qua bộ đàm:
  • Chú Phong! Mật mã mở cửa thép là 32145123. Dùng chút tinh thần cuối cùng, Bá Trọng nhìn sang Dũng và đưa ra lệnh:
  • Ném lựu đạn cay vào đám đó! Dù đang bị ảnh hưởng bởi hơi cay, Dũng vẫn cố gắng rút lựu đạn và ném thẳng vào đoàn người áo đen. Hơi cay làm cho họ ho sặc sụa và tỉnh táo ngay lập tức, thoát khỏi tình trạng thôi miên. Nga che mắt và hét lên:
  • Bá Trọng, cậu chán sống rồi! Nga rút súng và hướng thẳng nó về Bá Trọng:
  • Chết đi! Linh nhìn thấy tình hình trở nên hỗn loạn, cô hét lên với tâm trạng hoảng loạn, khó chịu vì cơn ho và sự dẫn dụ của sợi dây trói:
  • Bá Trọng, đi đi! Nhưng tiếng nói của Linh bị hấp thụ bởi sự hỗn loạn xung quanh và sự rung động của căn phòng thép. Tiếng “chết đi” vừa vang lên, nhưng không phải là hướng vào Bá Trọng mà là thanh âm của hai viên đạn va chạm và nổ lên trong không khí khói mờ. Bá Trọng đã dự đoán được hướng đạn của Nga và nhanh chóng nâng súng lên để bắn một viên đạn, làm cho chúng va chạm với nhau và nổ ra trong không khí. Vì tất cả đều đeo mặt nạ chống độc, hơi cay không ảnh hưởng đến họ.

Bảy người còn lại trong đoàn áo đen bắt đầu bắn loạn xạ, tạo nên một bức tranh hỗn loạn và kinh hoàng. Ngay lúc đó, Đinh Vũ Phong, Mạnh Kiên và Thiên Vĩ cùng năm anh em trong hội hiệp sĩ được Lương dẫn đến và tham gia vào trận chiến, tiêu diệt bốn tên lính canh bên ngoài.

Khói cay dần trôi đi, cảnh tượng trong căn phòng thép trở nên rõ ràng hơn. Vũ Phong hét lớn:

  • Phương Nga, cô đã bị bắt về tội buôn người qua biên giới!

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc ở đây. Tuy nhiên, Nga cười nói điên rồ, âm thanh của cô vang lên như tiếng cười của một con quỷ, tạo nên một không khí rùng rợn:

  • Lên!

Ngay lập tức, căn phòng thép rung chuyển mạnh mẽ. Bốn bức tường như có sự biến đổi, đèn xanh đỏ kì dị tỏa ra từ bốn góc, và bức tường bắt đầu nứt ra và mở ra như những chiếc cửa xếp. Đoàn người mặc áo đen bất ngờ hiện ra, sẵn sàng chiến đấu, tay nắm chặt súng. Họ đã được ẩn trong các ngóc ngách của căn phòng, và giờ đây, họ bắt đầu hành động để tấn công Bá Trọng. Nga tiếp tục cười:

  • Bá Trọng, cậu nghĩ tôi chỉ có căn cứ này à? Ngoài hệ thống bom mìn dưới lòng đất này, quân của tôi còn nhiều hơn nhiều trong các ngóc ngách khác!

Bá Trọng vẫn bình tĩnh, nhếch môi:

  • Đông không chắc đã mạnh! Mạnh không chắc đã thông minh!

Phương Nga đột ngột trở nên ôn hòa:

  • Trọng, cậu nghĩ tôi có trái tim đá não sắt à? Tôi đã yêu cậu từ thời cấp hai, luôn bên cạnh cậu suốt ba năm cấp ba, điều này Thiên Vĩ biết rõ. Cậu đi du học, tôi vẫn chờ đợi. Khi cậu trở về, tôi vẫn yêu cậu – đã là mười hai năm tình cảm, nhưng cậu không để ý đến tôi. Khi cậu sang Pháp, cậu yêu Mỹ Hoa. Nếu Hoài An không can thiệp, thì cô ấy cũng đã chết dưới tay tôi. Nhưng Hoài An quá ngây thơ, hành động không kín kẽ, để tôi dễ dàng phát hiện và trả thù.

Rồi Nga chỉ vào Trúc Linh giọng giận dữ:

  • Còn giờ lại là con chó cái kia, tôi có thua gì nó? Mỹ Hoa mồ côi, Trúc Linh là loại khố rách áo ôm, một con sinh viên nghèo kiết xác, có gì hơn tôi? Tôi được học hành đàng hoàng, gia đình tử tế, không giàu như nhà cậu nhưng hơn vạn phần con kia, sao người cậu chọn không phải là tôi? Tại sao?

Bá Trọng nhếch môi:

  • Vì tâm hồn cô ấy gấp triệu lần cô. Tình yêu không bao giờ có chỗ cho mưu mô tính toán, cô hiểu không?

Nga lại cười, một nụ cười thê lương:

  • Vì cậu mà tôi bỏ bao năm thanh xuân.

Bá Trọng cắt ngang:

  • Tôi chưa bao giờ hứa hẹn gì với cô!

Nga gào lên:

  • Nhưng tôi yêu cậu!

Trọng lắc đầu:

  • Cô nhầm rồi, cô chỉ yêu vẻ bề ngoài và gia sản nhà tôi thôi!

Nga nhìn Trúc Linh:

  • Nó nghèo kiết xác, trụ lại thành phố, hẳn là qua tay không ít đàn ông trước khi đến với cậu. Nếu cậu ngủ với nó mà còn nguyên vẹn thì chắc là đồ giả thôi!

Bá Trọng cười lớn:

  • Nga, cô học tiến sĩ phí quá! Cô nên nhớ con gái có rách màng trinh còn vá lại được, nhưng nhân phẩm mà rách thì bao nhiêu tiền cũng không lấp được. Tôi thấy tiếc cho tấm bằng tiến sĩ của cô đấy! Bởi đầu cô có CHỮ nhưng không có NGHĨA!

Nga trợn mắt:

  • Cậu nói tôi?

Trọng nhún vai:

  • Không lẽ tôi nói không khí? Cô nên nhớ cấu tạo sinh học không quyết định được cách đối nhân xử thế!

Những lời nói của Trọng đâm thẳng vào trái tim Nga rồi đánh thẳng lên đại não khiến cô ta vừa đau đớn lại vừa điên tiết lên. Có lẽ mọi thứ đã kết thúc rồi. Cô ta đã ảo tưởng vào tình yêu với Bá Trọng. Ngay từ nụ cười đầu tiên cậu ta dành cho cô khi cô giáo xếp hai người ngồi gần nhau. Từ giây phút đó, cô đã xao xuyến và ngày đêm mơ về mái ấm cùng anh. Thế nhưng, có lẽ đó chỉ là nụ cười xã giao, là cô tự huyễn hoặc mà thôi. Nụ cười đó khiến bao cô gái xao động chứ đâu riêng gì cô? Ba năm cấp ba cô theo đuổi Bá Trọng, còn anh lại chỉ mải mê đuổi theo ước mơ làm bác sĩ cùng người bạn thân Thiên Vĩ – hai chàng trai được mệnh danh là “cặp soái ca hoàn hảo của trường chuyên”. Chín năm du học Úc, ban đầu chỉ vì nghĩ giết thời gian chờ Bá Trọng, rồi cô nghĩ thanh xuân của mình chẳng nên hoài phí, cũng trải qua vài mối tình nhưng thấy nhạt nhẽo vô cùng. Cho đến khi một người đàn ông Úc bao nuôi Nga, cho cô nhà cửa, xe cộ và dẫn dắt cô vào Hội. Quyền lực, tiền bạc, sự trọng vọng của mọi người ở Úc khiến Nga thấy mình đáng được hưởng mọi thứ. Cô lao vào con đường tối tăm đến mức không thấy ánh sáng và cũng chẳng thấy ngày trở về. Khi được phong cho chức vụ “chủ nhân” của hội ở Việt Nam, Nga kiêu hãnh, ở Công ty F cô ta là trợ lý – thực ra vào đó chỉ để dằn mặt Trúc Linh mà thôi. Khi màn đêm buông xuống, cô ta là chủ của một thế giới ngầm. Cô nghĩ Bá Trọng sẽ phải nể phục mình mà buông tay Trúc Linh. Nhưng hết rồi, Bá Trọng không thay đổi. Không được, mười hai năm của cô, tình yêu ban đầu của cô không thể thất bại!

Nghĩ đến đó, Nga bất ngờ rút súng chĩa vào đám người của Bá Trọng:

  • Phương Nga này không bao giờ thất bại, có chết cùng chết!

Mấy toán người vừa rời khỏi bức tường thì cùng lúc bắn súng. Bá Trọng nhấc bàn lễ làm màn chắn, hai tay bắn loạn xạ. Mười sáu người phải phân tán đối mặt với đạn đuổi. Trong tình hình hỗn loạn, chín phụ nữ cảm thấy kinh hoàng. Trúc Linh nghiêng đầu lên, giọt nước mắt bi thảm. Ánh mắt cô chạm vào hai chiếc vòng sắt mắc kẹt ở tay. Cô nhận ra chiếc khuy giống với một chiếc vòng trang sức, chỉ to hơn. Trong quá trình va chạm, khuy đó xoay sát quanh sợi dây xích. Cô báo hiệu cho Hồng Nhung chú ý đến vòng sắt. Nhung, một tiểu thư nhưng trong tình huống nguy hiểm, con người trở nên mạnh mẽ. Nhung nhận ra ý Linh và liên tục lắc tay để xoay vòng sắt đúng mép tròn sợi xích. Mặc dù khả năng thành công thấp, nhưng may mắn vẫn có thể xuất hiện.

Tất nhiên, phe đối diện nghĩ rằng họ sẽ chiến thắng Bá Trọng, nên họ không bắn vào chín con tin, và họ không để ý đến họ ở thời điểm này. Trúc Linh xoay nhanh một lúc, chiếc vòng sắt bật mở. Tay phải vẫn bị ràng nên cô không thoát khỏi. Linh vươn người, một tay níu sợi xích và xoay tay còn lại. Bên cạnh cô, Hồng Nhung cũng cố gắng xoay. Bảy phụ nữ còn lại, dù thôn quê nhưng trông mạnh mẽ, họ cũng nỗ lực làm theo hi vọng thoát khỏi hang hùm!

Cuộc hỗn chiến chiếm phần lớn căn phòng. Bên phe Bá Trọng ít người hơn, nhưng tất cả đều là những tay súng kỳ cựu. Mười sáu con người, ba mươi hai khẩu súng bắn loạn xạ, dồn phe Nga từ bốn phía vào một góc. Tuy nhiên, chỉ có một phần bắn vào nhóm của Vũ Phong, còn số đông nhắm vào Bá Trọng nên mọi người không chỉ đối mặt với đối thủ mà còn cùng nhau hỗ trợ. Khi bị dồn vào phía cuối căn phòng, Nga gào lớn:

  • Lên!

Lúc này, phe Bá Trọng sắp hết đạn, và bên kia xuất hiện một đám người, ánh đèn tròn mắt sáng và tắt. Đồng thời, Nga cũng hét lớn:

  • Quyết tử vì bang hội!

Như một lũ người bị thôi miên, bọn chúng nhảy lên, trong khi đó, ánh đèn chiếu qua và mất dần. Vũ Phong nhanh chóng kêu qua bộ đàm:

  • Vào đi!

Âm thanh gầm rú của chiếc xe tăng bọc thép vang lên, lao vào căn phòng, cùng với những cảnh sát tinh nhuệ từ thành phố C. Dưới những đợt đạn đuổi liên tục, bọn của Nga chìm trong sự hỗn loạn, mất khả năng chống cự. Quan sát kỹ, có thể thấy những người áo đen của Hội buôn người không có phản ứng gì, như họ bị thôi miên để lao vào nguy hiểm.

Những người của Bá Trọng tranh thủ nằm phía sau chiếc xe tăng để đón đạn. Bá Trọng, với ánh mắt sắc lạnh, nhìn về phía sợi dây xích cuối cùng của căn phòng và phát hiện Trúc Linh và nhóm của cô đang nỗ lực tháo chốt. Tất cả chỉ mới giải thoát một tay. Trong tiếng đạn nổ từ hai phe, Bá Trọng hướng súng về phía dây xích và chung tay với Dũng bắn nát mấy mắt xích bám sát vòng sắt. Chín phụ nữ nhẹ nhàng giống như chín chiếc lá rơi xuống sàn nhà. Bá Trọng la lớn:

  • Ra khỏi đây!

Tám cô gái nhanh chóng chui qua cánh cửa, lợi dụng sự hỗn loạn giữa hai phe. Trúc Linh quyết tâm ở lại, sẵn sàng chiến đấu bên cạnh Bá Trọng. Ánh mắt của họ gặp nhau, chứa đựng những cảm xúc từ ngày nhỏ bé đến tận bây giờ. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, Bá Trọng nói mạnh mẽ:

  • Đây không phải là nơi dành cho em, hãy rời đi! Anh đẩy Trúc Linh về phía cánh cửa, sau chiếc xe tăng, và quay lại tiếp tục chiến đấu. Nước mắt rơi lăn trên khuôn mặt của Trúc Linh, bởi nếu cô rời đi, cô sẽ sống, nhưng nếu không có anh, cuộc sống của cô sẽ thế nào? Ở lại, cô sẽ là gánh nặng cho anh. Trong lúc này, sau chiếc xe tăng, Trúc Linh nghe thấy giọng Phương Nga:
  • Nổ bom! Nga rút một chiếc điều khiển, hướng nó về một bảng điện ở góc, nhưng bất kỳ nút nào cô cũng bấm mà không có kết quả. Hệ thống bom mìn đã bị tắt. Cô buông đi chiếc điều khiển, nhưng lực lượng cảnh sát vẫn tiếp tục bắn vào bọn của cô. Khi thấy “chủ nhân” nâng tay hiệu lệnh dừng lại, Vũ Phong cũng ra lệnh dừng bắn. Tiếng súng yên bình lại.

Nga đi ra giữa, phân định giữa hai phe, và nói với Bá Trọng:

  • Bá Trọng, khi đứng đầu một tổ chức quốc tế, có quyền, có tiền, có tri thức, em nghĩ rằng anh sẽ yêu em. Nhưng anh vẫn không thay đổi. Em đã thất bại, phải không? Bá Trọng lắc đầu, vẫn giữ lấy hai khẩu súng:
  • Trong tình yêu, không ai thắng hoặc thua, em hãy rời đi, sẽ có một cuộc sống mới đợi em phía sau. Phương Nga cười đắng:
  • Tôi có thể quay lưng khi cảnh sát bao vây sao? Cô ta nói xong, quay lưng và bước đi, mọi người im lặng, dường như mọi thứ đã trở nên ổn định. Vũ Phong phát ngôn:
  • Phương Nga, hãy làm đúng, pháp luật Việt Nam luôn khoan hồng với người biết quay đầu! Nga vẫn quay lưng, đi qua những kẻ dưới quyền cô ta. Trong khoảnh khắc không ngờ, Nga rút súng và bắn vào cánh tay trái của mình. Máu phun ra mạnh mẽ, cô ta cười vang:
  • Tay này gần tim, bắn vào để anh không thấy thích em nữa! Trúc Linh cảm thấy tình hình dễ kiểm soát hơn, nhưng vẫn đứng sau xe tăng để theo dõi. Và chỉ sau một giây, trong sự kinh ngạc của mọi người, khi Bá Trọng đang tập trung suy tính động thái tiếp theo của Nga, cô ta dùng tay phải bắn vào bức tường. Vì bức tường này ẩn chứa nhiều bí mật, mọi ánh mắt đều hướng về đó để tránh đạn. Khi tất cả đều quay về mảng tường vừa bị bắn, Nga bất ngờ bắn thẳng vào Bá Trọng. Viên đạn cắt không gian, làm mọi người trợn to mắt. Đến khi họ nhận ra thân hình mềm mại của người con gái đã yêu trải qua cảnh táng máu, anh mới nhận ra rằng bị bắn từ phía ngực, máu chảy ồ ạt, tạo ra một khu vực đỏ rực…
Bài viết liên quan