Chạm tay vào hạnh phúc chương 52 | Đám cưới cổ tích
Cả một tuần trôi qua, Bá Trọng ở lại bệnh viện, không rời khỏi phòng VIP của khoa Ngoại chấn thương. Anh lo sợ nếu rời khỏi đó, Trúc Linh tỉnh dậy mà không thấy anh sẽ buồn. Bố của Linh, ông Đạt, đã tỉnh táo, nhưng chỉ im lặng không nói gì. Theo Thiên Vĩ, ông ấy không mất trí nhớ do phần thân chạm đất trước, chứ không phải đầu. Tuy nhiên, vì phần đầu va chạm vào đá, ông Đạt bị chấn thương não. Chân phải của ông bị gãy và phải bó bột. Bệnh viện đã liên lạc với mẹ ông để tới thăm nom. Bá Trọng chưa quay lại phòng, anh hiểu ông Đạt phải chịu đựng là quả báo cho hành động của mình. Ông ta không chết, vẫn tỉnh táo, nhìn thấy sai lầm của mình và phải đối mặt với hậu quả hàng ngày.
Mười ngày trôi qua, Trúc Linh vẫn chưa tỉnh dậy. Bá Trọng hỏi Thiên Vĩ về tình trạng của Linh:
- Chỉ số sinh tồn của Linh đều ổn, liệu có điều gì khiến cô ấy không tỉnh?
Thiên Vĩ gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, bệnh nhân mổ tim thường ổn định sau hai ngày.
Đúng lúc đó, một tiếng reo vang:
- Trời ơi, con dâu tôi!
Bá Trọng nhìn ra cửa, bà và ông Minh Châu đứng đó từ lúc nào đó. Thiên Vĩ cúi chào:
- Cháu chào bác và bà!
Rồi anh quay sang Bá Trọng:
- Bác Minh Châu gọi cho cậu không được, nên đã gọi cho tôi!
Bà Minh Châu nước mắt lăn dài:
- Mẹ xem ti vi, lúc đầu cứ tưởng một vụ buôn người thôi nên không nghe kỹ. Nhưng hôm qua đọc báo mới biết là con Phương Nga. Trời ơi mẹ tức trong cái lồng ngực, mẹ bảo bố con bỏ hết việc đến đây sau khi nghe Thiên Vĩ kể lại. Mẹ mà gặp cái con điên tình ấy, mẹ bảo bố băm nó ra cho nát vụn mới thôi!
Ông Bá Kiên vỗ vai vợ:
- Thôi em, cô ta chắc đã bị giam dưới mười tám tầng địa ngục rồi, đâu cần em băm chặt như vậy. Giờ quan trọng là lo cho con dâu đây này. Không biết bà thông gia đã biết sự việc chưa?
Bá Trọng lắc đầu:
- Con chưa dám nói. Bản tin cũng không nêu rõ tên những nạn nhân bị bắt nên chắc mẹ Thảo và Đan Thư chưa biết. Nhưng có thể bà nội Trúc Linh biết, ba cô ấy trên đường đến báo cảnh sát bị cô vợ hai thuê bọn côn đồ đâm xe nhưng không chết, giờ đang điều trị ở khu bệnh thường.
Bà Minh Châu vẫn nức nở:
- Hả? Không lẽ ông Trời bênh đàn ông sao? Ông kia độc ác, phản bội bà thông gia sao vẫn còn sống? Còn con dâu tôi hiền lành tốt bụng lại chưa tỉnh là sao? Cái con Nga kia sao chỉ bị giam ở tầng mười tám, sao không tống nó xuống tầng vô cực luôn đi?
Ông Bá Kiên nhíu mày:
- Châu à, làm gì có tầng đó hả em?
Bà Minh Châu quay sang chồng:
- Sao không? Thế thì anh gửi tiền vàng cho Ngân hàng địa phủ, bảo họ xây thêm tầng, tống nó xuống đó khỏi đầu thai luôn đi. Giống gì mà ác dữ!
Ba người đàn ông đang nẫu ruột cũng ngơ ngác trước những lời bà Minh Châu, không biết phải giải thích thế nào cả. Mẹ Bá Trọng đi lại giường của Trúc Linh, cầm lấy bàn tay cô mà vuốt ve:
- Con dâu, có mẹ đây rồi. Con tỉnh dậy làm đám cưới ngay và luôn cho mẹ. Váy cưới mẹ đặt bên Pháp, họ đã gửi về đây rồi. Có mẹ ở đây, sẽ chẳng ai dám đụng đến sợi lông chân của con đâu!
Vừa lúc đó, điện thoại của Bá Trọng rung lên. Anh đã lơ là mấy ngày, hôm qua mới nhớ cầm lên thì thấy hết pin. Anh đang cắm sạc, chuông điện thoại reo, anh nhìn màn hình và đưa tay ra để bảo mọi người yên lặng, sau đó, anh nghe máy:
- Mẹ Thảo, con đây ạ!
Bên kia, giọng bà Thảo lo lắng:
- Bá Trọng à, sao mấy ngày nay mẹ và em không gọi được cho Linh. Cả tuần nay mẹ cứ thấy lo lắng quá con ạ. Con về Việt Nam chắc đã gặp con bé rồi phải không?
Bá Trọng giữ im lặng. Tình cảm gia đình, như một sợi liên kết tinh tế. Anh nghỉ một chút và sau đó nói:
- Mẹ ơi, Linh bị ngã, điện thoại bị vỡ nên chưa kịp báo cho mẹ ạ!
Bà Thảo hoảng sợ:
- Ngã gì mà vỡ cả điện thoại thế con? Sao con không nói cho mẹ biết? Nó đâu rồi? Nếu chỉ là ngã nhẹ thì vẫn nghe điện thoại chứ?
Bá Trọng lắc đầu:
- Dạ, con đang ở bệnh viện, Linh không ở đây ạ. Mẹ đừng lo, con là bác sĩ mà. Linh sẽ ổn thôi ạ!
Bà Thảo cảm thấy tim mình co bóp mạnh. Tính mẫu tử, như một liên kết tinh thần. Bà hít một hơi và nói:
- Con hiểu rồi, mẹ sẽ sắp xếp xuống thành phố ngay. Đời người đâu tránh khỏi những biến cố, khóc lóc nào có giải quyết được gì. Nên con đừng lo, mẹ sẽ không gặp shock đâu!
Bá Trọng nhẹ nhõm vì thấy mẹ Linh tỏ ra vững tâm. Anh chỉ lo sợ bà lo lắng quá mức và ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng khi nói ra với mẹ, anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Chiều hôm đó, bà Thảo xuống thành phố và đến Bệnh viện Thiên Vĩ. Đan Thư đang ôn thi nên ở nhà. Nhìn thấy con gái mạnh mẽ nay nằm yếu đuối trên giường bệnh, bà lặng lẽ lau nước mắt. Bá Trọng đỡ bà ngồi xuống giường và nói:
- Mọi thứ của Linh đều ổn, cô ấy không cần thở máy nữa, không hiểu sao em vẫn chưa tỉnh dậy mẹ ạ!
Cả năm qua, Linh đã mua cho mẹ một chiếc điện thoại có thể truy cập mạng, và cô đã hướng dẫn bà cách sử dụng nó để tìm hiểu về sức khỏe. Tối nào, trong khi chờ Đan Thư học bài, bà cũng thường mày mò đọc tin về sức khỏe. Thế nên, những gì Bá Trọng nói, bà đã hiểu hết, con gái bà vẫn sống, nhưng lại không thức tỉnh. Bá Trọng nói tiếp:
- Linh sẽ không sao đâu, mẹ đừng lo mà ốm ra. À…ông Đạt…cũng đang nằm viện ạ.
Bà Thảo ngạc nhiên:
- Sao? Ông ấy làm sao hả con? Mấy tháng nay mẹ nghe họ đồn ông ấy bị lừa đất đai gì đó nên mất hết, người làng còn bảo cô Lan bỏ đi rồi!
Bá Trọng giải thích cho mẹ Thảo về tình hình của ông Đạt và cảm thấy mối liên kết giữa họ đã kết thúc. Anh ôm lấy tay bà:
- Con nghĩ sau những gì diễn ra, ông ấy cũng hiểu lầm và đã gặp rủi ro. Ông ấy gặp nạn cũng là do cản trở việc Linh bị bán qua Trung Quốc. Nhìn chung, ông ấy vẫn giữ chút tình người. Những chuyện xưa, hãy để chúng yên đi mẹ nhé?
Bà Thảo gật đầu:
- Thực ra, mẹ đã quên hết rồi, nghĩ nhiều chỉ làm tổn thương lòng, mình đau thì con lại buồn. Mẹ đã xóa sạch để hướng tâm mình về cuộc sống vui vẻ cùng các con. Ông ấy chỉ là như một người quen lâu ngày thôi. Con người có thể quay đầu, đó cũng là sự trí tuệ đấy con ạ!
Bà Thảo không muốn nghĩ nữa, thoát khỏi nhà họ Dương là điều tốt. Sống với hai đứa con, bà cảm thấy mình trở nên trẻ trung, bà yêu thích cuộc sống tự do này. Với ông Đạt, bà không còn đầy ý oán. Hai người từng chia sẻ quá khứ, nhưng giờ đã trở thành hai người điều chỉnh cuộc sống riêng biệt, là duyên số.
Lần đầu gặp mẹ Bá Trọng, sự thân thiện của bà Minh Châu khiến bà Thảo cảm thấy mình và bà Minh Châu không còn sự chênh lệch về địa vị xã hội. Hai phụ nữ thuộc tầng lớp khác nhau nhưng trò chuyện của họ rất ăn ý:
- Chị Thảo ơi, mai sau hai đứa nó về thành phố ở, còn em về quê ở với chị nhé?
Ông Kiên nhanh chóng đưa ý kiến:
- Này, em này đang thích đùa quên chồng đấy. Em có thấy phũ không?
Bà Minh Châu cười:
- Hoặc mình về quê luôn anh, Tập đoàn giao cho Trúc Linh, con bé giỏi đấy!
Bà Thảo hiểu rõ bà Minh Châu nói như vậy để giúp bà cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn con gái nằm đó, bà không thể yên tâm. Tuy nhiên, bà cần phải làm cho mọi người vui vẻ để Linh không phải lo lắng. Bá Trọng đứng lên và bắt đầu chia sẻ:
- Ba mẹ, nay có mẹ Thảo đến, con muốn thưa một chuyện ạ!
Ông Kiên hứng thú nhìn con:
- Con nói đi! Cần gì cứ nói, ba giúp!
Bá Trọng chuẩn bị nói điều quan trọng:
- Con muốn làm đám cưới với Trúc Linh!
Bà Minh Châu đưa ra ý kiến:
- Tất nhiên là chúng ta chỉ làm đám cưới, chứ bây giờ chưa rõ ý của con là gì!
Bá Trọng trầm ngâm:
- Con hứa sẽ đưa Linh sang Pháp hưởng tuần trăng mật. Linh đã ổn định, chỉ là con không rõ tại sao em ấy chưa tỉnh. Con muốn tổ chức đám cưới và đưa Linh sang Pháp, nhờ các giáo sư ở đó hỗ trợ thêm. Không phải con không tin vào đội ngũ bác sĩ ở đây, nhưng có lẽ sự thay đổi môi trường sẽ giúp Linh phục hồi tốt hơn!
Bà Thảo còn e ngại:
- Vậy sao con không đưa Linh đi trước, khỏe mạnh rồi về cưới, vội vàng gì đâu con. Linh đang nằm bất động như vậy, cưới xin thế nào được!
Bá Trọng lắc đầu:
- Với con, Linh đã ổn định! Con muốn khi Linh sang đó, cô ấy khỏe mạnh và sau đó nghỉ ngơi một thời gian dài. Cô ấy đã quá lo lắng. Nếu Linh sang đó khỏe lại, về cưới và rồi quay lại, đi máy bay nhiều như vậy, lo lắng Linh sẽ mệt. Con muốn Linh biết rằng dù cô ấy tỉnh hay không, cuộc đời này con chỉ lấy mình Trúc Linh. Mong ba mẹ hai bên chấp thuận cho con!
Dù biết đó là điều chưa từng xảy ra trong thực tế, nhưng những gì Bá Trọng nói đã chạm đến trái tim của những người làm cha làm mẹ. Bà Minh Châu gật đầu:
- Ừ, ta hiểu rồi! Con cứ sắp xếp đi! Rồi bố mẹ nuôi có kịp về không?
Bá Trọng đáp:
- Con xin phép ba mẹ trước, giờ con gọi qua Pháp và đặt vé máy bay luôn ạ! Hai mẹ đi xem ngày đẹp giúp con nhé.
Mọi người nhất trí dù ai cũng lén lau những giọt nước mắt, họ thương cho đôi trẻ, thương cho một tình yêu đẹp đẽ lại đám cưới trong tình cảnh như thế này. Nhưng chẳng hiểu sao, thẳm sâu trong lòng những bậc làm cha làm mẹ lại ánh lên những tia sáng của niềm tin vào sự kì diệu…
Một tuần sau, tại khách sạn sang trọng nhất ở thành phố C, diễn ra một lễ cưới đặc biệt…
Ban đầu, mọi người nghĩ rằng Trọng sẽ tổ chức lễ cưới ngay trong Bệnh viện, tại phòng VIP trước sự chứng kiến của hai bên gia đình. Thế nhưng anh muốn đám cưới phải diễn ra đàng hoàng ở một địa điểm sang trọng, đẹp đẽ, vì cô xứng đáng được như thế.
Một bức tranh thiên thần đẹp như cổ tích được vẽ lên. Những giỏ hoa hồng nhung và hoa hồng trắng tượng trưng cho tình yêu thủy chung và đắm say được trang trí từ sảnh đến sân khấu. Khách mời gồm hai gia đình Vũ Phong – Thiên Vũ, vợ chồng Thiên Vĩ và hội hiệp sĩ đường phố. Bên phía gia đình Trúc Linh không chỉ có mẹ và em gái mà còn có giám đốc Trung, Hồng Nhung và phòng kinh doanh của công ty F. Mẹ con ông Đạt cũng tham dự. Hai người này được bà Thảo cho phép tới đám cưới để Linh không phải trải qua ngày trọng đại một mình. Bà nội Linh trông già nua hẳn sau những cú sốc, ánh mắt e dè nhìn xung quanh. Bà và ông Đạt không dám lại gần bà Thảo vì cảm giác xấu hổ và nhục nhã. Một lát sau, ông Đạt chống chiếc nạng gỗ tới trước mặt vợ cũ:
- Thảo, tôi… Bà Thảo mỉm cười:
- Tôi và ông có mặt ở đây để đại diện cho nhà gái, nên biết tự trọng. Quá khứ có gì buồn thì quên đi để tuổi già được thảnh thơi. Tôi quên cả rồi, ông cũng nên quyên đi! Ông Đạt gật đầu. Ông đã sai từ suy nghĩ đến hành động. Nghe những lời bà Thảo nói, ông hiểu bà đã tha thứ cho ông. Nhưng sự áy náy và day dứt có vẻ sẽ đi kèm suốt đời.
Bố mẹ nuôi của Bá Trọng, anh và Thiên Vĩ sẽ đưa Trúc Linh từ Bệnh viện tới đám cưới.
Giờ lành đã tới. Chiếc xe dâu đặc biệt, hiện đại và độc đáo tiến vào sân khách sạn. Từ trên xe, một người đàn ông tay lịch lãm bước xuống, mặc bộ vest lịch thiệp cài bông hồng trên ngực trái, bó hoa tay cầm dành tặng cho cô dâu xinh đẹp. Anh mở cửa và cùng Thiên Vĩ đỡ Trúc Linh nằm trên một chiếc giường có bánh xe được trang trí cầu kỳ, tỉ mỉ. Trên chiếc giường đó, Linh mặc chiếc váy cô dâu do mẹ Trọng đặt may từ Pháp về, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng. Cô trông như một nàng công chúa đang say ngủ. Chiếc giường từ từ được đẩy vào lễ đường trong tiếng vỗ tay và cả những giọt nước mắt nghẹn ngào của những người ở đó. Bá Trọng quỳ xuống cạnh giường, rút ra tờ đăng ký kết hôn. Trên đó, chữ kí của người vợ được thay thế bằng dấu vân tay:
- Trúc Linh ơi, hôm nay là ngày chúng ta cưới nhau. Bá Trọng anh không biết nói những lời ngọng nguồn. Em biết đấy, bác sĩ mà, khô khan lắm. Em là người đã đem lại ánh sáng cho cuộc đời anh, kéo anh ra khỏi vũng lầy của đau khổ và lạnh lẽo. Em đã soi sáng thế giới u tối của anh. Em khiến anh vui hơn, cười nhiều hơn. Từ nay chúng ta về chung một nhà, anh hứa sẽ ngoan, luôn nghe lời em, không trêu chọc em nữa. Anh hứa sẽ cùng em làm việc nhà, và chăm sóc những đứa con. Anh hứa sẽ yêu em không chỉ đến khi tim anh ngừng đập ở kiếp này mà còn ở kiếp sau nữa. Trúc Linh, anh yêu em!
Không khí trở nên yên bình. Tiếng thút thít nhẹ nhàng vang lên, và Chị Hằng kìm chặt miệng trước cơn lưng lửng của nước mắt. Cô gái nhỏ bé, trong trắng như em gái, đã có một đám cưới như một câu chuyện cổ tích. Nhưng liệu cô dâu có lắng nghe được những lời nói ấy không?
Tiếng khóc nức nở dần trở nên lớn hơn. Khi giai điệu nhạc cầu hôn vang lên, Bá Trọng đeo chiếc nhẫn cưới tinh xảo lên ngón tay của Linh. Anh ôm lấy bàn tay trái của cô như vật quý, nhẹ nhàng đặt tay cô xuống chiếc giường được phủ đầy những bông hồng đỏ thắm, sau đó anh cầm bàn tay phải của cô, chặt năm đầu ngón vào nhau sao cho vừa với chiếc nhẫn còn lại trong hộp. Một tay anh nâng tay cô, tay kia giơ lên để đưa chiếc nhẫn kia vào ngón tay của mình, tưởng như cô đang đeo nhẫn cho anh. Trong khoảnh khắc đó, tiếng nhạc trở nên ngân nga, pháo bông bắt đầu nổ tung. Nhân viên khách sạn phục vụ rượu mời quan khách, hai gia đình chúc mừng nhau và dành những lời chúc tốt đẹp cho đôi trẻ trên sân khấu.
Khi chén rượu đã nâng lên, âm nhạc giảm dần, nhưng giọt nước mắt của Bá Trọng không thể giữ lại, lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của Trúc Linh. Anh cố gắng lau nhẹ để không làm trôi đi phấn trên khuôn mặt cô. Tuy nhiên, khi anh cúi xuống, sự kinh ngạc tràn ngập anh khi bắt gặp ánh mắt rạng ngời của người con gái anh yêu:
- Bá Trọng, em làm gì ở đây vậy?