Chị dâu tôi yêu chị chương 10 | Ám ảnh

15/12/2023 Tác giả: Hà Phong 464

Tôi thở mạnh, không thể tránh khỏi sự đối diện với chú út Thành mãi được. Đành quay lại, trong đôi mắt của cả hai người hiện lên tia đau lòng và nỗi buồn, khuôn mặt Thành trông mệt mỏi và ánh nắng mặt trời đã làm cho làn da của chú ấy rám nắng, tăng thêm vẻ bi thương.

Vì tay tôi vẫn đang được truyền dịch, Thành chỉ có thể nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên giường, đặt gối dưới lưng tôi để tăng chiều cao. Tôi có chút ngần ngại, nhưng do tình trạng yếu đuối, tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của chú.

Thành chăm chỉ múc cháo từng muỗng và thổi cho nó nguội trước khi đưa vào miệng tôi. Cảm giác ngượng ngập lan tỏa trong căn phòng, khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi giữ đôi mắt, không dám nhìn Thành trực tiếp, cảm thấy khó xử và lạ lẫm trước ánh nhìn của chú. Chắc chú Thành cũng hiểu tâm trạng khó xử của tôi, nên sau một khoảng thời gian, chú mở lời:

“Chị ăn đi, đừng để ăn ngon tay. Ăn cho khoẻ rồi, có chuyện gì ăn xong chú sẽ nói chuyện.”

Thành nói xong, đôi mắt vẫn không nhìn tôi mà vẫn kiên trì múc cháo đưa vào miệng tôi một lần nữa. Chú ấy đã nói vậy, tôi phải mở miệng và nuốt, mặc dù cổ họng tôi đắng và thức ăn như muốn trào ngược, nhưng tôi vẫn cố nhăn mặt và nuốt xuống. Thành nhìn thấy tôi khó ăn, nên khi tôi đến giữa bữa, chú ta cũng ngừng lại. Chú ấy đặt tô cháo xuống bàn và lấy một tờ giấy từ thùng rác, nhẹ nhàng lau miệng cho tôi. Tôi không đoán trước được tình huống này, đơ người, mắt trừng tròn nhìn chú Thành.

Thành có vẻ trưởng thành hơn tôi nên chú ấy không thể thấy bất kỳ ngần ngại nào. Chú ấy cẩn thận lau sạch khuôn mặt tôi rồi bỏ tờ giấy vào thùng rác. Sau đó, chú ta rót một cốc nước cho tôi để tráng miệng. Cảm giác tâm lý tôi tràn ngập, tôi nhận ra rằng sâu bên trong vẻ lạnh lùng của Thành là một con người rất ấm áp. Nhìn chú ấy như thế này, tôi nghĩ rằng không nên vội vàng chuyển ánh nhìn sang hướng khác, vì ở đây, Thành đang nói chuyện với tôi:

“Chị!”

Nghe Thành kêu tên, tôi quay lại, không nhìn trực tiếp vào chú ấy, chỉ nhìn một hướng không rõ ràng, không trả lời, chỉ biểu hiện sự mong đợi để nghe chú ấy nói tiếp.

“Lúc đêm hôm đó, tôi mơ thấy anh hai của tôi buồn bã lắm. Không nói gì cả, chỉ đi băng băng trong nhà. Tôi giật mình tỉnh dậy, định lên thắp nhang cho anh hai, nhưng đột nhiên thấy như có người nhập vào tôi… tay chân không thể di chuyển được… Không biết chị có tin không, nhưng lúc đó, tôi nghĩ là anh hai đã nhập vào tôi. Tôi cảm nhận anh ấy như đang nuối tiếc rất nhiều chuyện, không muốn rời xa gia đình… Mọi chuyện tiếp theo, tôi không rõ, chỉ tỉnh dậy khi Chi kéo tôi vào phòng… Khi tỉnh lại, tôi cảm thấy có linh tính không hay, vội vàng bật dậy để tìm chị, nhưng không ngờ chị đã ngất đi rồi… tôi xin lỗi… tôi không bảo vệ được chị và anh tôi…”

Tôi nghe xong càng thêm đau đớn, nỗi thống khổ trong lòng trào dâng mãnh liệt. Biết nói làm gì bây giờ, đâu phải là lỗi của Thành. Người đáng trách vẫn là tôi, nếu tôi không bị cuốn hút bởi hình ảnh Tuấn đến điên đảo, thì không bao giờ tôi sẽ mê đến mức nhìn đâu cũng thấy Tuấn, để rồi mọi thứ trở nên rối ren và đứa con bé của tôi phải chịu trận đau đớn này…

Lòng tôi như bị co lại, những giọt lệ chảy dọc theo đôi má, đau đớn, buồn bã và dằn vặt tất cả tụ tập lại trong trái tim. Thành, sau khi nói những lời cuối cùng, ngồi thêm một lát rồi đứng dậy. Trước khi rời khỏi phòng, chú ta quay lại, giọng nói trầm ấm vang lên:

“Tôi về, chị nên nghỉ đi. Khoảng 10 giờ tối tôi lại quay lại. Về chuyện của con Chi, tôi sẽ xử lý như thế nào?”

Rồi chú Thành bỏ lại câu hỏi đó và bước ra khỏi phòng, tôi đâu còn tâm trí để suy nghĩ về chuyện trả thù của con Chi. Quan trọng hơn, tôi không thể hiểu nổi tại sao con Chi lại có thể đối xử với tôi như vậy. Cho dù cô ta ghen tôi với Thành, nhưng không thể bỏ mặc người đang đứng giữa biên giới giữa sự sống và ૮.ɦ.ế.ƭ. Quả thực, tôi không thể hiểu…

Tôi ở một mình trong phòng bệnh, đầu óc trống rỗng. Khi cô y tá rút ống truyền nước biển ra khỏi cơ thể tôi và rời khỏi, tôi nhìn xuống tay mình, sưng và xanh lè. Cây kim còn đang nằm bên trong… Dù sao đi nữa, tôi cũng đã khỏe rồi. Tôi cố dậy từ giường, mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam, và bước ra khỏi phòng rộng lớn.

Buổi tối, hành lang ngoại viện trống lẻ. Chỉ còn vài người thân bệnh nhân ngồi nói chuyện. Tôi ʇ⚡︎ựa lưng vào lan can, nhìn xuống. Lúc này, tôi mới nhận ra mình đang ở tầng 2 của bệnh viện phụ sản. Phòng này toàn bộ là phòng sản phụ, vì chắc Thành đã chi tiền để tôi được nằm ở đây. Trong phòng chỉ có mình tôi, còn qua đối diện, một phòng đầy người, có lẽ chật quá nên một số người đành để giường ra ngoài.

Tôi nhìn thấy người vừa mới sinh, ôm đứa bé trong tay. Tôi nghĩ lạ, vừa mới sinh mà sao cô ta lại đi ra ngoài, rồi còn để mình trong tình trạng như vậy. Người thân cô ấy đâu mà bỏ cô ấy thế này, tôi tự hỏi. Nhưng tôi không dám chạy đến hỏi, chỉ đứng đó quan sát. Có những người mới sinh, người nhà đang sốt sắn đi lại, người đang chăm sóc con cái, còn có người giống như tôi, vừa mất con mà nằm mê man không tỉnh táo. Người nhà đâu đó, có người đang cười, có người đang khóc, âm thanh hỗn tạp làm đầu tôi đau, nhưng nếu nhìn kỹ lại, họ vẫn hạnh phúc hơn tôi… Dù có vui buồn, họ vẫn có gia đình, chồng con bên cạnh, còn tôi chỉ một mình… Đôi khi tôi muốn yếu đuối, muốn gục ngã, nhưng sau đó lại nghĩ lại… làm như vậy cũng chẳng giúp gì cả.

Tôi nhìn thấy từ xa một phụ nữ bồng tay đứa bé mới sinh giống như tôi, tôi tự hỏi tại sao cô ấy không ở trong phòng, mà lại ra ngoài như vậy. Rồi người nhà đâu để cô ấy ở đây như thế, tôi nghĩ trong lòng, nhưng tôi vẫn đứng đó, đánh giá tình hình. Bởi đã đến khuya, mọi người dường như đã chuẩn bị đi ngủ, hành lang bên ngoài giờ trở nên yên bình, chỉ còn đèn sáng từ phòng tôi chiếu ra, còn bên kia thì đã tối hết…

Tôi thấy cô gái kia ôm đứa bé đi ʋòпg ʋòпg, ngạc nhiên và tò mò, tôi nhìn cô ấy miết không thấy khuôn mặt vì tôi đứng rất xa. Cô ấy cũng mặc bộ đồ Ьệпh viện, tóc xõa và dài đến mức khiến tôi ngưỡng mộ. Tôi nhớ lại đến Thành nói sẽ quay lại lúc 10 giờ, nhưng giờ đã gần 11 giờ rồi, nhưng chú Thành không cần phải đến vì tôi đã khoẻ mạnh. Tôi định nhắn tin cho Thành, nhưng bất ngờ một cảm giác lạnh toát tràn qua lưng tôi, làm tôi rùng mình. Bàn tay tôi tê cứng, làm rớt điện thoại xuống sàn. Tôi gượng dậy nhặt điện thoại, bỗng cô gái ấy ôm đứa bé leo lên thành lan can rồi nhảy xuống.

Tôi hét to để cô ấy nghe:

“Đừng mà!!!!”

Nhưng đã quá muộn, tôi chứng kiến cảnh kinh hoàng đó, cô gái trẻ ôm đứa bé ngã xuống trước mặt tôi. Tôi đau đớn, lo sợ và đầy thương cảm cho cô gái ấy. Tại sao lại có thể làm điều đó, mang thai 9 tháng khó khăn rồi đẻ ra trong đau đớn, tại sao lại phải tự làm tổn thương mình như vậy?

Tôi cảm thấy muốn kêu lên, nhưng không ai nghe thấy, ngay cả khi tôi cố gắng la to. Mệt mỏi, tôi ngồi xuống, khóc nức nở. Rồi có bước chân đến gần, một bác sĩ tầm trung đứng sau lưng tôi. Cô ấy nhìn thấy tôi quay lại và hỏi:

“Sao cô không vào phòng nghỉ mà ngồi đây khóc, mới phẫu thuật xong nên hạn chế ra ngoài gió, và cô không nên ngồi xổm như thế.”

Cô bác sĩ kéo tôi đứng dậy và đưa tôi về phòng. Tôi kể lại vụ việc cho cô, nhưng cô không hiểu rõ, nhìn tôi hồi lâu rồi trả lời:

“Con nhìn thấy khi nào?”

“Dạo này, con nhìn từ hành lang bên kia, cô ấy ôm đứa bé nhảy xuống. Con kêu la không ai đến giúp, con sợ lắm, chắc cô ấy không sống nổi đâu.”

“Cô biết chuyện đó, nhưng cô gái ấy đã mất cách đây 5 năm rồi con…”

Lời nói đó khiến tôi như ngừng lại, cảm giác sợ hãi bỗng nảy lên. Trong bóng tối đêm khuya, không ai nghe thấy mà tôi cảm thấy sợ hãi. Bây giờ trong phòng chỉ còn mình tôi. Tôi lắp bắp như không tin vào những gì vừa được nói, và tôi hỏi lại một lần nữa.

_Cô nói sao? Cô ấy…mất 5 năm rồi…không lẽ lúc nãy là con…con….chuyện thế nào vậy cô…cô kể cho con nghe được ko cô?

Cô bác sĩ nghe tôi muốn biết nên cô đành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Tôi quan sát cô ấy và thấy cô có vẻ trầm ngâm, đôi mắt có vài nếp nhăn sâu thêm. Cô lắc đầu như muốn gạt đi những kí ức, rồi chậm rãi bắt đầu kể cho tôi nghe.

_Cách đây 5 năm, vào một buổi tối như hôm nay, tôi đang làm ca trực đêm. Khi đó, Ьệпh viện còn cũ, không có đầy đủ trang thiết bị như hiện nay. Khoảng 8h tối, có một sản phụ đến trong tình trạng đau bụng dữ dội được chuyển đến. Tôi và mấy cô γ tά khác liền đi ra tiếp nhận Ьệпh nhân. Trong quá trình thăm khám, tôi phát hiện ϮҺι ϮҺể cung của cô ấy đã mở, nhưng thai lại khá to. Để sinh thường có lẽ sẽ пguγ Һιểм, nên tôi đi ra thông báo cho người nhà ký giấy mổ gấp vì nếu để lâu, cả mẹ lẫn con đều có thể gặp nguy hiểm. Nhưng khi thông báo, chồng cô ấy không đưa ra ý kiến gì, chỉ nhìn sang hỏi ý kiến mẹ mình. Tôi để ý bà ấy là một người rất sang trọng, nghĩ bụng có lẽ bà ta sẽ đồng ý ký giấy mổ ngay. Nhưng bà quát to, giọng khinh khỉnh đáp lời tôi rằng:

_Cái thứ ăn bám như nó lại không đẻ được con trai thì mổ làm gì, cứ để đẻ thường đi. Ngoài kia có biết bao người cũng đẻ như nó có sao đâu. Bày vẻ chi cho rộn chuyện. Chị cứ để nó đẻ ʇ⚡︎ự nhiên cho khoẻ người.

_Nhưng…thai to..đẻ thường rất пguγ Һιểм chị…

_Không gì пguγ Һιểм hết..chị cứ để đẻ..có gì tôi chịu trách nhiệm.

Cô lúc ấy cạn lời, dù rất bực nhưng vì người nhà Ьệпh nhân nói vậy nên cô đành quay vào trong. Cùng là phụ nữ, cùng có số phận tại sao lại không thương xót con cháu mình như thế. Nhưng làm sao, người nhà không đồng ý thì cô cũng không thể thay đổi được. Thế là cô và anh chị em bác sĩ trực đêm cố hết sức để giúp đỡ. Cũng may sau một thời gian, cô ấy đã được mẹ tròn con vuông. Toàn bộ mọi người đều vui mừng, nước mắt lẫn mồ hôi lấm tấm khắp mặt, nhưng tất cả đều mãn nguyện với sự kiện đặc biệt này. Con biết đấy, nghề này mỗi ngày cô được tận tay chào đón nhiều đứa trẻ ra đời, nhưng cũng còn nhiều đứa trẻ và mẹ không được may mắn. Khi thấy một cặp mẹ con bình an và khoẻ mạnh vượt qua cơn đau đẻ an toàn, cô đều rất vui đấy con… Rồi sau 2 tiếng nằm dưỡng sức, cô ấy được đưa ra phòng hậu sản. Không biết tình hình thế nào, khoảng 12h đêm, mọi người đã tá hỏa phát hiện ϮҺι ϮҺể mẹ con cô ấy nằm ૮.ɦ.ế.ƭ dưới đất tầng trệt… Người mẹ bị bể đầu ɱ.áύ chảy lênh láng cả khoảng trống, trong tay vẫn ôm chặt đứa bé vừa chào đời..nhưng do ς.-ơ τ.ɧ.ể còn non nớt lại ngã từ tầng cao xuống ς.-ơ τ.ɧ.ể đứa bé đã đứ.t lìa ra làm hai, nội tạng văng tứ tung…Cảnh tượng lúc ấy rất ҡıṅһ ҡһủṅɢ…những ai chứng kiến đều bật khóc,có người sợ quá ngất xỉu tại chỗ nữa….đến bây giờ khi nghĩ lại cô vẫn còn ám ảnh đấy con..

Bài viết liên quan