Chị dâu tôi yêu chị chương 11 | Sự chăm sóc của Thành

15/12/2023 Tác giả: Hà Phong 321

Cô bác sĩ kể xong, tôi cảm thấy nặng lòng, không chỉ vì chính mình mà còn vì cô ấy. Tôi thở dài, chẳng biết nói gì, không muốn làm mất đi sự yên bình lặng lẽ sau câu chuyện đau lòng đó. Tôi chỉ nhẹ nhàng bày tỏ tâm trạng của mình.

-Thật sự là khổ quá cô ạ. Con cảm thấy mình khổ, nhưng chẳng bằng một phần nhỏ so với những người khác. Cuộc sống đầy những khó khăn. Gia đình chồng cô ấy cũng quá độc ác. Dù sao, là con cháu, gái hay trai, cũng là con người mà, chồng cô ấy lại quá nhát nhẽo. Thật đau lòng khi phải trải qua thanh xuân bị gặp phải những người như vậy.

_Ừ con, thật tiếc cho một cuộc đời, chọn sai chồng, trao nhầm số ๓.ạ.ภ. Còn lâu lâu trong bệnh viện cũng có vài người hay gặp cô ấy lắm. Cô nghe kể lại có người thấy cô ấy đêm khuya ôm đứa bé đi lại trong hành lang, có người lại thấy cô ấy ngồi trong góc khóc lóc gần rỉ rùng rợn. Mấy người gặp qua, dù bệnh nặng hay nhẹ, qua hôm sau họ cũng trốn viện về, không dám ở lại, chỉ có con cô mới kể thôi… Mà chồng con đâu, sao từ hôm qua giờ cô thấy anh ấy ít xuất hiện vậy, bận việc à?

Nghe cô nói, tôi cảm thấy lòng tôi tràn ngập tình cảm tiếc nuối. Thậm chí cô đã nhầm lẫn về tình hình gia đình tôi. Tôi vội vàng giải thích:

_Không phải, cậu vào đây không phải là chồng con đâu cô. Em chồng con đó…

Cô bác sĩ nghe xong chắc là sợ tôi buồn, nên không nói thêm gì. Cô quay về chủ đề sức khỏe của tôi một lúc, sau đó quay lại phòng trực.

Tôi còn lại một mình, nhìn lên đồng hồ treo tường mới phát hiện đã quá 12h khuya. Trong lòng tôi thầm nghĩ có lẽ Thành không đến đâu, và nếu chú ấy đến cũng đã đến. Dù sao tôi cũng đã khỏe lại, có thể tự lo cho bản thân, chú ấy vào đây có thể lại thấy phiền hơn.

Nghĩ vậy, tôi leo xuống giường định ra ngoài đóng cửa lại và đi ngủ. Nhưng đột nhiên, tay tôi bị nắm chặt lại, nhìn kỹ lại mới nhận ra là Thành. Tôi im bặt, chú ấy thấy tôi bất ngờ nên giải thích:

_Xin lỗi, tôi có việc đột xuất, giờ mới xong. Nảy giờ ở dưới tôi năn nỉ chú bảo vệ để lên… Chị vào nghỉ trước đi, tôi đứng ngoài đây hóng gió tý rồi tôi đóng cửa lại cho…

Tôi hít một cái phù vì bị giật mình khi nhận ra Thành đến. Dù có cảm giác khó xử, nhưng một mình ở đây, dù có lòng can đảm đến đâu, tôi vẫn sợ. Tôi mới thấy hồn ma của cô gái kia và tôi đã sợ xanh mặt. Nếu ở một mình tối nay, tôi chắc chắn sẽ không ngủ được.

Đang suy nghĩ, tay tôi cảm nhận được sự ấm áp. Nhìn xuống, tôi giật mình khi nhận ra rằng từ lúc nãy, tay Thành còn nắm chặt tay tôi trên cánh cửa. Tôi nhanh chóng rút tay lại, bước vào phòng và tắt đèn chỉ để bóng đèn ngủ sáng nhẹ.

Nằm trên giường, tôi kéo chăn phủ lên người, nhưng một mùi hôi thịt tanh lan vào mũi làm tôi không chịu nổi. Tôi cố dụi mùi lần nữa, nhưng phát hiện đó là mùi máu. Tay tôi bị đỏ đầy máu, nhưng sao lại không đau?

Bần thần, tôi nhìn vào bàn tay đầy máu. Sau một hồi, tôi nhận ra rằng đó không phải là máu của tôi, mà có thể là của Thành. Lúc nãy, chẳng phải tay chú ấy nắm tay tôi không? Vậy máu này có thể là của chú Thành rồi.

…Tôi không suy nghĩ nhiều, liền vội ra ngoài xem Thành có bị thương không. Nhưng khi tôi đến gần cánh cửa, thấy Thành đang nói chuyện với ai đó. Sợ làm phiền chú ấy và vì thương tích có vẻ không nghiêm trọng, tôi không dám tiếp tục. Với vai trò là chị dâu, tôi cảm thấy tò mò nhưng sợ làm phiền, cuối cùng tôi đành nằm lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ để quên đi những chuyện đã qua.

…Chắc là tác động của thuốc hoặc tôi đã an tâm, cả đêm tôi ngủ rất ngon, sáng tỉnh dậy, tinh thần tỉnh táo. Nhìn quanh, tôi chuẩn bị bước ra khỏi giường để vào toilet rửa mặt, thì vô tình phát hiện Thành ngồi gục tại bàn. Đôi mắt chú ấy nhắm nghiền. Nhìn gần, tôi nhận ra một điều: Tuấn, chồng tôi, được người ta khen nhưng Thành có vẻ kém hơn một chút. Ví dụ như đôi mày của Tuấn hơi thưa và ngắn, còn của Thành thì rậm và dài hơn… Thậm chí da mặt của Tuấn hay có mụn và thâm, còn da mặt của Thành rất mịn màng, không một vết thương. Có lẽ người ta nói đúng, thường thì đứa em thừa hưởng hết gen của cha mẹ nên luôn đẹp hơn anh trai, không sai chút nào.

Nhìn Thành, tôi lại nhớ đến Tuấn. Có lẽ hai anh em giống nhau nên nhìn vào đâu tôi cũng nghĩ rằng Tuấn đang ở bên cạnh tôi. Nhưng nhìn vào Thành, tôi lại nhớ đến vụ máu trên tay tôi đêm qua khi tôi quan sát bàn tay của chú ta. Và không lầm, tay tôi bị nhiễm máu, có lẽ của Thành vì tôi thấy vết cắt ở đây, máu vẫn nhỏ giọt. Dù sao, việc chú bị thương không liên quan đến tôi, nhưng nhìn mãi tôi cảm thấy không an tâm.

Vậy là tôi tức thì bước xuống giường, nhẹ nhàng bước chân đi lại phòng trực, xin cô γ tά 1 cuộn vải y tế và chai nước rửa. Tôi quay trở lại phòng, kéo ghế lại ngồi gần Thành. Bây giờ, Thành trông mệt mỏi và bị mất ɱ.á.-ύ da dẻ xanh chành. Tôi nắm lấy bàn tay Thành và nhìn thấy vết thương sâu rõ trên lòng bàn tay. 1 phần ɱ.á.-ύ đã khô, 1 phần khác vẫn chảy nhưng Thành trông rất mạnh mẽ.

Thành nhíu mày khi cảm nhận tôi nắm lấy tay và mở mắt. Tôi giữ chặt và nói:

“_Chú để im chị băng lại cho. Đừng để tay bị như vậy, ɱ.á.-ύ còn chảy, nếu không làm sẽ rơi xuống nền gạch.”

Thành nhìn tôi, nhìn xuống tay mình, rồi im lặng. Tôi tiếp tục làm băng tay cho chú ấy, Thành giữ tay và có vẻ đau, nhưng chấp nhận. Khi xong, chú ấy rút tay lại.

Tôi tò mò và hỏi:

“_Chú bị ai làm thế?”

“_Chị nhiều chuyện quá. Khỏe chưa? Tôi đi mua đồ gì đó, chị ăn đi. Chiều này chị xin xuất viện về nhà, ở đây ngột ngạt quá.”

Thành không nói gì thêm, đi vội vào toilet rửa mặt, sau đó, đi thẳng ra ngoài. Tôi cũng vào toilet, vệ sinh cá nhân, và trở lại giường nằm. Dù bên ngoài tôi trông ổn, nhưng dưới cơ thể tôi vẫn còn ra ᴅịcҺ rất nhiều, vùng dưới đau đớn. Tuy nhiên, tôi không muốn ở lại nằm thêm, tôi không có can đảm. Tôi đã học cách sống một mình từ nhỏ, và không muốn làm phiền người khác. Thậm chí, nếu ở lại càng làm tôi nhớ lại những chuyện đau lòng, tôi sẽ không thoải mái. Nghĩ vậy, tôi nhờ Thành mua cơm và xin về, thanh toán luôn viện phí.

Cuối cùng, đến 2 giờ chiều, tôi được ra viện. Thành gọi một chiếc taxi cho tôi. Khi taxi đưa tôi về đến nhà, Thành đi xe máy về cùng. Thành trả tiền và phụ tôi ҳάch đồ vào nhà.

Khi trở lại ngôi nhà của mình, tôi cảm thấy thoải mái, không còn áp lực như ở bệnh viện. Tôi ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh và bỗng nhớ đến Chi.

“_Chú út của Chi đâu rồi? Sao không thấy ở nhà?”

Thành, tay đang ҳάch túi đồ tôi, đi vào phòng, không để tâm trả lời. Anh ta nhìn tôi một cách nghiêm túc và nói:

“_Bị tôi đuổi rồi!!!”

Tôi bất ngờ, cố hỏi lý do, nhưng nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Thành, tôi nghĩ tốt nhất là im lặng. Dù sao, nếu là do chuyện tôi làm xấu hổ với Thành, tôi cũng cảm thấy có lỗi. Nếu gặp lại Chi, có khi tôi sẽ lao vào ᵭάпҺ nó một trận rồi bắt giao cho công an. Nhưng thôi, tôi nghĩ tốt nhất là giữ im lặng, bởi dù sao đó cũng là ý định của Thành, và con Chi cũng không đáng để tôi quan tâm.

Bài viết liên quan