Chị dâu tôi yêu chị chương 12 | Đỗ Tuấn Khang
Sau khi Thành lên xe rời đi, chỉ còn mình tôi ở nhà. Cảm thấy buồn bã, tôi đi lên nhà trước để dọn dẹp bàn thờ của Tuấn và ngồi đó thủ thỉ trước di ảnh của anh. Tôi xin lỗi anh về chuyện không giữ được đứa con của chúng tôi và mong anh tha thứ.
Mấy hôm sau khi tôi về nhà, cô Sáu hàng xóm đến thăm. Mặt cô có vẻ ngại ngùng, nhưng tôi rất vui. Dù sao, tình làng nghĩa xóm, gặp nhau cũng nên vui vẻ.
Cô Sáu mang theo hai con cá lóc to và một bụng chuối. Tôi nhận lấy với niềm vui, mời cô vào nhà. Ban đầu, cô không nói gì, chỉ đưa cho tôi. Sau khi tôi cười và trò chuyện với cô, cô mới cởi mở lời. Cô nắm tay tôi, giọng dịu dàng:
“_Lam, mày cho cô xin lỗi mày chuyện trước đó. Tao hiểu lầm mày rồi. Tụi tao nông dân nghe ai nói là tin đó, hại tao nó mày này kia. Tao có lỗi quá.”
Tôi cười buồn và trả lời:
“_Thôi cô, chuyện qua rồi, bỏ qua đi. Con cũng không nhớ gì đâu. Nay thấy cô qua thăm con như vậy, con vui rồi.”
“Hôm bữa tao định lên bệnh viện thăm mày, nhưng tao còn ngại. Cái con quỷ đó cũng ác quá. Mày, bữa mày ở bệnh viện, tao nghe bên này đùng đùng, tao nhiều chuyện đi qua ngó vô thấy thằng Thành mặt nó hầm hầm nói gì. Để khoan, tao nhớ cái coi.”
Cô Sáu vừa nói, vừa nhìn nhìn, suy nghĩ. Rồi, cô vỗ vỗ đầu tôi, làm tôi phì cười. Đột nhiên, cô la lên làm tôi giật mình:
“_Chi? Sao cô nhẫn tâm quá vậy? Cô biết đó là đứa con duy nhất anh hai tôi để lại không?”
Rồi con quỷ đó nói:
“_Sao anh biết đó là con anh Tuấn? Em là người ở đây, em biết rõ. Lúc anh chưa về, mọi người đồn ầm lên nói chị ta ở bậy ở bạ mới có bầu đó.”
“_Dù là con ai, cũng không nên hành xử như thế. Nhưng tôi tin chị Lam, đứa bé nhất định là con anh tôi.”
“_Anh bị chị ta bỏ bùa mê tђยốς rồi, nên bênh chị ta đúng không? Em nghi ngờ không sai mà. Bấy giờ mày đi ra ngoài, đúng đêm hôm đó nó chạy ra nhà, ôm ấp. Anh nghĩ lại đi, em là người yêu của anh đó, chị ta dù gì cũng là người ngoài, anh đừng đuổi cổ chị ấy.”
“Tao thấy thằng Thành cãi qua cãi lại với nhỏ đó lâu lắm. Sau cùng, hình như con quỷ đó chửi mày là d᷈-i᷈ hay sao đó. Thằng Thành đánh nó một cái rồi ôm đồ nó ra đuổi. Nó khóc lóc năn nỉ dữ lắm, nhưng Thành không lung lay. Mấy bữa nay tao đi chợ, thấy nó đeo theo Thành hoài. Không biết Thành có tha thứ không.”
“Tao nhìn khúc đó đã mắt lắm mày. Cái loại hại người, quân ác tao không ưa. Con đó bị Thành kéo ra ngoài, nó khóc lóc năn nỉ nhiều lắm, nhưng Thành không chịu lung lay. Mấy bữa nay tao đi chợ cũng thấy nó đeo theo Thành hoài. Không biết Thành có tha thứ không.”
Tôi nghe xong chỉ thở dài. Công nhận Thành cũng dứt tình thiệt.
Rồi cô Sáu nói nhìn nhìn tôi và quát lên:
“_Ê mày mới sảy thai, ăn mặc cứ kiên tý mày. Bà già xưa hay nói một lần sảy bằng bảy lần sinh đó. Không kiêng cữ, khéo về già mắt mờ, tay yếu. Cho nên mày phải chăm sóc bản thân.”
“_Thôi con khoẻ rồi cô. Cứu kiêng gì cho mệt. Ra viện con có mua tђยốς uống bồi dưỡng rồi.”
“_Tao biết tao nói vậy đó, không sau này hối hận. Tao mua hai con cá lóc này, chiều mày nhờ Thành kho hay nấu canh ăn. Mới đây đừng đụng nước sớm. Nghe hôn, thôi tao về.”
Cô Sáu về, tôi cũng ra cửa để tiễn. Cảm thấy ngạc nhiên về tình cảm hàng xóm, đôi khi những mối quan hệ gần nhau lại quý giá hơn những mối quan hệ xa xôi.
Thời sống nên biết cư xử để mọi người thương, tránh sống sao mà người này ghét, người kia không ưa, mệt mỏi lắm. Thay vì ghét cô Sáu, tôi chọn cách dễ hoà hợp và tôn trọng.
Trong khoảng gần một nửa tháng trở lại đây, ban đêm thường nghe từ phòng Thành có tiếng trở mình, thở dốc. Ban đầu, tôi nghĩ chú ngủ mê nên không để ý, nhưng ngày càng trở nên thường xuyên, kiểu như chú mất ngủ. Tôi muốn hỏi nhưng chú Thành chỉ về nhà vào buổi tối, không dễ chịu nên tôi chưa dám hỏi.
Đến chiều hôm nay, khi tôi ở nhà, nghe tiếng kèn xe hơi ngoài sân. Tôi ra cửa và thấy một nhóm người tay chân xăm trổ đứng xung quanh chiếc xe đen. Tôi không hiểu chuyện gì, đứng ngơ ngác. Thành bước xuống xe, tôi mới yên tâm hơn. Tôi tiến lại gần chú và hỏi:
“_Thành, mấy người này là ai mà đi chung với chú thế?”
Thành nhìn tôi, rồi quay lại nhìn nhóm người, trên môi chú lưu loát nở một nụ cười trước khi nhanh chóng trở lại vẻ mặt nghiêm túc và nói:
“_Chị vào trong thay bộ đồ nào dài tay giữ ấm được, rồi theo tôi đi đến một nơi.”
Tôi có vẻ thắc mắc, nhưng biết rằng Thành thường có ý định tính toán trước, nên dù có hỏi hay không cũng chẳng đổi gì. Tôi đi vào phòng thay đồ, nhìn lại bản thân trước gương và nhớ về quãng thời gian trước đây. Cô gái 25 tuổi đã yêu Tuấn, đẹp và tràn đầy thanh xuân, giờ đây chỉ còn lại hình bóng nhợt nhạt và nỗi buồn đắm chìm trong tâm trí.
Bước ra khỏi phòng, tôi nhìn nhìn xung quanh, đầy tò mò không biết Thành sẽ dẫn đi đâu. Đến khi tôi đến ngoại trời, chiếc xe đã rời đi, chỉ còn lại Thành và bốn người khác.
Đám người chúng tôi bắt đầu đi bộ, Thành đi phía trước, tôi ở bên cạnh và nhóm người kia sau lưng. Dù không biết Thành muốn làm gì, nhưng đoạn đường này tôi quen thuộc. Lâu rồi không đến nơi này, cỏ mọc um tùm, dây leo vương vấn khó đi. Mặc dù Thành đã dọn đường nhưng vẫn không tránh khỏi trầy chân.
Khi đến nơi, tôi chợt sững sờ, nhìn ngôi mộ của chồng tôi rồi tự hỏi vì sao hôm nay lại khác thường. Bên cạnh là mảnh đất của nhà tôi, nơi chôn cất chồng tôi. Nhưng bây giờ, xuất hiện một ngôi mộ nhỏ khác kế bên, được xây dựng khang trang. Ngôi mộ này lát đá hoa cương, còn ngôi mộ của chồng tôi chỉ đơn giản là xi măng, nhìn thấy đã làm lòng tôi xót xa.
Không phải vì tiết kiệm hoặc lo lắng gì mà tôi đã quên chăm sóc mộ của chồng tôi khi anh mất.
Thành đứng đó, tôi biết chú ấy đang quan sát tôi, nên tôi nhìn quanh. Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, cây cối đã mọc xanh um tùm. Thành bỗng tiến lại, chỉ tay sang ngôi mộ nhỏ và nói:
“_Bây giờ chị nghĩ ngôi mộ này của ai?”
Tôi nhìn Thành, rồi nhìn ngôi mộ, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nên trả lời:
“_Tại sao chú biết tôi nghĩ về ngôi mộ này mà hỏi chắc chắn thế? Nhưng thật sự tôi cũng không biết ngôi mộ này thuộc về ai, tại sao lại nằm trong đất nhà tôi?”
“_Chị đi xem thử đi rồi sẽ biết.”
Tôi dạo quanh, ngôi mộ này có vẻ mới vì có dấu vết đất bị đào. Tôi nhìn tấm bia mộ:
__”Bé Đỗ Tuấn Khang
_______Mất ngày */…tháng */ năm…”
Dưới đó là tấm ảnh siêu âm của con tôi lúc mới 2 tháng mấy tuổi. Tôi sững sờ, cảm giác ấm áp từ khoé mắt tuôn trào. Tôi ngây người, nhận ra mình đã không biết gì về sự hiện diện của ngôi mộ này. Tôi khuỵu xuống, ôm lấy bia mộ, cảm thấy mình làm mẹ vô trách nhiệm đến cả ngôi mộ của con tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi quay lại gần Thành và hỏi:
“_Chú làm đúng không?”
Thành gật đầu.
“_Chị không cần phải cảm ơn. Dù sao đó cũng là cháu của tôi, làm chú này lo cho cháu, chị không phản đối đâu…?”
Tôi lắc đầu liên tục vì cảm động.
“_Tất nhiên không rồi. Sao chú không nói tôi biết?”
“_Lúc người ta mới lấy cháu ra, tôi mang về đây. Lúc đó chị còn yếu nên tôi nghĩ không nên làm phiền.”
“_Cảm ơn chú!!!”
Tôi nhìn ngôi mộ lần nữa, tên con tôi, Tuấn Khang, một cái tên đẹp. May mà còn có Thành ý đem con về chôn chung với ba nó, nếu không tôi sẽ không biết con tôi đang ở đâu, có lẽ bị đem bào thai vô trại lợn cho lợn ăn mất rồi…
Khi tôi đứng bên mộ con tôi, âm thanh của bước chân tiếp cận, tôi quay lại và phát hiện ông thầy bói – người tôi trước đây đã gặp khi xem đồng hồ chung với một người, bây giờ lại đi cùng nhóm của Thành. Trên tay, ông ta cầm một giỏ trái cây lớn cùng với nhang đèn. Ông thầy nhìn tôi và gật đầu hỏi:
“_Cô Lam có khỏe không?”
“_Dạ, con khỏe. Thầy thì sao, có khỏe không ạ?”
“_Khỏe lắm, cô trông sao thấy xuống sắc quá nhỉ?”
“_Dạ, thầy…”
Thành mang giỏ trái cây ra, sắp đặt ở mộ của Tuấn và thắp nhang để chiếu sáng một góc. Bầu trời đã tối, tạo nên không khí hiu quạnh tại nơi này. Thành chuẩn bị mâm trái cây và liền di chuyển đến gần tôi để ông thầy thực hiện lễ rước.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nắm lấy tay Thành và tỏ ra thắc mắc khi nói:
“_Chú có ý định làm gì vậy? Tại sao lại gọi thầy ra đây?”