Chị dâu tôi yêu chị chương 13 | Yểm bùa
Những câu hỏi đầy nghi ngờ của tôi chỉ nhận được sự im lặng từ Thành. Khi tôi hỏi, anh ta chỉ đưa tôi vào sự tĩnh lặng, tiếp tục dõi theo ông thầy cúng. Khoảng một nửa giờ sau, tôi đã cảm thấy đôi chân mình mệt nhừ, nhưng ông thầy vẫn tiếp tục cúng mà không có dấu hiệu dừng lại.
Bất ngờ, khi tôi không còn kiên nhẫn để tiếp tục quan sát và định nói lên ý kiến của mình, Thành đột ngột xuất hiện với một gốc cây lớn. Anh ta buông xuống đằng sau tôi và nói:
“_Chị ngồi tạm đây, đợi một chút chắc sắp xong rồi.”
Tôi nhìn chầm chậm hành động của Thành, sau đó nhìn xuống gốc cây mà anh ta mang theo, rồi nói:
“_Cảm ơn chú.”
Tôi lau bụi từ gốc cây và ngồi xuống, tiếp tục quan sát theo dõi những gì đang diễn ra theo hướng dẫn của Thành.
Mãi đến khi bầu trời bắt đầu tối, tiếng dế kêu inh ỏi xung quanh, và đồng không vắng lặng làm tôi cảm thấy khó chịu. May mắn là Thành nhắc nhở tôi mặc áo khoác, tránh bị muỗi chích khắp người.
Đoàn người đi cùng Thành bắt đầu bật đèn flash của điện thoại để sáng xung quanh.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài, ông thầy cúng dừng lại. Tôi nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng ngay khi tôi đứng lên, Thành hỏi ông thầy:
“_Sao rồi thầy?”
Ông thầy nói một cách nghiêm túc:
“_Có người yểm rồi, cậu chuẩn bị đồ nghề chưa? Bắt đầu đi.”
Lo lắng tràn ngập tôi, và tôi không dám tiếp tục đặt thêm nghi vấn. Tôi lao đến nơi Thành và ông thầy đang đứng, hỏi với vẻ lo lắng:
“_Hai người đang nói gì thế? Thầy nói gì vậy?”
Thầy không trả lời, chỉ quay sang nhìn Thành. Tôi nôn mửa theo cảm xúc, và khi Thành gặp mắt tôi, anh ấy gật đầu. Ông thầy bói nói:
“_Cậu Thành nghi ngờ rằng cậu Tuấn đã bị người khác yểm, nên đưa tôi đến để kiểm tra. Cô yên tâm, chúng tôi đã có kết quả rồi.”
Từ “yểm”, tôi như bị đánh mất lực lượng, cảm thấy như đang bước vào một thế giới u tối hơn nữa. Ai lại dám yểm chồng tôi? Anh ấy đã chết, tại sao họ lại không để anh ấy yên bình? Nỗi đau kéo dài khi biết chồng tôi không chỉ mất mát, mà còn bị người khác làm tổn thương.
Tôi gào thét, trải qua một cảm xúc kinh khủng, không biết làm thế nào để chấp nhận sự thật này. Thành, trong tình trạng căng thẳng, nói to lớn:
“_Chị bình tĩnh đi, khóc lóc làm gì? Có giải quyết được vấn đề gì không? Nếu chị tiếp tục khóc, tôi sẽ đưa chị vào nhà, nha?”
Thành nói to, khiến tôi nhấc mặt lên và cảm thấy sợ hãi. Tôi gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“_Tôi… không… tôi bình tĩnh rồi… chú cứ làm theo ý ông thầy đi.”
Thành thở mạnh và dìu tôi ngồi xuống, sau đó quay lại đối diện với nhóm người xăm trổ và nói:
“_Mày đào mộ lên đi!”
Tôi ngơ ngác, không tin vào những gì đang xảy ra.
Không
-Tôi lớn tiếng ngăn cản..
-Tại sao lại đào mộ…Thành anh Tuấn là anh hai chú đó, đào mộ sẽ kinh động đến anh ấy.. Bộ chú không muốn anh chú được yên nghỉ sao? Không… tôi nhất quyết không cho chú đào mộ đâu?
…Thành lúc này nhìn tôi, đôi mắt chú đỏ ngầu như muốn khóc nhưng gương mặt rất kiên định, giận dữ nhìn xuyên qua mắt tôi rồi quát lớn không chút kiêng dè:
_Chị biết gì mà cản hả, chồng chị nhưng là anh tôi đó, anh ấy bị yểm không đào lên xem thì biết làm thế nào giúp được anh ấy… còn chị có im đi không? Không im theo tôi vào nhà?
Nghe xong tôi sợ hãi nín thinh luôn lần nữa… thật sự đến giờ tôi mới phát hiện con người Thành thường ngày ít nói nhưng đến lúc tức giận thật sự không thể lường trước được tính tình lại xoay theo chiều hướng khác mà cộc tính quá đổi luôn. Nhìn chú ấy lúc cọc người đối diện có khi sợ xanh mặt luôn ấy chứ.
…
Ông thầy thấy Thành quát tôi liền đi lại gần tôi rồi lên tiếng nói nhỏ đủ tôi và ông nghe:
_Cô im đi.. để cậu ấy làm, đừng xen vào nữa.. yên tâm chúng tôi là đang giúp cậu Tuấn được nhẹ nhàng phần hồn thôi.
…Bọn người của Thành với Thành lúc này nhanh chóng liền đi lại lùm cây mỗi người tay cầm cái cuốc, cái búa đi ra kẻ đào bới kẻ dùng búa ᵭ.ậ..℘ chan chát vào ngôi mộ, xung quanh thành mộ của Tuấn, giữa buổi tối im ắng, tiếng cuốc, tiếng búa ᵭ.ậ..℘ ầm ầm vang lên khẽ chạm vào trái tιм tôi mà nhức nhối…
Tôi không chịu nổi nhưng sợ Thành nên đâu dám khóc cũng không dám can ngăn, chỉ lấy tay bịt miệng mình lại rồi lén lút nấc lên, thầm khấn trong lòng nỗi bất lực…”Tuấn xin lỗi.. em không giúp gì được cho anh rồi…”
Một lúc sau đó do được mọi người ᵭ.ậ..℘ nhiệt tình nên từng mảng bê tông tгêภ mộ được ᵭ.ậ..℘ bể bong tróc rồi hiện ra cái quan tài còn mới ϮιпҺ.. Mọi người lúc này mới dừng tay lại, gương mặt ai nấy thấm đẫm mồ hôi, tấm lưng Thành lúc này cũng ướt đi một mảng..
Tất cả đều mệt rã rời đứng thở hào hễn.. ông thầy liền đứng lên đi lại, tôi cũng tò mò nên bắt chước theo sao… ông thầy đi xung quanh rồi đi đến ngay đầu quan tài. Ông đứng nhắm mắt nghiệm hồi lâu liền chỉ tay xuống bảo Thành:
_Cậu bới đám đất ngay đây lên đi, nhớ là bới bằng tay không được dùng cuốc..
Còn cô Lam” ông thầy đột ngột quay sang tôi nói ”
nếu cô thương chồng thì hi sinh một chút được không?
Tôi nghe xong lập tức gật đầu cái rụp mà không hề do dự:
_Được.. việc gì thầy cứ nói, miễn làm được con sẽ làm hết sức mình?
Ông thầy liền gật đầu rồi rút cây dao nhỏ mũi nhọn đưa cho tôi nói:
_Trong lúc cậu Thành dùng tay bới đất, cô lấy dao này cắt ngón tay út của mình cho từng giọt ɱ.á.-ύ xuống theo đường bới của cậu Thành, có lẽ sẽ đau và mất sức cô ráng chịu được không? Phải để ɱ.á.-ύ chảy xuống cho đến khi vật yểm được bật lên…
Tôi nhận cây dao từ tay thầy đưa rồi cầm chắc tгêภ tay mình, có phần hơi sợ, nhưng giờ đã thấu đáo mọi việc nên tôi quyết tâm phải cứu chồng tôi đến cùng dù anh mất rồi cũng phải để anh yên thân mới được liền nhanh chóng đưa ngón tay út ra định cắt đi thì bất ngờ Thành nắm con dao lại, tôi hσảпg hốϮ khi thấy ɱ.á.-ύ chảy ra từ tay chú ấy liền cũng buông con dao ra rồi nói:
_Thành chú làm gì vậy? Đứt tay rồi kìa?
Thành mặc cho tôi hỏi không trả lời gì tới, phớt lờ xoay qua nói với ông thầy..
-Đổi lại được không? Chị ấy vừa mới từ viện về còn yếu lắm, làm thế không được.. cho chị hai bới đất đi..tôi rút ɱ.á.-ύ của tôi thay chị…
Lần này ngoại lệ cho Thành rồi, ông thầy lắc đầu không chấp nhận lời của Thành đưa ra..
_Không được đâu cậu.. ai bới đất có thể đối, nhưng ɱ.á.-ύ phải là của người vợ hoặc con cái mới linh nghiệm..này cô Lam và cậu Tuấn chưa có con.. chỉ còn có thể trông vào cô Lam thôi..mà thực hiện nhanh đi..qua 12h gà gáy canh đầu là không linh đâu lúc đó phải bắt đầu lại từ đầu đó…
Tôi nghe thế sợ qua giờ sẽ lỡ mất việc nên liền nắm lấy tay Thành nhẹ nhàng rút con dao ra, xong tôi rút trong túi cái khăn tay của tôi băng tay cậu ấy lại rồi nhìn Thành giọng đầy hối thúc:
_Yên tâm tôi không sao? Chú bới đất đi..việc còn lại để tôi nha, hẳng phải chú muốn giúp anh hai chú sau..nhanh đi không là trễ giờ đó..
Thành biết không thể làm gì nữa, tôi nghe chú ấy thở dài rồi ngồi xuống, hai tay cố hết sức bới đất ngay sát đầu quan tài lên.
Tôi mỉm cười nhắm mắt lại cố chịu đau cầm chặt con dao.
Rẹt
Con dao cắm vào da ϮhịϮ tôi tạo nên một vết cắt sâu, thật sâu và từ trong da ϮhịϮ ɱ.á.-ύ của tôi đang từng giọt chảy xuống mộ Tuấn theo vết bới đất của Thành.