Chị dâu tôi yêu chị chương 14 | Quyết tâm tìm người

15/12/2023 Tác giả: Hà Phong 359

…Trời càng về khuya sương lạnh càng xuống nhiều, chứng tỏ nhiệm vụ của tôi và chú út Thành phải làm gấp rút hơn nữa…

Lúc này tôi chú ý thấy Thành đã có vẻ mệt mỏi, đôi bàn tay chú cào bấu xuống đất sâu, ɱ.á.-ύ rướm rướm qua ánh đèn điện thoại, hòa vào với ɱ.á.-ύ của tôi đang nhỏ xuống. Tôi cũng không khác gì Thành, vết cắt này đã hết ɱ.á.-ύ, và tôi phải tạo thêm vết khác nên ngón tay tôi đã bấy nhiêu ϮhịϮ. Mọi người cũng biết rồi, trời càng lạnh thì bao nhiêu vết thương nhiều đau đớn bấy nhiêu, ɱ.á.-ύ càng khó chảy xuống.

Tôi đau lắm, đau đến mức bật khóc dù tôi đã cố cắn răng chịu đựng. Vô ích, do mất ɱ.á.-ύ quá nhiều, chân tôi quặn lại và tôi quỳ xuống. Tôi muốn tìm ra sự thật về mộ Tuấn, liệu có đúng như lời ông thầy nói hay không, nên tôi vẫn kiên trì và gượng dậy. Tay tôi nặn lấy ɱ.á.-ύ từ tay bên kia cho nó chảy ra.

Đau, lạnh, mệt mỏi, bất lực… Bao quanh ς.-ơ τ.ɧ.ể nhỏ bé của tôi lúc này. Khi tôi dần trở nên bất lực, mắt tôi muốn mờ dần, sắp ngất đi. Thành vội đứng lên đỡ tôi dậy, chú với vẻ mặt mệt mỏi nói với tôi:

_Dừng lại… tôi không muốn tiếp tục nữa, chị hai, dừng lại đi… cứ như vậy mãi là chị sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ đó…

Tôi nghe Thành nói và dừng lại. Tôi đưa tay lau đi giọt mồ hôi trên trán mình và thở một cách hổ thẹn. Nhìn xung quanh, nếu dừng lại thì phí công mất nên tôi đáp:

_Chú út sắp được rồi, đừng dừng, tôi còn chịu được mà… tiếp đi.

_Nhưng chị…

_Tin tôi đi… tôi còn chịu được, nhanh đi chú sắp qua ngày rồi… nhanh đi mà… tôi năn nỉ chú đó.

Thành sau đó biết không khuyên tôi được, chú đành ngồi xuống và bới đất lên tiếp. Tôi cũng tiếp tục gồng mình, đưa con dao vào tay mình và cắt thêm một vết sâu tгêภ tay nửa với hy vọng ɱ.á.-ύ sẽ chảy ra thêm một chút…

Vừa nặn tay để ɱ.á.-ύ chảy, tôi quan sát chỗ Thành đang bới đất. Thời gian trôi qua, ông thầy đã đốt gần hết một bó nhang lớn, khói bay mù mịt nhưng vẫn chưa thấy có hiện tượng gì xảy ra. Lớp đất Thành bới lên xuống sâu tận 3-4 gang tay. Máu của tôi dần cạn kiệt, thế mà chẳng thấy được cái gì lạ cả.

…Vậy mà khi tôi nghĩ rằng ông trời tuyệt đường của chúng tôi thì đột ngột từ lòng đất một cây đinh 5 tấc bay vọt lên mặt đất trước mặt tôi…

Lúc này, bọn chúng tôi đều mừng rỡ. Ông thầy nhìn cây đinh và nói:

_Đúng như tôi dự đoán, có kẻ đã yểm cậu Tuấn, may mà cô với cậu kéo nó lên được.. cực thân hai người rồi…

Tôi cầm lấy cây đinh rồi quay sang hỏi Thành:

_Tại sao chú biết anh Tuấn bị yểm mà chú rước thầy đến cúng vậy?

_Tuần trước…. Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng… thấy anh hai bị đá đè khắp người, anh ấy cứ khóc lóc với tôi kêu tôi cứu… Ban đầu tôi không mê tín, nhưng tiếp theo ngày trước, tôi lại mơ thấy tгêภ đầu anh hai có cây đinh cắm vào, ɱ.á.-ύ chảy đỏ khắp mặt nhưng anh ấy không nói được chỉ ú ớ rồi khóc. Tôi nghi có điều chẳng lành nên đi đến gặp Thầy để hỏi chuyện… mọi việc là vậy đó, còn lý do tại sao anh hai bị người ta hại tôi đành chịu…

…Ông thầy, tôi và mọi người ở đây đều sửng sốt khi nghe Thành kể. Thật lòng, cho đến giây phút này, trong đời, chuyện có ma người liệu có thật hay chỉ là lời nói xạo, ở đây lại bắt đầu bộc lộ trò yểm ҳάc ૮.ɦ.ế.ƭ. Nếu không có sự kiện kinh hoàng như hôm nay, chắc chẳng ai tin rằng có sự việc quỷ quái đó xảy ra trong cuộc sống này.

Tôi cầm cây đinh và nhìn về phía mộ của Tuấn, nhưng không thể thốt nên lời vì sự việc quá đau đớn, quá khó chịu của tôi. Thành bây giờ đầy tức giận, đôi mắt nó giận dữ, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên nhưng chú giữ được bình tĩnh. Chỉ nghe được nhịp tιм của chú ấy ᵭ.ậ..℘ thình thịch trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, điều này tôi hiểu vì chỉ khi thật sự tức giận lắm, chú mới kiềm chế bản thân bằng cách im lặng. Một lúc sau, chú mới nói:

_Thầy tư có cách nào biết ai hại anh tôi không thầy?

Ông thầy trầm ngâm một lúc và sau đó mới nói với tôi:

_Chuyện này hơi khó nhưng?

Tôi biết khi ông thầy đến phía tôi, chắc chắn sẽ có việc liên quan đến tôi. Với thái độ lấp lửng, tôi càng xót ruột nên liền hỏi:

_Nhưng sao thầy cứ nói… chỉ cần biết được ai hại chồng con với biết lý do gì mà họ ra tay ᵭộc ác như thế thì dù khó khăn mấy con vẫn sẽ làm được…

_Cũng không khó gì mấy chỉ là cô cầm cây đinh này, sau 3 ngày đúng 12h đêm… cô đặt cây đinh trước bàn thờ cậu Tuấn và một chiếc gương ngay đó, cậu Tuấn sẽ theo ánh sáng của chiếc gương mà thoát khỏi cây đinh… Rồi đúng 12h trưa ngày hôm sau, cô cầm một cây dù và cây đinh này ra ngã 3 đường lớn đứng đó.. nếu người nào hại cậu sẽ bị cây đinh quật lại… tôi không chắc nhưng chỉ còn cách đó thôi…

Chỉ cần lời thầy tư nói, tôi tin chắc chắn sẽ tìm được kẻ hại chồng tôi. Vì từ lúc bắt đầu đến nay, với sự chỉ dẫn của thầy, tôi chứng kiến được bao nhiêu kỳ tích rồi. Lần nào thầy cũng làm việc có kết quả cả. Tôi hi vọng sau lần cuối cùng này, mọi sự vẫn sẽ đều tốt đẹp.

…_____***””_______

Cuối cùng, đúng 12h đêm của ba ngày sau, tôi theo lời ông thầy đặt cây đinh và chiếc gương trước bàn thờ Tuấn và chờ đợi. Rủi làm sao, bữa nay Thành có việc đột xuất, ngồi đợi đến giờ linh cái, chú ấy nhận điện thoại xong rồi đi mất. Tôi cũng lo lo, nhưng từ khi Thành về đến nay, chúng tôi không biết công việc của chú ấy là gì, chỉ thấy sáng mở mắt đã đi, tối mới về. Gần đây, lại hay giao du với băng người xăm trổ thôi.

Những người quen với Thành đều thấy chúng tôi rất ngầu, như đàn anh có ɱ.á.-ύ mặt, chớ không phải là đứa con nít nào. Vì vậy, tôi tò mò nhưng cũng không dám hỏi vì Thành ít nói và khó tính.

…Trở lại lúc này đây, trong ngôi nhà trước giờ tối thui, chỉ có ánh sáng vàng nhỏ xíu của cây đèn cầy phát sáng. Một mình trong căn nhà lúc này, tôi cảm thấy một cảm giác kỳ quái và sợ sệt. Đúng lúc ngay khi cây kim dài và cây kim ngắn trên đồng hồ điểm đúng 12h đêm, ʇ⚡︎ự dưng tôi nghe ngoài cửa sổ có tiếng rầm rộ, rồi mở toang ra. Gió lạnh từng luồn lùa theo cửa sổ mà ùa vào, khiến tôi run rẩy. Tôi ngồi rúc trong góc tường mà sợ sệt, nhưng vẫn giữ nguyên nhiệm vụ quan sát. Bên tai tôi nghe như có tiếng người hú vang vọng trở lại, rất rùng rợn. Bên ngoài còn có tiếng bước chân từ xa tiến lại. Cây đèn cầy chợt tắt, làm ϮιпҺ thần tôi cũng muốn nhảy dựng theo.

Tôi sợ đến mức biết ngồi khóc như một đứa trẻ. Mấy lần trước gặp Tuấn, tôi sợ nhưng vẫn là mơ, còn bây giờ, tôi thực sự rất tỉnh táo.

… Tiếp theo, tôi nghe như có vật gì đó rơi xuống đất. Vội vã cầm bật lửa, mồi cây đèn lên, dưới ánh sáng mờ ảo, tôi thấy cây đinh nằm dưới đất. Từ bên trong, một luồn sáng nhỏ bị chiếc gương hút ra ngoài. Hình ảnh của Tuấn hiện ra trước mắt, làm tôi sững người. Hai mắt mở to, anh vẫn giữ vẻ buồn, mang vẻ hiền lành, đứng im lặng và mỉm cười rồi tan mất.

Tôi định thần, nhìn xung quanh và thấy dưới tay tôi có một vật nặng. Tôi đưa tay lên và ngạc nhiên khi cây đinh nằm im như thế trong lòng bàn tay tôi. Tại sao lại có chuyện lạ như vậy xảy ra?

Qua đêm ấy với bao sự kiện kỳ lạ, trưa hôm sau, tôi và Thành đi ra ngã tư lớn. Lần này quyết định bắt hung thủ, Thành không để tôi đi một mình mà còn gọi thêm một đám người theo sau.

Khi đến nơi, vì là buổi trưa nên chỗ này vắng lắm. Tôi nghĩ có lẽ do nắng mọi người ngại ra đường. Với cái nắng gay gắt này, ai mà điên như chúng tôi mới đứng đây. Tôi để ý Thành đứng im lặng, cây dù che vào tay tôi đang cầm, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng. Thân hình thẳng tắp, chú tâm vào việc quan trọng.

Tôi thấy Thành như vậy, dù rất sợ nắng nhưng cũng không dám hó hé ý còn gì. Mấy người bạn Thành rủ đi giờ núp trong bụi cây tránh nắng.

… Đến một lúc sau, phía xa có một bóng người đi tới. Ban đầu tôi không để ý vì nghĩ họ chỉ đi ngang qua. Nhưng khi họ đến gần, tôi mới biết đó là chú út gần nhà tôi. Dù gì cũng là người hàng xóm quen biết, nên khi chú đi gần, tôi cũng định mở miệng hỏi chú đi đâu giờ này. Nhưng chưa kịp làm gì, Ϧóþ từ tay tôi bất ngờ phóng ra và trúng vào giữa trán chú, khiến trán chú lủng một lỗ. ɱ.á.-ύ từ đó chảy xuống dưới mặt đường. Chú bị bất ngờ, nhanh chóng giữ tay bịn trán và nhìn quanh. Chú quát lớn:

-Mày ҟҺùпg hả Lam, sao chọi đá vô đầu tao?

Tôi vội giải thích rằng tôi không phải làm, từ sau tôi, mấy người bạn của Thành nhanh chóng ập đến túm lấy chú út. Bên này, Thành buông cây dù trong tay tôi và tiến lại, một tay túm lấy cổ áo chú út, giọng nói lạnh lẽo vang lên:

_Nói… liệu chú yểm anh tôi có đúng hay không?

Bài viết liên quan