Chị dâu tôi yêu chị chương 2 | Sụp đổ

14/12/2023 Tác giả: Hà Phong 360

Ngay sau khi cuộc gọi điện thoại kết thúc, tôi đẩy mình lui vào cây cột nhà, tay cầm điện thoại run rẩy. Không… không… Tuấn không thể có chuyện gì đâu. Tin đó chắc chỉ là một sự nhầm lẫn thôi. Chồng tôi ổn, không sao cả chứ?

_Alo chị ơi? Chị còn nghe không chị?

Tôi cố giữ bình tĩnh và hỏi:

_Tôi… tôi… các anh có nhầm số không? Chồng tôi đang ổn mà. Các anh nói đi, chắc chắn là nhầm người rồi phải không?

… Tôi la lên trong sự cố chấp, tai tôi nghe lạnh lẽo, nhịp tim tăng cao, trống não liên tục đập, tôi cố lắng nghe với hi vọng họ báo sai, nhưng… người bên kia vẫn khẳng định:

_Chị bình tĩnh, chúng tôi xin lỗi nhưng hy vọng chị ra đây một chuyến để đưa anh ấy về nhà chị…

… Câu nói đó lặp đi lặp lại, tay tôi vô thức buông đi chiếc điện thoại, nó vụt xuống đất và vỡ nát. Tôi gục ngã vào cây cột, đầu tôi va mạnh vào nền gạch.

Những người xung quanh vội vã chạy đến, hỗ trợ tôi. Có người thoa dầu, người bó buộc tóc, cố gắng làm tôi tỉnh lại. Tôi cảm nhận đau đớn từ đỉnh đầu truyền đến cả người, từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Các khuôn mặt lo lắng, tò mò, nhưng tôi không thấy gương mặt quen thuộc của chồng tôi. Và tôi… tôi nhớ người ta mới báo chồng tôi mất rồi. Không… không… tôi không tin, đầu tôi đau quá, tôi ôm đầu và lắc đầu một cách từ chối.

Cô hàng xóm nhìn tôi với biểu hiện lạ và hỏi:

_Có chuyện gì với mày vậy Lam, nói cho mọi người biết đi?

Tôi khóc nức nở, hai mắt rơi lệ không ngừng.

_Cô ơi, họ nói chồng tôi… họ nói chồng tôi đã mất rồi cô ơi!

Khi thốt lên câu đó, tôi bất tỉnh ngay lập tức. Trong tiềm thức, tôi cảm thấy đang nằm trên giường, đắp chăn ấm áp. Chợt có cơn gió lạ thổi đến, làm cánh cửa mở toang, làm tôi cảm thấy hơi lạnh. Tôi mở mắt nhìn xung quanh.

Tôi thấy Tuấn lơ lửng đi vào, anh mặc chiếc quần đùi màu xanh, cởi trần, mái tóc ướt nhẹ, tôi có chút ngạc nhiên, cố lấy tay lau mắt. Vẫn là anh, nhưng điều kỳ lạ là cảm giác ở người anh toàn là máu, máu đỏ rơi xuống khắp cơ thể, chảy dài xuống chân. Hơi lạnh từ bên ngoài cũng theo anh mà vào, khiến tôi lạnh cóng. Nhưng lúc này, thấy anh tôi mừng rỡ, tôi định ngồi dậy và lao đến bên anh, nhưng vô tình ánh mắt tôi nhìn xẹt xuống bên dưới.

,”Ầm”

Đầu tôi đau như muốn nổ tung, cảm giác quái gì đang xảy ra với chồng tôi, sao… sao… hai chân anh đâu rồi? Tại sao tôi không thấy chúng nè?

Bỗng ngoài kia, tiếng gà gáy vang lên, màn đêm tan dần theo bước thời gian. Bóng anh đột nhiên quay đầu và biến mất. Tôi cố vùng dậy, lao ra để giữ anh lại, nhưng sau đó, tôi tỉnh giấc và nhận ra mình chỉ đang nằm trên chiếc giường. Đó chỉ là một giấc mơ kinh hoàng. Tôi sợ đến nỗi cả cơ thể mồ hôi lạnh. Nhưng sau đó, tôi nhớ ra điều gì đó. Giấc mơ đó có lẽ… không thể… không thể nào đúng được. Tôi vùng dậy, đưa mắt mệt mỏi nhìn xung quanh. Căn phòng trống rỗng, mọi người đã rời đi, có lẽ bão đã qua.

Cô hàng xóm thấy tôi tỉnh dậy, hỏi:

“Lam, mày khỏe chưa? Mày nằm cả ngày rồi đấy. Tao nói mày đừng buồn, âu cũng là số của thằng Tuấn. Tao nghe nói họ đợi mày lên không được nên kêu xe chở nó về ngay, chắc chiều nay nó về tới. Mày lo dậy dọn dẹp nhà cửa đi, qua bão mọi người về lo nhà cửa hết rồi, chắc không phụ gì được đâu. Cố kìm lòng lại và lo tang cho nó nghe không?”

Cô ấy nói, nhưng trong lòng tôi trống rỗng. Nỗi đau lớn khiến tôi không thể kiểm soát được cảm xúc, cô ấy nói xong cũng ra về. Tôi ở đây bật dậy như máy, phải, tôi phải đón anh về. Hôm nay anh sẽ về bên tôi, đúng vậy, tôi… tôi phải dậy dọn dẹp nhà cho sạch sẽ. Tuấn thích sạch sẽ, anh không thích mớ lộn. Vừa nghĩ, tôi đứng dậy và buộc đuôi tóc, cầm cây chổi quét nhà. Làm đến đâu, tôi nhớ anh đến đấy. Nước mắt bị kìm nén cuối cùng không thể chịu nổi và trào ra như một dòng suối.

Tôi nhớ ngày xưa, khi anh về nhà, nhà lá còn ọp ẹp, không có tiền mua cây chổi, anh lội ra bờ sông và tự tay làm cây chổi từ lá dừa để tôi quét. Vì cây dừa cao quá, anh trèo và té, về đến nhà mình mẩy, anh trầy trụa. Bây giờ, nhà cao cửa rộng, muốn mua bao nhiêu cây chổi cũng có thể. Nhưng lòng tôi đau đớn, tôi quét từ trong ra ngoài sân, rồi gom dọn những miếng ngói vỡ, những tán lá cây gãy do bão để lại. Cô đưa vào một đống và hốt đi đỗ. Xong xuôi, khiếp cũng là lúc tôi nghe thấy tiếng xe cấp cứu ngoài ngõ. Tôi sững sờ, đôi mắt vô thức hướng ra ngoài mà chân không bước nổi. Mọi người gần nhà nghe thấy xe cứu thì cũng chạy sang. Cô hàng xóm đến bên tôi và nói nhỏ:

“Cố bình tĩnh lên nghe Lam, ra đón thằng Tuấn vào nhà đi con.”

Xe vào sân, đèn cấp cứu đỏ xoay vòng. Đầu tôi lảo đảo theo, chủ xe xuống đầu tiên và cúi đầu như kiểu xin lỗi. Giọng anh nghèn nghẹn:

“Anh xin lỗi vợ thằng Tuấn, thằng Tuấn trong lúc đi ghe vô tình trượt chân, ngã xuống biển. Lúc ấy lại là bão lớn, mọi người khó khăn lắm vừa giữ ghe vừa cố vớt nó lên nhưng do thời tiết khắc nghiệt, tìm được nó nó đã không còn nữa rồi. Thay mặt mọi người, anh xin chia buồn cùng vợ chồng em. Chuyện này anh cũng không mong muốn, nên đây là số tiền này, em cầm lấy lo tang cho nó dùm anh. Sau này em có khó khăn gì cứ alo anh một tiếng, anh chắc chắn sẽ giúp em hết lòng.”

Tôi khóc không kiềm chế, không gì đau đớn hơn khi nghe tin chồng mất. Giờ có cho vàng tôi cũng không cần, xấp tiền trước mặt này. Tôi không thể trả lời anh chủ ghe, đang cảm thấy tê liệt, chết lặng. Thà trước kia nghèo khó nhưng vẫn có nhau, còn hơn bây giờ giàu sang nhưng anh ra đi để tôi trơ trọi.

Tôi bước chân nặng nề qua mọi người tiến đến chiếc xe cấp cứu… Cửa xe sau mở, hai người đàn ông đẩy xe ra, trên xe có người được trùm bằng một miếng vải trắng. Khi tấm vải được kéo ra, tôi gần như gục ngã, đứng im bất động…

Mọi người nhìn tôi đầy đau lòng, họ hối thúc tôi cho anh vào nhà, cả quan tài cũng đang được đưa vào…

Mọi người đưa anh vào nhà, anh nằm im lìm. Tôi lật miếng vải trùm xuống và nhìn mặt anh lần cuối… Khi tấm vải trắng phủ lên người anh được kéo ra, tôi không thể chấp nhận. Tôi đứng như đất đá, nước mắt tuôn rơi, lòng đau đớn thấm đẫm.

Hình ảnh anh nằm đó, người anh bị ngấm nước phù toàn bộ, thân thể bầm tím, càng nhìn tôi càng đau đớn. Tôi khóc, ôm chặt người anh, lời nói không thành tiếng:

“Anh dậy đi, đừng ngủ nữa, mở mắt nhìn em đây. Anh đã hứa… anh sẽ về nhà ở với em. Bây giờ anh đã về rồi… anh… anh dậy ôm em đi chứ, em nhớ anh lắm, anh biết không Tuấn ơi? Anh… anh còn hứa sẽ cho em đứa con mà, anh chưa thực hiện được mà. Em không cho anh đi đâu, anh ơi… anh dậy đi… đừng làm em sợ…”

Tôi gào khóc, nhưng anh im lặng, tàn nhẫn. Đau lòng vì sự lạnh lùng của anh, dù tôi gọi anh cũng chẳng thèm trả lời.

Nghe tôi gào khóc thê lương, mọi người cũng khóc theo. Bất ngờ, trong miệng anh trào ra dòng máu đỏ tươi…

Thấy máu trào ra từ miệng anh, tôi hoảng sợ và cảm thấy buồn nôn, nhưng không thể nôn ra được. Từ nhỏ, tôi nghe người ta nói, người đuối nước khi gặp người thân sẽ hoảng sợ, tôi nghe nhưng chưa từng chứng kiến. Hôm nay, trước sự thực tế, tôi không thể chấp nhận nỗi đau. Tôi gạt nước mắt, nhưng khi định kéo tấm vải che lại thì bất thình lình, tôi giật mình và bàn tay không thể kiểm soát định đưa tấm vải xuống…

Khi tấm vải che được giựt xuống, cảnh tượng đau lòng hiện ra trước mắt tôi, khiến tôi không thể kìm nén nỗi kinh hoàng trong lòng và phải la lên.

AAAAAAAAAAAAAA

Bài viết liên quan