Chị dâu tôi yêu chị chương 21 | Thực hiện lời hứa
Cánh cửa vừa đóng, tôi giật mình và cố gắng đẩy Thành ra, nhưng thất bại. Thành ôm chặt tôi, ghì xuống giường, và dù tôi vùng vẫy đấm vào người chú, chú không hề phản ứng. Mặc dù Thành có dấu hiệu của việc đã uống rất nhiều rượu, nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Đôi mắt của Thành nhìn tôi chằm chằm, hơi thở nồng nặc mùi bia rơi vào mặt tôi. Chúng tôi đối diện nhau, gần gũi với người đàn ông. Dưới ánh đèn và bản chất quen thuộc của Thành, những đường nét giống với chồng cũ của tôi, Tuấn, khiến tâm tình tôi trở nên xao lạc.
Tôi cũng là phụ nữ, có ham muốn, và đã lâu không gần gũi với đàn ông. Ngay lúc này, tôi cảm thấy cơ thể tôi phản ứng rạo rực khi nhìn Thành, tưởng tượng về Tuấn và lại mơ mộng, mê mải. Nhưng sau đó, tôi tỉnh táo ngay lập tức, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi đã phải đấu tranh để giữ được sự tỉnh táo.
“Không! Tôi và Thành không thể loạn luân như thế được.”
Tôi mạnh mẽ đẩy chú ấy ngã xuống giường, định bước ra khỏi phòng, nhưng Thành đột nhiên phản ứng. Tôi vừa thoát khỏi Thành, chú ấy lại nắm lấy tôi, bị kéo mạnh và tôi vô tình ngã vào lòng chú ấy một lần nữa.
Tôi hốt hoảng, cố gắng đứng dậy, nhưng càng gượng, Thành càng ghì siết chặt hơn. Tôi bất lực, nhấc tay đánh vào mặt Thành một cái thật đau và quát lên:
“Chú vô sỉ, dừng lại. Tôi dù sao cũng là chị dâu của chú đấy.”
Thành sờ vào một bên má rồi bất chợt nhếch môi, trả lời bằng một giọng nói bình thản:
“Vừa chấm dứt cách xưng hô lúc chiều rồi chị không nhớ à?”
Sau đó, Thành bắt lấy tay tôi, áp lại vào mặt chú. Mắt nhắm nghiền, giọng nói trầm ổn cất lên lần nữa:
“Liêm sỉ gì tầm này hả, Lam? Tôi yêu em quá rồi, chẳng cần liêm sỉ gì nữa cả.”
“Chú… chú…!!!”
Tôi bất lực khi nghe câu nói yêu em từ miệng Thành, tâm tưởng tôi như bị rơi nhịp. Nhưng sau đó, tôi nhanh chóng lấy lại dũng khí, giật tay ra khỏi Thành và nói:
“Chú uống quá, nằm nghỉ đi. Tôi ra ngoài.”
Tôi vừa đứng lên để đi được nửa bước, Thành đã nhanh chân nắm lấy cánh cửa chắn lại, sau đó đột nhiên ôm chặt tôi, không cho tôi kịp phản kháng, rồi bồng tôi ngã vào lòng chú.
Tôi nhìn vào đôi mắt Thành, màu sắc chứa đựng sự thèm khát, tâm tình tôi run rẩy khi kêu Thành dừng lại, nhưng chú không quan tâm, vẫn ôm chặt và hôn tôi mặc kể tôi cố gắng đấm vào anh ấy. Lần này, anh đã chặn cổ tôi, tôi không thể kêu lên được, chỉ tròn mắt nhìn anh. Anh nhìn lại tôi, đôi mắt mơ hồ, và tôi bắt đầu nghi ngờ liệu anh có kiểm soát được hành động của mình hay không, như thể anh bị lệch hướng gì đó.
Môi anh ấm và mềm, tôi cảm nhận môi anh cứ quét sạch trong miệng tôi, lưỡi anh vòng quanh lưỡi tôi, gần như làm tôi khó thở. Tôi đẩy anh ra, cố hô hấp, nhưng anh không ngừng, hôn tôi sâu đến mức khó thở, nhưng cũng đầy cảm xúc, khó lòng từ chối.
Sau một thời gian đấu tranh, tôi không còn sức lực, thả lòng cho Thành làm gì anh muốn. Nhưng lòng tôi đau đớn khi Thành đối xử như vậy, như một vết cắt sâu vào tâm hồn.
Khi thấy tôi không phản kháng, Thành dừng lại, nhìn tôi cười nhẹ, vẻ mặt hài lòng. Nhưng tôi đau lòng mỗi khi nhìn thấy nụ cười ấy.
Dòng lệ rơi, tôi nằm yên, nhắm mắt. Tôi cảm thấy vô lực, không biết phải làm gì để Thành dừng lại. Thành không để ý đến cảm xúc của tôi, cúi xuống, lên môi tôi và tắm tôi trong mùi hơi của anh.
“Chị có nhớ hứa với tôi ngày chị rời nhà không?”
“Tôi… ??”
Tôi không thể nhớ được? Đêm ấy, khi Thành cố gắng níu kéo tôi, cuối cùng, khi Thành yêu cầu tôi đồng ý nguyện vọng. Tôi chỉ nghĩ rằng lời ấy là vì Thành buồn, nói qua loa, không suy nghĩ gì và tôi đồng ý ngay lập tức để anh yên lòng. Tôi cứ tưởng sau 2 năm, nếu anh không thay đổi ý định và yêu người khác, thì nên chấp nhận.
Giờ đây, khi Thành hỏi lại, tôi cứng họng? Nằm dưới anh, tôi ngần ngại quay mặt đi. Tôi trả lời:
“Tôi nhớ… nhưng chú không yêu Ngọc à? Chú nói với tôi điều gì nữa?”
Nghe tôi nói, Thành nằm xuống giường, kéo tôi lại, ôm eo tôi. Gương mặt anh đầy niềm tin. Anh nói:
“Người nói chị và Ngọc yêu nhau là ai?”
Tôi sửng sốt nhìn lại Thành, liệu đây là gì? Ngọc không phải người yêu của anh sao? Tôi bối rối và hỏi lại.
!
“Nếu không phải thế… tại sao chú giữ nó lại ở nhà mình?”
Thành lại mỉm cười, gương mặt góc cạnh với đôi mày nhấn nhá, khiến tôi cảm thấy độ rung động.
“Chuyện đó chị không cần quan tâm, bây giờ là lúc chị thực hiện lời hứa với tôi, đúng không?”
Thành nói những từ này không chỉ thiếu sự xấu hổ mà còn tràn ngập sự tự tin. Mắt anh nhìn thẳng vào tôi, tạo nên một sức hút mạnh mẽ.
Tôi muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng tôi cứ nghẹn lại. Cơ thể của Thành từ lâu đã nóng bỏng, mồ hôi nhẹ chảy ra, gân trên trán nổi lên. Tôi nhận ra rằng động tác của Thành từ lâu đã trở nên nóng hơn, và anh ấy giữ được sự kiểm soát mặc dù nhiệt độ đang tăng lên.
Tôi nằm yên, nhìn Thành, biết rằng những gì tôi đang làm có thể gây tranh cãi. Có người sẽ chỉ trách móc tôi, chồng mới mất chưa lâu mà đã ở với người khác. Nhưng cũng có thể có những người chỉ trích rằng tôi không xứng đáng với Thành. Tôi đang đối mặt với sự ngần ngại và bất an.
Nhưng liệu tôi có thể nói rằng tôi không hề có cảm giác đối với Thành? Không rung động trước anh ấy? Đó là sự giả tạo. Những gì Thành đã làm cho tôi không bao giờ quên được, dù là những điều nhỏ nhất. Nhưng việc tôi nói là tôi yêu Thành là không đúng. Tôi chưa sẵn sàng cho điều đó.
Trong mối quan hệ giữa chúng tôi, tôi chỉ coi nó như việc trả nợ lời hứa. Sau khi Thành cởi hết, cảm giác xấu hổ tràn ngập. Mặt Thành đỏ bừng, cơ thể hoàn hảo, nhưng tôi không thể đối mặt trực tiếp, chỉ quay mặt đi để tránh ánh nhìn.
Thành hiểu được tâm tư của tôi, cúi xuống hôn môi tôi, rồi nhẹ nhàng nói: “Chị vẫn còn ngần ngại à?”
Tôi không trả lời, chỉ gật đầu như một cách chấp nhận.
Thành không quan tâm nữa, không đầu hàng, mà chú còn tiếp tục, đang cố gắng kiềm chế sự dữ dội bên trong. Tôi nhận ra rằng Thành đang cố giữ cho bản thân mình, đang cố nén lại những dục vọng nổi lên. Thành ngồi bật dậy, nhìn vào phía dưới tôi, mặt tôi đỏ bừng. Khi mặc quần áo, Thành đã thu hút bao nhiêu người, giờ khi cởi ra, thân hình hoàn hảo càng được thể hiện rõ. Mặt tôi đỏ bừng, xấu hổ, nhưng cũng trỗi dậy sự ham muốn không thể kiểm soát. Mở mắt nhìn Thành, tôi buột miệng phát ra âm thanh mãnh liệt.
!
“Ưm… ư.m”
Thành nghe thấy những âm thanh riêng tư đó từ tôi, anh ta không kìm được nụ cười thích thú. Anh ta cúi xuống hôn môi tôi, nụ hôn ướt át kèm theo động tác tinh tế khi tay anh đẩy gối xuống dưới mông tôi. Tách ra đôi chân, tôi cảm nhận cơ bắp của Thành bước vào cơ thể tôi một cách vội vã. Vì đã lâu không có gần gũi, đối với cơ bắp của Thành, cả cuộc giao hợp trở nên cảm giác hơi khó khăn. Cảm giác khó chịu khiến tôi nhăn nhó và Thành lập tức nói:
“Tôi xin lỗi… đau lắm à…”
…
“Tôi yêu chị.”
Dù không nói nhiều, nhưng câu nói của Thành chứa đựng sự chân thành. Tôi giữ im lặng, không muốn nói gì thêm. Tôi nằm đó, nhắm mắt, không còn từ chối nữa vì tôi đã quyết định trả hết ân tình của Thành. Lần này chỉ là một lần, để tôi sống với bản thân mình, không còn gánh nặng tình cảm với Tuấn và Thành.
Tôi nhận ra rằng tôi đã nhẹ nhàng hơn, không còn tự trách nhiệm về những lỗi lầm đã qua. Tôi cảm ơn những người đã bao dung và tha thứ cho tôi, cũng như cảm ơn những người chỉ trích tôi, vì qua đó, tôi học được cách sống với miệng lưỡi thế gian này.
Suy nghĩ về điều này, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Tôi quyết định, chỉ một lần thôi, rồi ngày mai tôi sẽ trở lại làm chính bản thân mình, không liên quan đến ai nữa. Thành, nằm bên tôi, đang rất mạnh mẽ và quyết đoán, đưa hết sức mạnh của mình vào mỗi cử động. Khi cả hai đạt đến cực khoái, nước mắt tôi lăn dài nhưng tôi giữ im lặng.
Sau khi Thành phóng thích, anh ta nằm xuống giường, tôi nghĩ đến việc rời đi. Nhưng bất ngờ, ánh đèn của điện thoại bên ngoài phòng sáng lên, tiếng bước chân vội vã tiến lại, tôi đẩy Thành ra, cố mặc nhanh quần áo, nhưng không kịp.