Chị dâu tôi yêu chị chương 22 | Rời khỏi tôi
Mọi người đột ngột ập vào, cánh cửa phòng được mở rộng, trong nháy mắt, Thành nhanh chóng che phủ tấm chăn lên tôi. Chú ấy ngã quỵ, quay mặt vào tường, nhanh chóng đưa quần áo lên khi bên ngoài, cô sáu và một số người hàng xóm đang chứng kiến cảnh tượng. Họ nổi giận, có người mang điện thoại chụp ảnh liên tục. Cô sáu, hàng xóm gần nhà, nhìn thấy tình hình, nhảy lên và hét to:
“Lam… Thành… ôi trời ơi… bạn làm gì thế này… hỗn loạn rồi, hỗn loạn rồi…”
Cô sáu chỉ trích tôi mặt mũi hoảng hốt, không thể mở lời. Sự xuất hiện của cô sáu lại làm tái hiện những ký ức khó quên.
“Chị Lam… Cô… Cô ơi… Tôi… Tôi xin lỗi…”
Cô sáu chưa kịp kết thúc câu nói, Thành lặng lẽ nhặt đồ tôi, đỡ tôi đứng dậy. Quấn tấm chăn quanh tôi, Thành hướng dẫn tôi vào phòng tắm với sự ân cần và nhẹ nhàng.
“Chị, hãy tắm cho sạch rồi thay đồ, sau đó ra ngoài. Chị yên tâm, có gì xảy ra vẫn còn tôi ở đây cùng chị.”
Thành đóng cửa lại mạnh mẽ khi rời đi. Trong phòng tắm, tiếng la hét, lời chỉ trích vẫn vang lên từ bên ngoài. Tôi ngồi thụp xuống, nước mắt rơi lạnh lùng. Tôi nhận ra rằng mình đã làm sai, và bây giờ phải làm gì để xử lý tình hình là một ẩn số.
Tôi mở nước xả đầu để rửa sạch những vết nhơ của quá khứ. Tâm trạng tôi trở nên rối bời, và tôi không biết phải đối diện với mọi chuyện như thế nào. Nếu những người xung quanh không hiểu, tôi sẽ phải làm sao để giải thích?
Bất ngờ, cửa phòng tắm bị mở mạnh, tiếng la hét từ con Ngọc vang lên.
“Chị Lam! Chị đã thay đồ chưa? Chị ra đây nói chuyện với em đi chị!”
Tôi xấu hổ khi nghe nó gọi. Tôi nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo, nhấn chặt nút cửa, và mở cửa ra.
Trước mặt tôi, Thành đang đứng bên cửa sổ, hút điếu thuốc, khói mù mịt. Con Ngọc nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lên khuôn mặt nó. Cô sáu đứng gần con Ngọc, cố gắng an ủi, trong khi những người khác xem như đang xem một vở hài kịch trên màn hình rộng.
Tôi bước chân dần về phía con Ngọc, cúi đầu, cổ họng nghẹn lại.
“Ngọc… Chị… chị xin lỗi.”
Con Ngọc nhìn tôi với ánh mắt đầy tổn thương, giọng nói của nó nghẹn ngào:
“Chị, tại sao chị lại làm vậy với em? Chị có lỗi với em sao chị?”
Tôi nghe câu hỏi đau đớn của nó và không biết phải trả lời như thế nào. Tôi liếc nhìn Thành, nhưng anh ta chỉ im lặng. Sự yên tĩnh này khiến tôi cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Con Ngọc tựa vào vai cô sáu và khóc ngất, nước mắt nó tràn thành dòng, khuôn mặt nó trở nên yếu đuối, khiến tôi cảm thấy thêm áy nghiệp và hối hận. Việc tôi vừa làm đây chính là một sai lầm lớn. Nếu như người khác, họ có thể la mắng trực tiếp, tát mạnh vào mặt tôi, thậm chí có khi tôi còn đỡ đau đớn hơn. Nhưng ở đây, Con Ngọc chỉ biết khóc, và cảm giác thương cảm và hối hận trong tôi ngày càng trỗi dậy. Cô sáu, nhìn thấy tình hình như vậy, tận dụng cơ hội để thể hiện sự lấn lướt và bắt đầu chửi rủa tôi giữa đêm.
“Đồ con đ… ợ, mày là sao chói? Mày đã làm tổn thương thằng Tuấn, mày chưa đủ à, giờ mày về và lại muốn làm tổn thương thằng Thành à? Con Ngọc hiền lành, mày còn dám làm tổn thương nó?”
Cô sáu chửi rủa tôi một cách tồi tệ, đúng giữa đêm, giữa không khí ntn.
“Cô đi quá giới hạn rồi đấy. Cô nhớ rằng, chỉ nhờ sự nhẫn nại và khó khăn mới cô được quay trở về. Nếu cô tiếp tục gây chuyện, ngày mai có thể sẽ có người đưa cô đi tiếp. Cô muốn thế nào, cô sáu?”
Tay của Thành nắm chặt tay cô sáu, giọng nói trở nên hung dữ đến làm lạnh tâm.
“Không… Thành con sai rồi. Thành con đừng đuổi cô ấy đi nữa, con thề đấy con.”
Cô sáu xanh mặt khi nghe Thành đe dọa, nhưng cô vẫn cố gắng nói tiếp.
“Nhưng Thành con có thấy Con Ngọc thật tội nghiệp không? Tội nghiệp lắm đấy con ạ…”
“Cô ấy im đi. Chuyện của tôi không liên quan đến cô ấy. Thành gắt gỏng và quay sang nhìn Con Ngọc.
“Còn em, em khóc vì chuyện gì?”
Thành hỏi, và con Ngọc càng khóc dữ dội hơn. Nó nói với Thành với giọng giận dữ:
“Anh tại sao lại đối xử với em như vậy chứ? Hôm nay là sinh nhật em, em cố giữ anh ở lại với em, anh một hai đòi về cuối cùng lại muốn làm chuyện này à anh? Anh biết em đau lòng lắm chứ?”
Tôi hiểu ra mọi chuyện khi nghe con Ngọc chất vấn Thành. Lúc nãy tôi nghĩ con Ngọc ngủ trong phòng, nhưng thì ra Thành và con Ngọc đã đi cùng nhau, rồi Thành về trước một bước để con Ngọc và anh ta có thời gian riêng. Thật khó hiểu vì sao Thành lại về trước nhưng giờ tôi cũng không thể biết rõ hết. Tôi nhìn Thành, hy vọng thấy anh ta lo lắng như tôi, nhưng gương mặt của Thành lạnh lùng, đôi mắt thâm sâu, khó đoán. Thành nhếch môi và nói nhẹ:
“Em khóc vì chuyện gì?”
“Anh còn hỏi em được à?”
Nói rồi, con Ngọc rơi vào lúng túng và buông tay Thành ra, trả lời:
“Chuyện gì?”
Thành tiếp tục thẩm định:
“Ngọc, em đi quá giới hạn rồi đó.”
“Em… anh Thành, em yêu anh là sai sao? Mấy năm qua, em ở bên anh, không lẽ không làm anh động lòng chứ? Chỉ vì chị Lam quay lại mà anh nỡ đối xử với em như vậy sao?”
Nó khóc, những giọt nước mắt trôi dài như muốn làm rung động cả trời đất. Vừa nấc vừa khụy xuống, tôi muốn đi tới đỡ nó nhưng thấy cô sáu nhanh chân hơn một bước, tôi dừng lại, lúng túng.
Không gian trong phòng trở nên ngột ngạt. Tôi cảm thấy mình như một người làm chuyện xấu, làm tổn thương gia đình của Thành và còn có lỗi với con Ngọc. Nhìn nó khóc, tôi cảm thấy lòng xao động. Tôi không biết chuyện tình của họ ra sao, nhưng nhìn thấy nó như thế, tôi tự trách bản thân mình.
Con Ngọc được cô sáu đỡ dậy. Đôi mắt nó sưng húp nhìn Thành, còn Thành lại quay về nhìn tôi, rồi nói:
“Ngọc, chuyện hôm nay ai có lỗi, em biết rõ đúng không?”
Con Ngọc nghe Thành hỏi, nó cảm thấy áy náy và xấu hổ. Ngay lúc này, cô sáu tiếp tục đưa ra ý kiến của mình:
“Thành, con giờ chẳng cho cô nói, con cũng phải nói. Con Ngọc đã ở đây nhiều năm, mọi người đều biết con ngoan ngoãn. Bây giờ, cách anh đối xử với nó như vậy, thậm chí cô cũng thấy bất công với nó. Cô không hiểu tại sao sau khi con Ngọc từ chối, anh lại động lòng với chị Lam. Anh nên suy nghĩ lại đi, Thành ạ.”
Tôi nghe cô sáu chửi mắng và thấy tủi thân rơi nước mắt. Nếu đứng ở đây thêm một chút nữa, có lẽ tôi sẽ không thể chịu đựng được và quỳ xuống. Thôi thì coi như những gì Thành đã giúp tôi đêm nay đã đủ, bây giờ tôi sẽ rời đi, không làm phiền đến ai nữa. Sau khi Thành giải tán đám người, tôi cũng tỉnh táo, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng tôi không ngờ, khi tôi chuẩn bị lên xe để về thành phố trong đêm, thì con Ngọc lại xuất hiện. Nó cản trở xe tôi lại, khuôn mặt thay đổi, ánh nhìn chán ghét hóa ra dành cho tôi. Giọng nói đầy đanh:
“Tôi bảo chị biết, tốt nhất chị nên tránh xa anh Thành, càng xa càng tốt. Nếu không, cuộc đời chị sau này sẽ không được yên bình. Chị nhớ đó. Tôi không có được anh Thành, và chị cũng đừng mơ có được. Nếu không…”
Nó dừng lại, nhấn mạnh vào câu cuối cùng: “Ngày mai chị sẽ là người nổi tiếng nhất trong thế giới này. Hãy nhớ đón xem, chị nhé.”
Tôi quay lại nhìn nó, không rõ nó đang uy hiếp tôi vì lý do gì. Tôi muốn hỏi lại, nhưng chưa kịp mở miệng, nó đã đưa tay cầm lấy tay tôi và tát mạnh lên mặt tôi hai cái. Miệng nó mếu máo, sau đó ôm lấy mặt và khóc.
“Chị Lam, chị đừng đi mà. Em xin lỗi, em không nên gọi mọi người đến làm nhục chị. Tại sao em lại yêu anh Thành, em không kiềm chế được. Chị ơi, chị ở lại đi. Anh Thành biết chị đi, anh Thành… ư.ệ..m.ệ đó chị?”
Tôi không hiểu nó đang định làm gì, nhưng tôi vẫn cố mở to mắt để nhìn nó “diễn xuất”. Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng và quen thuộc của Thành vang lên từ phía sau tôi:
“Lam, chị có chắc là muốn rời khỏi tôi đi một lần nữa không?”
Tôi quay lại nhìn Thành. Mặc dù đã khuya, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh sáng trăng chiếu lên đôi mắt cương nghị của Thành. Bóng Thành đậu dài dưới sân, và tôi cảm thấy trái tim mình đau đớn. Tôi chỉ gật đầu nhẹ nhàng, như một lời từ biệt. Cuối cùng, tôi hiểu rằng mình không thể vượt qua được lý trí của mình, không thể kiểm soát được tình cảm đang hỗn loạn vì Thành. Nhưng tôi vẫn sợ lời đàm thoại của người khác.
Sau cái gật đầu của tôi, Thành không bước đến nữa, mà dừng lại. Anh ta lặng lẽ nhìn tôi, không thêm bất kỳ lời nào. Con Ngọc nhếch môi, cười ác sau đó đi lại đứng cạnh Thành. Tôi ngồi trên xe, nhìn Thành một lần nữa, cái nhìn lưu luyến, rồi quay đầu và bỏ lại mọi thứ, bắt đầu xe chạy đi.