Chị dâu tôi yêu chị chương 23 | Có thai
Con đường tôi bước hôm nay trở nên buồn thảm, mưa rơi rả rích, làm tâm trạng tôi càng trở nên ảm đạm, đặc biệt gần tết. Tôi vẫn tiếp tục chạy, để mưa tạt vào mặt, cảm giác rát chẳng ngừng, nhưng tôi không dừng lại hay che đậy, đối mặt với cơn mưa như một cách để giải tỏa tâm trạng. Trời dần sáng lên, nhưng vẫn còn tối tăm, chỉ có vài người khác tôi còn chạy xe máy, nhưng họ đi vội vã hơn, không như tôi, người đang cảm thấy mệt mỏi và thất vọng.
Tâm trạng của tôi là sự kết hợp của sự buồn bã, tủi nhục, và thất vọng, đặc biệt là đối với bản thân tôi. Tôi tự hỏi tại sao Thành không đứng ra bảo vệ, hoặc có lẽ anh ta thất vọng với tôi. Tất cả đều là do tôi, do tôi đã rời bỏ Thành một lần trước đó, ngay trước khi anh Tuấn qua đời, mà chính Thành đã cầu xin tôi không nên rời đi.
Tôi tiếp tục chạy xe và khóc, giọt nước mưa hòa vào giọt nước mắt, làm mờ đi tầm nhìn, và cảm giác lạnh buốt trải qua hai tay tôi. Tôi cảm thấy run rẩy, tay cầm lái cứng đơ. Đường vắng vẻ, âm nhạc của tiếng mưa và tiếng xe máy lẫn lộn. Ông trời có lẽ đang đồng cảm với tôi và rơi nước mắt. Bất ngờ, tôi cảm nhận có điều gì đó đau đớn trên đầu, nhưng tình thần tôi lạc lõng và suy nhược.
Trước khi tôi ngất đi, tôi còn nghe thấy tiếng xe ôtô lao vào. Tôi chợt thấy đau đớn và nước ấm dìm xuống đầu, nhưng tôi mơ hồ nghe được tiếng người chạy đến, người gọi tên tôi và cố gắng đưa tôi dậy. Tôi cảm nhận ánh sáng trắng và mùi kháng sinh của bệnh viện, sau đó tôi mất đi ý thức.
Khi tôi tỉnh dậy, đầu tôi đau như bị búa đập. Tôi mở mắt mơ màng, thấy căn phòng trắng trơn với mùi kháng sinh rất đặc trưng. Bên cạnh giường, cha tôi ngồi gục xuống, nhìn tôi với vẻ mừng rỡ. Tôi yếu đuối gọi cha một tiếng.
“Ba!!! Tại sao ba lại ở đây?”
Ba tôi nghe tiếng tôi gọi, giật mình tỉnh dậy. Ông ngóe mắt rồi nhìn tôi với vẻ vui mừng, lật đật đi lại, vẻ phong độ vẫn còn.
“Con tỉnh rồi à, ba rất vui. Con đâm vào xe cặp vợ chồng kia, may mắn họ đưa con vào bệnh viện. Ba gọi điện cho họ, thấy con ổn rồi nên họ đã về. Con thấy sao, có bất kỳ đau chỗ nào không?”
“Không sao cả ba ạ, con chỉ đau chỗ chân thôi. Bác sĩ mới phẫu thuật cặp inox vào. Tạm thời con phải nằm giường 2-3 tháng nữa là con sẽ đi được.”
“Dạ…”
Nghe ba trả lời, tôi cảm thấy yên tâm hơn. Sau khi ra khỏi phòng, tôi thấy cô γ tά đang đẩy xe tђยốς vào. Cô ấy vừa truyền nước biển cho tôi, sau đó miết nhìn tôi một cách lạ lùng. Cô ấy nhìn tôi thật lâu, có vẻ như chưa hài lòng. Cô γ tά rút điện thoại ra, mở một cái gì đó và nhìn lại tôi. Ánh mắt cô ấy trở nên khinh thường, nhưng tôi không hỏi, chỉ đơn giản là để cô ấy thực hiện công việc của mình.
Sau khi hoàn thành, cô γ tά ra khỏi phòng. Gần cửa, cô ấy ngoái lại nhìn tôi một lần nữa. Tôi cảm thấy nghi ngờ và theo dõi cô ấy cho đến khi cô ấy khuất khỏi tầm nhìn. Sau đó, tôi nhìn lại ba tôi và nghi ngờ đặt câu hỏi.
“Ba, có chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy luôn nhìn tôi như vậy?”
Ba tôi có vẻ lúng túng và do dự, không nói lên điều gì. Sự hồi hộp tràn ngập cả trong tôi, như có một điều gì đó nghiêm trọng đang xảy ra. Tôi nhanh chóng mò mẫm chiếc điện thoại của mình, nhưng không tìm thấy.
Đành nhìn ba với ánh mắt cầu khẩn, tôi thấy ông đang cầm tay cái gì đó giấu phía sau lưng. Ông nhìn tôi với vẻ mặt căng thẳng, rồi nói.
“Lam, trước khi xem, hứa với ba là phải bình tĩnh nhé?”
Tôi gật đầu, đảm bảo ba rằng tôi sẽ bình tĩnh. Ba tôi từ từ đưa chiếc điện thoại về phía tôi, nhưng rồi lại cầm chặt lại.
“Trước khi xem, hãy nói rõ rằng con sẽ giữ bình tĩnh.”
Tôi khẳng định lại và cuối cùng được ông đưa chiếc điện thoại. Tôi cầm lấy nó và bắt đầu xem, nhưng nỗi bất an ẩn sau đó làm tôi run rẩy. Tay tôi run bấm lên màn hình, và cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện.
Trên Facebook, có một tài khoản lạ gắn thẻ tôi, đăng những hình ảnh tôi với Thành, nhưng khuôn mặt của Thành đã được che đi cẩn thận. Trong khi đó, tôi lại trở nên lõa lồ. Điều không may cho tôi là tôi ít khi sử dụng chức năng kiểm duyệt thẻ trên Facebook, nên bây giờ tài khoản của tôi trở thành tâm điểm của sự chú ý. Hơn 1000 lượt chia sẻ, hơn 5000 lượt bình luận, không một ai bênh vực tôi. Tôi sốc đến mức mất ý thức lần nữa.
Lần này, khi tôi tỉnh lại, tôi đã được chuyển đến bệnh viện thành phố. Khi mở mắt, người ngồi trong phòng là Dũng. Anh vẫn phong độ như ngày đầu tiên tôi gặp, quan tâm hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi. Tôi im lặng, không nói lời nào, cảm thấy xấu hổ và sợ hãï. Dũng hiểu và nắm lấy bàn tay tôi, nói chuyện để làm dịu đi cảm xúc.
“Anh đã giúp em rồi, anh đã yêu cầu người khác gỡ mấy tấm ảnh đó xuống. Bây giờ em chỉ cần dưỡng sức cho mau khỏi Ьệпh và về nhà thôi, em hiểu chưa? Ba em đã lo lắng với em mấy hôm nay rồi.”
Tôi nhìn Dũng và cảm ơn anh trước khi quay sang nhìn ba. Ông cũng nhìn tôi và nở một nụ cười hiền lành. Nhìn ba tôi, thấy ông mệt mỏi và gương mặt hốc hác, tôi tự nhủ rằng đúng là tôi như một cơn bão, luôn mang đến phiền toái cho người khác.
Sau 3 ngày nghỉ ngơi, vì tôi đã khá khỏe, ba quyết định xuất viện cho tôi để về nhà nghỉ ngơi thoải mái hơn. Tôi về nhà và được ba mua một chiếc xe lăn để di chuyển thuận tiện. Dũng thường xuyên ghé thăm, nói chuyện và đưa tôi đi dạo, tạo thêm niềm vui và tình cảm giữa chúng tôi.
Nói về ngoại hình, có thể nói Dũng không quá điển trai so với Thành, nhưng tính cách của anh thì hoàn toàn ngược lại. Thành lạnh lùng, trong khi Dũng hiền lành, ngọt ngào và tâm lý. Dũng có sự sâu sắc, và trong đợt ảnh ร-є-א tràn lan, anh đã dùng tài chính và mối quan hệ của mình để giúp tôi dập tắt những chỉ trích. Dũng thấu hiểu tôi và âm thầm hỗ trợ tôi nhiều.
Sau 2 tháng, chân tôi đã dần hồi phục, mặc dù không nhanh chóng nhưng vẫn thuận tiện hơn so với ban đầu. Một tin không ngờ là tôi phát hiện mình mang thai sau đêm với Thành. Tuy nhiên, do nhiều vấn đề đã xảy ra, bác sĩ khuyên tôi nên bỏ thai để tránh tác động tiêu cực đối với sức khỏe của em bé. Quyết định này khiến tôi đau lòng, nhưng tôi quyết định giữ lại đứa bé bằng mọi giá.
Tôi mở lòng với ba về việc có thai, và may mắn là ông hiểu và an ủi tôi. Ba khuyến khích tôi hãy vui vẻ để đứa cháu phát triển khỏe mạnh, ông không muốn tôi bỏ thai vì ông tin rằng gia đình càng đông càng vui.
Tôi đang suy nghĩ sẽ làm mẹ đơn thân và không lấy chồng trong tương lai, nhưng đời thường không luôn như kế hoạch của mình.
Sáng nay, khi ba tôi đi ra khỏi nhà, điện thoại tôi rung. Tôi nhìn số và thấy là số của cửa hàng, nên tôi ngay lập tức nhấc máy.
“alo?”
Giọng nữ phía kia dường như hối hả.
“Chị Lam, chị đến bệnh viện ngay, chú Lâm (tên ba tôi) vừa ngất, tụi em đưa ông ta đến bệnh viện rồi. Chị ơi, chị đến ngay đi, nhanh lên chị!”
Tôi cảm nhận được sự lo lắng và bất an, cầm điện thoại trong tay mà lâu ngày không biết phải làm gì. Cuối cùng, khi bình tĩnh lại, tôi hốt hoảng và vội vàng rời khỏi nhà, khóa cửa lại, và bắt một chiếc taxi đến bệnh viện.