Chị dâu tôi yêu chị chương 24 | Tạm biệt ba
Tôi vội vàng đến bệnh viện, và ngay khi đến, tôi thấy một số chị nhân viên ngồi ngoài phòng cấp cứu. Tôi chạy đến và hỏi một chị:
Chị ơi, ba em sao rồi chị?
Em ngồi xuống đi, chân em chưa khỏi đó Lam. Tụi chị cũng chưa biết tình hình chú Lâm ra sao nữa, bác sĩ đang cấp cứu trong phòng đó em.
Tôi ngồi xuống, nhìn vào phòng cấp cứu đang đóng cửa, và lòng tôi tràn ngập lo sợ. Tôi cầu nguyện phật để ba mình được bình an. Cảm giác bất lực và lo lắng khiến tôi không ngừng bấu chặt đôi tay. Tôi cũng kêu mấy chị nhân viên về trước, vì cửa hàng còn cần sự chăm sóc.
Chờ đợi khoảng nửa tiếng, đèn trong phòng cấp cứu tắt, và bác sĩ bước ra. Tôi vội vàng đứng lên.
Ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Văn Lâm?
Dạ, tôi là. Bác sĩ, ba tôi sao rồi ạ?
Cô là ai đối với bệnh nhân?
Tôi là con gái của ông ấy. Bác sĩ, ba tôi sao rồi?
Cô đi theo tôi…
Sau một thời gian, tôi rời phòng bác sĩ, tâm trạng hoàn toàn hỗn loạn. Tôi ngồi mệt xuống ghế chờ, chân tôi vẫn đau và ẩm ướt. Tôi nhìn cửa phòng cấp cứu mà nước mắt không thể kìm chế tuôn xuống. Bác sĩ nói ba tôi bị vỡ mạch máu, tức là bị đột quỵ nặng, và nếu không phẫu thuật cấp cứu ngay lập tức, có lẽ ông ta sẽ không sống nổi mấy ngày nữa. Nhưng vấn đề là chi phí điều trị rất cao, và tôi mới gọi cho nhân viên cửa hàng và biết rằng vốn còn lại ít, và phải trả lương cho nhân viên tháng này.
Tôi cảm thấy bất lực và chỉ biết khóc. Nếu không có đủ tiền, ba tôi có thể sẽ mất đi. Tôi không muốn mất ba mình, sau tất cả những lo lắng từng ngày. Dù sao, tôi cũng phải làm mọi cách để cứu sống ba tôi.
Suy nghĩ xong, tôi chạy về nhà lấy cuốn sổ tiết kiệm mà Thành đã đưa cho tôi. Ngân hàng không làm việc vào ngày thứ bảy, nhưng nếu tôi đợi đến thứ hai, có lẽ ba tôi sẽ không chờ được. Tôi quay trở lại bệnh viện, ngồi trước phòng cấp cứu, nơi tôi cảm thấy mình đang trở nên tàn tạ vì mọi người đều chú ý đến tôi. Bất ngờ, tôi nhận ra có một người ngồi bên cạnh tôi, đang giữ một chiếc khăn và chà xát nước mắt tôi.
Em lao nước mắt đi?
Tôi ngước lên và nhận ra là Dũng.
Tôi cầm lấy chiếc khăn Dũng đưa và cảm ơn anh. Đột nhiên, Dũng đưa tay và nắm lấy tay tôi, khiến tôi ngạc nhiên và quay sang nhìn anh. Dũng nói:
Anh đã nghe sơ qua tình hình của ba em rồi. Trong đây là 500 triệu, em nộp viện phí cho ba làm phẫu thuật. Số còn lại anh sẽ đem sang mai.
Dũng nhanh chóng rút ra một phong bì đầy đặn từ cặp và đưa cho tôi.
Em…
Tôi ngần ngại, nhìn Dũng với cảm xúc pha trộn giữa biết ơn và ngượng ngùng. Nhưng tôi không thể từ chối vì tôi muốn ba tôi khỏe mạnh trở lại.
Em đừng ngần ngại, cầm đi em…
Tôi đưa tay run run nhận lấy phong bì và ánh mắt nhìn Dũng tràn đầy cảm kích. Tôi và Dũng cùng nộp viện phí để bắt đầu ca mổ cho ba tôi. Bệnh viện, nơi hỗn hợp của nhiều loại người và tình trạng khác nhau, đón nhận mọi người mà không quan trọng họ đang trải qua gì. Cuộc sống và cái chết gặp nhau ở đây, tạo nên một không gian đầy xúc cảm.
Tôi ngồi chờ đợi ngoài cửa phòng cấp cứu. Lần này, Dũng quyết định ở lại với tôi. Chúng tôi không cảm thấy cô đơn, và Dũng thậm chí mua đồ ăn vặt để chia sẻ với tôi. Anh ta nói rằng nếu tôi mệt, có thể tựa vào vai anh để nghỉ. Dù tình huống khó khăn, nhưng sự quan tâm và chia sẻ của Dũng khiến tôi cảm thấy thoải mái.
Trong lúc chờ đợi, Dũng chợt hỏi:
Chân em đã ít đau hơn chưa?
Dạ, chân em đã nhẹ nhàng hơn rồi ạ.
Lam à?
Dạ.
Ba mẹ anh lúc nào cũng nhắc đến em. Anh cũng không ngoại lệ.
Tôi ngạc nhiên nhìn sang Dũng, và đúng lúc đó, anh ta cũng nhìn tôi. Đôi mắt buồn bã của anh ta khiến tôi cảm thấy áy náy.
Tôi cảm thấy mình không xứng đáng để được nhiều người quan tâm như vậy. Dũng, người xuất sắc, giỏi giang, còn tôi, không tốt, đang mang thai, và hiện đang ở trong tình cảnh khó khăn. Nếu tôi còn nguyên vẹn, có lẽ tôi đã tình nguyện yêu Dũng. Nhưng bây giờ, với tôi… tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, sinh con và tự mình nuôi dạy nó. Con chỉ là của tôi, và tôi muốn làm mẹ đơn thân.
Tôi im lặng, đưa tay xuống bụng và chạm nhẹ. Tôi thở mạnh, như muốn đẩy đi những cảm xúc tiêu cực và làm nhẹ lòng. Dũng thấy tôi không trả lời, cũng chỉ im lặng. Không gian trở nên khó thở vì sự im lặng của chúng tôi. Bất ngờ, từ xa, tôi thấy một người đàn ông cùng tuổi với ba tôi đang tiến tới. Ánh mắt của ông ta lúc đầu tìm kiếm, rồi sáng lên khi ông ta nhìn thấy tôi. Ông ta tiến đến và nói:
Cháu là Lam!
Tôi không biết ông ta là ai, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của ông ta, tôi trả lời:
Dạ, cháu là Lam, thưa chú. Chú là ai?
Tôi là bạn của ba cháu. Anh Lâm sao rồi cháu?
Dạ, ba cháu đang phẫu thuật bên trong chưa ra chú?
Tôi đã trả lời xong, ông ta ngồi xuống ngay cạnh tôi. Tôi định hỏi ông về mối quan hệ giữa ba và ông, nhưng đột nhiên, tiếng nháo nhào từ bên ngoài bệnh viện làm tôi quay đầu để chú ý. Quên mất câu hỏi của mình, tôi tò mò đứng dậy cùng Dũng để xem.
Không chỉ riêng tôi, nhiều người khác cũng chạy ra xem sự việc, tạo nên một đám đông đông đúc. Bên ngoài, một nhóm người có vẻ như là anh chị em đang tập trung, đầy đủ sắc tình và xâm phạm đầy đủ trên cơ thể họ. Họ đang chờ đợi ai đó, và vẻ mặt nổi loạn của họ và những từ ngữ thô tục làm tôi chú ý. Rồi một chiếc xe khác kéo đến, đám đông lại mở cửa xe để giúp người trong xe.
Tôi nhìn thấy người đó nằm trên cái giường bệnh, cơ thể rất nhiều vết thương. Họ gọi bác sĩ ngay sau đó đưa bệnh nhân vào bên trong. Tôi cảm thấy nỗi sợ hãi nảy lên trong tâm hồn, và tôi muốn vào bên trong để tự bình tâm, nhưng khi chân tôi quay đi, một người khác bước ra từ chiếc xe. Ánh mắt của tôi dừng lại khi tôi nhận ra đó là Thành. Tại sao anh ấy…
Thành đứng đó với gương mặt anh tuấn, nhưng lại lạnh lùng và trầm tính. Anh ta nhìn chăm chăm vào tôi, và tôi cũng vậy, ánh mắt hướng về Thành mãi cho đến khi Dũng lay vai tôi.
Lam, em sao vậy? Bác sĩ ra rồi, kìa!
Tôi quay lại nhìn Dũng, tim tôi vẫn đang đập mạnh vì Thành, nhưng nghe bác sĩ đã ra nên tôi quay đi theo Dũng vào trong…
Tiếng bác sĩ cất lên một lần nữa:
Ai là người nhà bệnh nhân Nguyễn Văn Lâm?
Dạ, tôi đây, bác sĩ. Ba tôi sao rồi?
Tôi nhanh chóng hỏi.
Ông bác sĩ hạ cặp kính xuống, nheo mắt nhìn tôi, gương mặt đổi khác khiến tôi hơi bị lung lay. May mắn có Dũng đứng kế bên, hỏi:
Ông ấy sao rồi, bác sĩ?
Ông bác sĩ lắc đầu trả lời nhanh chóng:
Xin lỗi gia đình… chúng tôi rất tiếc báo tin ca phẫu thuật không thành công. Mọi người vào nhìn mặt ông ấy lần cuối…
Ông bác sĩ nói xong liền quay đi, và tôi cũng ngã xuống. Ba tôi… ba tôi không thể xảy ra chuyện gì được… từ bên ngoài, tôi léch vào trong phòng, đau đớn và nát lòng, may là Dũng ở bên tôi, anh ta dìu tôi vào và chạy đi làm thủ tục chuyển xác ba tôi về…
Tôi đứng cạnh giường, nhìn ba tôi nằm đó… cái xác ông được trùm bằng tấm vải màu trắng.
Tôi đưa tay lên run run giở tấm vải lên, nhưng bỗng nhiên, ông chú lạ hoắc nhanh chóng hơn tôi một bước. Tấm vải trắng nhanh chóng bị giật lên, và gương mặt ba tôi trắng xanh xuất hiện, mắt ông nhắm nghiền… tôi nhìn thấy ba mà lòng tôi như vỡ nát… lúc mẹ mất khi tôi còn nhỏ, tôi không hiểu nổi nỗi đau của sự mất mát, nhưng giờ đây, nỗi đau không ý thức quặn thoắt trong tâm hồn tôi… ba tôi… người thân duy nhất trong cuộc đời tôi giờ đây đã không còn nữa rồi… và không chỉ riêng tôi, ông chú lúc nãy mới vào cũng suy sụp hồn thần, lúc vào nhìn mặt ba tôi, tôi còn thấy ông ấy rơi nước mắt nữa…
Mãi sau này, sau khi tôi hoàn thành việc chôn cất ba mình, tôi mới nhận ra rằng ước mơ của mình từ trước đó đã trở thành sự thật: Ông ấy không chỉ là bạn đời của ba, mà họ đã cùng nhau chia sẻ cuộc sống mà chưa bao giờ tiết lộ cho bất kỳ ai. Nếu nỗi đau của tôi là mất mát gia đình, thì với ông ấy, đó là nỗi đau của sự chia xa, mất mát tình duyên, và sống trong một thế giới mà người ta chưa hết sức công nhận.
Hai năm sau…
Trước khi ba tôi qua đời, cửa hàng dần trở nên khó khăn, nhưng nhờ có Dũng, nó đã phát triển thành một siêu thị chỉ trong khoảng hai năm. Dù vẫn là Dũng làm chủ, nhưng tất cả giấy tờ đều đã chuyển nhượng và mang tên của tôi.
…
-“Lam ơi, con lên lầu xem bé Bo sao mà nó khóc quá kìa con.”
Tiếng mẹ chồng tôi gọi.
Tôi đang bận nấu nước canh bánh canh để cả nhà ăn sáng, nghe tiếng mẹ gọi nên tôi vội tắt bếp và chạy lên phòng.
Buổi sáng thông thường, Bo thường dậy muộn vào khoảng 8 giờ, và thường là một đứa trẻ dễ tính. Nhưng hôm nay, nó lại khóc ầm ĩ. Tôi mở cửa phòng, tiếng Bo vẫn đang khóc lớn. Bé nằm trong nôi, đôi mắt vẫn nhắm chặt, nhưng đôi bàn tay và chân nhỏ xíu đang hoạt động rối loạn. Tôi đi lại lo lắng, ôm con lên và vỗ nhẹ lưng để an ủi.
“Bo ơi, sao vậy? Mẹ đây. Bo của mẹ có đau chỗ nào không con?”
Như cảm nhận được sự ấm áp từ mẹ, Bo từ từ nín khóc, chỉ còn nấc lên đôi khi. Tôi ôm con, xoa xoa lưng con, và trong lòng tôi, những kí ức về một ngày năm trước trỗi dậy…