Chị dâu tôi yêu chị chương 26 | Vấn đề của Dũng
Dũng thốt ra câu đó khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Ngây người nhìn Dũng, tôi tự hỏi ý anh là gì. Anh nói Thành từ lâu đã có ý đồ là sao? Thành đã làm gì để anh nói như thế? Tôi muốn hỏi thêm, nhưng sợ anh kích động. Nếu tôi hỏi về Thành, anh có thể nghi ngờ tôi quan tâm đến Thành, điều đó không tốt, nên tôi quyết định im lặng.
Dũng với gương mặt tức giận, nhưng sau khi nói xong, anh nhận ra lời anh vừa nói có vẻ quá khích, anh không nói thêm gì mà chỉ quay lưng nhìn ra cửa sổ.
Nhìn tấm lưng đàn ông kia, tôi cảm thấy nội tâm anh sâu sắc và cô đơn. Dáng đi của anh làm tôi nhận ra rằng, dù là hôn nhân ʇ⚡︎ự nguyện hay sắp đặt, người đàn ông đó không rộng lượng và đủ bao dung. Nhưng chồng tôi khác, anh ta cao thượng đến mức tự mình ôm đau thương, không để tôi phải gánh chịu mọi chuyện. Anh ta chấp nhận lỗi lầm của mình, không muốn tôi phải đối mặt với những khó khăn.
Tôi hiểu Dũng cũng là đàn ông, anh ta cũng có cảm giác. Hôm nay, khi anh biết Thành từng là người yêu của tôi, thử hỏi ai trong tình huống đó mà không buồn? Mặc dù anh đã biết từ lâu rằng cu Bo không phải con anh, nhưng thà đừng biết ba đứa bé là ai chắc anh cũng sẽ không buồn đến mức này. Nhưng lúc này, anh không phản kháng hay cáu kỉnh, anh thậm chí trở nên tự trách nhiệm hơn.
Đêm càng về khuya, sương dày dặm, không khí lạnh buốt. Tôi nhận ra mình cũng có lỗi, nên nhẹ nhàng luồn tay vào eo anh rồi ôm chặt. Dù Dũng đứng im nhưng tôi cảm nhận được sự run lên trong ς.-ơ τ.ɧ.ể anh, và mùi đàn ông lan tỏa. Tôi siết chặt đôi tay, ôm anh. Sau một lúc, tôi nhỏ giọng thủ thỉ để chúng tôi nghe:
” Anh giận em đúng không Dũng? Nhưng chuyện này anh đã biết trước rồi, sao anh còn trách em chứ? Chúng ta đã là vợ chồng, thời gian qua không dài không ngắn, tuy giữa chúng ta có mối quαп Һệ thế nào thì với em, anh vẫn là chồng em. Em không nhớ đến ai nữa cả. Anh tin em không?
Dũng nghe tôi nói, anh xoay người lại nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, rồi anh trả lời:
“Anh không giận em… chỉ là anh hơi khó chịu thôi.
Câu trả lời này làm nhẹ bớt gánh nặng trong lòng tôi. Tôi nhận ra Dũng thật là Ϯộι nghiệp, sau đó tôi không chần chừ nhón chân lên, hôn nhẹ vào má anh rồi hỏi lại:
” Sao anh khó chịu vậy? Có phải vì Thành xuất hiện không? Nếu vì chuyện đó thì anh yên tâm đi… Em không nghĩ gì đến Thành nữa đâu… Chuyện của quá khứ đừng khơi lại nữa, bây giờ em chỉ cần anh và con bên em là đủ rồi.
Dũng nghe tôi nói, anh nhìn tôi đắm đuối và ôm tôi vào lòng. Tôi có thể cảm nhận được ς.-ơ τ.ɧ.ể anh nóng lên, rạo rực. Từ khi về chung một nhà, tôi chưa bao giờ nhận được một chút cảm giác thân mật nào với anh, vì anh đã nói từ trước rằng anh không còn cảm giác với phụ nữ.
!
…thậm chí là trong căn phòng này, mỗi khi tắt đèn đi ngủ, Dũng lại phóng lên sofa ngủ đến sáng, còn tôi nằm trên giường. Ban đầu, khi mới về, chưa có tình cảm gì, tôi thấy đó là điều bình thường. Nhưng sau vài tháng, tôi cảm thấy không ổn và sợ mẹ chồng phát hiện, nên khi con Bo được tròn sáu tháng, tôi đã gạ anh ngủ chung. Tôi cố gắng quyến rũ anh, muốn chúng tôi thật sự là một cặp vợ chồng thực thụ, nuôi dạy con một cách đồng lòng. Nhưng sau bao nỗ lực, Dũng vẫn trơ trơ, dần dần tôi đành bỏ cuộc vì cảm giác bất lực.
Nhưng hôm nay, anh lại phản ứng khác thường. Anh ôm tôi chặt, cúi xuống hôn một cách ấm áp. Môi anh nồng nàn, đầu lưỡi không ngừng khám phá khoang miệng tôi. Lần đầu tiên tôi thấy anh chủ động như vậy, làm tôi bất ngờ đến nỗi đứng nhìn không kịp bắt nhịp. Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng cũng cần phải đáp trả, nên mới lảo đảo ɱò đáp lại.
Dũng cảm thấy tôi nhiệt tình, anh dừng lại, hôn lên trán tôi và cười nhẹ. Nhanh chóng, anh bế tôi đặt ℓêп gιườпg.
Lần đầu tiên với Dũng, nhưng không hiểu sao tôi lại nhớ đến Thành, những hình ảnh từng giây từng phút quặn lên khi tôi ở dưới Dũng, làm tôi gượng gạo và không thể hoà lại với anh. Nhưng để từ chối anh, tôi không đủ can đảm vì với Dũng, anh không có lỗi. Nếu hôm nay buộc mình phải trao anh, coi như là tôi báo đáp những ân tình của anh và thực hiện nghĩa vụ làm vợ. Sau khi nghĩ suy, tôi vòng tay lên ôm cổ Dũng, nhìn anh với đôi mắt gợι Ϯìпh.
Dũng bế tôi đi cạnh giường, sau đó đặt nhẹ tôi xuống và nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy tôi. Anh hôn hít và nhào nặn hai bầu ngực của tôi. Tôi nằm im lặng, tâm tư dằn xé nhưng đành cố mỉm cười để gượng gạo hòa nhịp với anh.
Cảm giác ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi ở dưới Dũng nóng lên, mặc dù thời tiết đã hạ nhiệt độ. Cả hai đầy mồ hôi, nhất là Dũng, khi anh khom xuống và Ϯìпh ɭ.ấ.γ bầu ngực tôi, gương mặt anh trở nên nhăn nhó, ς.-ơ τ.ɧ.ể rịn mồ hôi như tắm. Nghĩ anh sẽ táo bạo hơn và cởi nốt những gì tôi đang mặc, anh đột nhiên buông tay và bước vào phòng tắm, đóng cửa lại cái rầm.
Tôi sững người nhìn theo, bất ngờ và khó hiểu với hành động của Dũng. Nhưng tôi nghĩ anh vào tắm rồi sẽ ra, vì vậy mặc dù hoang mang, tôi không vội mặc đồ mà nằm im đợi, chờ mãi… tôi lẩm bẩm trong lòng: “Không biết anh đi tắm giờ này làm gì?”
Sau một lúc, cửa mở ra và tôi nhìn thấy Dũng đi ra, gương mặt anh buồn buồn và trông khó chịu. Tôi không hiểu anh muốn gì, ai ngờ anh đến bên giường tôi. Mặt anh buồn nói với tôi một câu khiến tôi muốn cụt hứng.
“Em mặc đồ vào rồi ngủ sớm đi, anh ra ngoài một lúc.”
Tôi ngớ người, khó hiểu về hành động của Dũng. Trước khi tôi kịp hỏi, anh đã nhanh chân bước ra ngoài, đúng lúc điện thoại tôi có tin nhắn từ số lạ.
Nội dung tin nhắn:
“CHÀO CHỊ LAM, lâu rồi ko gặp?”
Đọc tin nhắn, tôi không hiểu rõ vấn đề và càng khó chịu với hành động của Dũng. Tôi thả lỏng cơ thể, bắt đầu tự hỏi vì sao anh lại như vậy. Trong tình huống này, tôi nghĩ rằng chẳng có đàn ông nào tự giác bỏ cuộc như anh.
Có chăng:
Dũng có vấn đề về sιпҺ ℓý.
Anh có bồ, nhưng tôi nghi ngờ điều này vì Dũng luôn về đúng giờ và quan tâm đến gia đình.
Anh yếu sιпҺ ℓý, nhưng tại sao lại có hành động như vậy?
Tôi không chắc chắn điều gì là đúng. Tôi lắc đầu phủ nhận ý kiến thứ hai. Nhưng càng thắc mắc, tôi càng bị cuốn sâu vào vòng tơ rối. Làm thế nào để hỏi Dũng mà không làm tổn thương tình cảm của anh, đây là một vấn đề.
Nghĩ mãi một lúc, tôi nhìn lên đồng hồ, đã 11 giờ đêm. Tôi quyết định tìm Dũng và gọi anh vào ngủ. Mò mẫm xuống, tôi nghe thấy tiếng nói xì xào nên nép vào bức tường.
Bất ngờ, tôi thấy Dũng đứng gần cầu thang, nói chuyện điện thoại với ai đó.
Anh nói nhỏ:
“Anh đang ở nhà, khuya rồi em ngủ sớm đi…
-…
“Mai anh qua đón em sớm. Ok, chúc em ngủ ngon, bye em…”
Dũng tắt điện thoại. Tôi nhanh chân trở về phòng và giả vờ như đã ngủ, nhưng trong lòng nặng trĩu như được đè bởi núi đá.
Có lẽ anh không yếu sιпҺ ℓý, mà chỉ vì cuộc gọi từ người khác. Tôi tự cười khổ vì đã quá đánh giá bản thân. Dù Dũng đã có hành động làm tôi đau lòng, thì giờ tôi không có quyền ghen tị. Tôi nhớ lời hứa trước kia, nếu anh tìm được người tốt hơn, tôi và cu Bo sẽ ra đi. Giờ, dù đau lòng, tôi chấp nhận sự thực rằng cuộc sống với Dũng không bao giờ là ổn.