Chị dâu tôi yêu chị chương 29 | Trả giá
Tôi đã hơi tò mò với tấm hình đó, nhưng sau đó, tôi đặt nó trở lại vị trí cũ và chuẩn bị rời phòng. Rồi bất ngờ, phía dưới bàn, điện thoại của ba chồng tôi rơi xuống nền nhà, nắp và pin đều rơi ra.
Thấy lạ nên tôi khom xuống nhặt lên. May mắn là mặc dù rơi từ vị trí cao, điện thoại vẫn nguyên vẹn. Ba chồng tôi là người kỹ tính, ông dán cường lực cho điện thoại nên dù rơi mạnh thế nào cũng không hỏng.
Tôi lắp pin vào điện thoại và khởi động. Khi điện thoại bật lên, tôi ngạc nhiên nhìn thấy máy tính trên bàn vẫn còn mở.
Máy tính của ba còn hoạt động, tôi nghĩ có lẽ vì khi ba bị đột quỵ, mẹ chồng tôi và Dũng lo lắng không để ý và vì bận bịu đám tang nên không tắt máy. Nhưng bỗng trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ liệu chiếc điện thoại và máy tính này có liên quan gì không. Hoặc có thể ba chồng tôi đã xem cái gì đó ở đây, rồi cảm thấy bất ổn, tức giận hoặc uất ức, rồi… Ước chừng thế. Nên tôi kéo ghế lại bàn và nhấn nút mở máy tính.
Chờ đợi khi máy tính khởi động lại, tôi thấy hồi hộp và lo lắng. Cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Hai mắt tôi dán chặt vào màn hình, và không cần tìm kiếm nhiều, video ngắn đã hiện lên trước mặt.
Tôi khá bất ngờ trước đoạn video đó. Đó là đoạn clip khi cu Bo con tôi đang nằm trong bệnh viện. Khi xem đoạn này, người ngoài có lẽ sẽ không hiểu gì, nhưng những người trong cuộc chắc chắn sẽ hiểu. Đoạn video kết thúc, và tôi cảm thấy lo lắng, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Tôi nhanh chóng mở điện thoại lên, nhưng trong máy vẫn còn một số tin nhắn không lưu tên. Đọc những tin nhắn đó, tôi cảm thấy bất an.
“Chào ông? Nếu ông đã xem đoạn clip, chắc ông cũng không ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn này? Tôi không muốn nói gì, chỉ muốn cho gia đình ông biết rằng đứa cháu nội của ông chỉ là con riêng của con dâu ông và một người đàn ông khác. Gia đình ông đã bị lừa… Còn về con dâu ông, nó hại tôi không ra hại, sau này tôi sẽ bắt nó phải trả giá… trả giá.”
Sau khi đọc xong tin nhắn, tôi bất giác lạnh người. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng rằng có người có thể ghét tôi đến mức như vậy. Từ khi còn nhỏ đến khi lớn, tôi không từng tạo ra mối thù hay gì đó để ai đó phải căm ghét tôi. Nhưng giờ đây, khi đọc được tin nhắn này, tôi thực sự shock. Điều này chắc chắn làm tôi không khỏi hoang mang, và có vẻ như cái chết của ba chồng tôi thật sự có liên quan đến một bí mật nào đó. Thực sự là, ban đầu tôi không tin vào mọi thứ, nhưng giờ đây, tôi đành phải nhận trách nhiệm cho mọi sự cố này.
Ngồi phủp xuống góc bàn, tôi bắt đầu rơi vào cảm xúc, khóc nức nở. Một người phụ nữ sau một lần chồng mất, mới ở đầu ba mươi, tại sao lại phải đối mặt với nhiều nỗi đau thương đến như vậy? Tôi đã làm gì sai để ông trời phạt tôi như thế này? Cha mẹ đã không còn, gia đình còn thiếu vắng. Và giờ đây, chồng tôi cũng không còn là của riêng tôi nữa.
Ai lại muốn hại tôi như vậy? Tại sao họ lại thực hiện hành động độc ác đến mức đó? Những ân oán giữa tôi và họ là gì? Tôi tự hỏi, và cảm giác run rẩy tràn đầy tâm hồn. Tại sao con người có thể độc ác đến như vậy? Nếu ba chồng tôi không mất, chắc chắn lúc này tôi và cu Bo sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Không, không thể, tôi sẽ không để ai hại mẹ con tôi được. Dù có phải rời đi sau này, tôi cũng sẽ đảm bảo rằng con tôi và tôi đều an toàn.
Tôi nhanh chóng đưa tay lên điều khiển con chuột, xóa bỏ đoạn video. Đồng thời, tôi cũng xóa hết tin nhắn trong điện thoại. Không phải vì tôi có âm mưu hay kế hoạch gì, mà chỉ vì tôi không muốn để người khác hại mẹ con tôi. Tôi trắng tay, và từ nay về sau, tôi chỉ mong con tôi sống an lành.
Sau những sự cố này, tôi lau khô nước mắt, thất thần bước ra khỏi phòng. Cửa phòng đóng chặt lại, và cu Bo, sau tiếng thức giấc, bắt đầu khóc. Tôi vội chạy tới, đẩy cửa ra và ôm con lên. Con khóc, có lẽ bởi quần bị ướt khi tè dầm. Tôi cởi quần con ra và ôm nó, đồng thời dọn dẹp và quan sát con.
Nhìn con khỏe mạnh, vui vẻ chơi đùa, làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Nhưng đồng thời, tôi cũng bắt đầu lo lắng hơn. Ngày càng lớn, cu Bo lại càng giống Thành, với khuôn mặt dài, cằm chẻ, mũi cao và thẳng tắp, đôi mắt dài và cong, lông mày rậm. Mọi thứ đều giống Thành, chẳng giống tôi tí nào. Đúng như người ta nói, đàn bà chỉ là phận đẻ thuê, nhưng từ giờ trở đi, tôi chỉ muốn con tôi sống an lành.
Tôi lo lắng nổi lên trong tâm trí. Nếu là gia đình khác, có thể họ sẽ cảm thông và tha lỗi cho tôi. Nhưng trong gia đình chỉ còn tôi và Dũng, từ khi cu Bo sinh ra, được mẹ chồng tôi chăm sóc như cháu đích tôn, nếu mọi chuyện lộ ra, tôi không dám chắc bà có chấp nhận được hay không.
(…) tại căn biệt thự lớn, bộ ghế salon đắt đỏ đang được bốn người đàn ông mặc đồ đen ngồi, trông rất sang trọng và nam tính. Người ngồi ở giữa cao to, tóc chải tém, để râu quai nón, ngón tay cái đeo chiếc nhẫn vàng hình con đại bàng. Người này, mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn phong độ, ngồi điếu xì gà giữa hai ngón tay. Người khác đứng bên cạnh đang làm nhiệm vụ làm lửa cho ông ta.
Người có chiếc nhẫn vàng nói lớn: “Đây là công lao chuyến hàng lần này của mày. Anh hy vọng những chuyến hàng sau cũng sẽ không làm anh hai thất vọng.”
Thành nhìn phong bì, không bộc lộ cảm xúc gì, vẫn lạnh lùng nhận lấy nó: “Ok anh hai…”
Sau câu trả lời, người có chiếc nhẫn vàng cười khanh khách, đứng dậy vỗ vai Thành rồi bước ra ngoài cùng ba người thanh niên khác. Họ, mặc dù điển trai, nhưng tạo ra vẻ lạnh lùng. Một điều đặc biệt là tất cả đều xăm mình, trong đó Thành cũng không ngoại lệ.
Sau khi tất cả rời đi, Thành vẫn ngồi im lặng, tay đặt trên đuôi ghế, vẻ ung dung nhưng ánh mắt thâm sâu và nặng trĩu. Bỗng nhiên, Thành nhớ lại ngày đầu tiên về đây từ đài Nam xứ người xa xôi. Nếu không có ngày đó, không gặp được người giúp đỡ, và không dấn thân vào con đường vận chuyển hàng cấm, Thành có lẽ không trở thành một người độc lập như ngày nay.
…
Quay lại cuộc sống của Lam, tôi đã dọn dẹp xong và tối đến. Nhanh chóng tắm cho cu Bo và cho con ăn trước khi dỗ con ngủ. Từ khi con ốm đến giờ, thêm vào đó ba chồng tôi mất, khiến tôi lo lắng không ngừng. Nhìn cu Bo ốm, tôi bỗng cảm thấy xót xa.
Tôi ngồi thủ thỉ, ôm cu Bo ngủ, bỗng nghe thấy tiếng xe dưới nhà. Tôi chạy xuống mở cổng. Dũng xuống xe, dáng vẻ không vui. Tôi định tiến lại gần hỏi anh có mệt không nhưng anh đã đi vào nhà mà không nhìn tôi, vẻ mặt buồn. Tôi cảm thấy anh đối xử với mình không hạnh phúc, nhưng tôi không thể hiện điều đó vì trong xe còn có mẹ chồng tôi đang bước xuống, thần sắc bà bây giờ rất tệ. Bà rầu rĩ, ủ rủ?
Tôi đi tới, gật đầu với mẹ, định quay lại xe để lái vào hầm, nhưng bất ngờ có một người khác cũng bước ra. Vì là đêm tối, và nghĩ rằng có lẽ là người thân trong gia đình, tôi không để ý lắm. Nhưng khi giọng nói quen thuộc vang lên, tôi bất ngờ đến mức đứng như tòa. Giọng nói ấy…
“Chào chị Lam, chị em gặp lại nhau nữa rồi!”