Chị dâu tôi yêu chị chương 31 | Xét nghiệm ADN

22/12/2023 Tác giả: Hà Phong 210

Tôi đứng sững, nhìn Dũng và hỏi lại:

“Tại sao lại nghĩ đến việc ly hôn, Dũng?”

Tôi bất ngờ trước đề nghị của anh, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh mà không hề lăn tăn.

“Em, hãy nghe anh nói hết được không?”

“Không sao à? Dũng, tại sao anh nói chuyện này ngay lúc này? Ngày trước, anh nói yêu em, hứa sẽ chăm sóc em và con suốt đời. Có chuyện gì vậy Dũng? Hay là con Ngọc nói gì với anh rồi mà anh thay đổi, đúng không anh? Anh nói đi!”

Tôi cảm thấy như bị sốc, không kiểm soát được bản thân, nắm lấy tay anh và gào lên. Tôi nhìn anh, đôi mắt đầy đau đớn và giận dữ. Chưa đầy hai năm, làm thế nào có thể thay đổi con người nhanh chóng như vậy? Mới đây thôi, anh còn hứa sẽ yêu thương và bảo vệ mẹ con tôi suốt đời. Vậy mà giờ đây anh đề xuất ly dị. Ly dị là điều gì thế?

Dũng thấy tôi phản ứng mạnh, anh sợ tôi bị sốc nên nhanh chóng đưa tay anh và ôm tôi vào lòng. Tôi gạt phăng anh ra và tiếp tục hỏi:

“Anh nói đi, tại sao lại muốn ly hôn?”

“Cô ấy quay về rồi!”

Dũng trả lời tôi với bốn từ ngắn gọn. Đôi mắt anh không dám nhìn trực tiếp vào tôi, như có ý né tránh. Tôi nghe anh nói nhưng vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nên tôi bực dọc và lớn tiếng:

“Cô ấy là ai? Con nào? Anh nói rõ cho tôi, có phải là con Ngọc không?”

“Không, không liên quan gì đến Ngọc cả. Đó là bạn gái cũ của anh. Lúc trước, vì mẹ không thích cô ấy, nên anh và cô ấy chia tay. Bây giờ, sau khi vợ chồng cô ấy ly dị, anh gặp lại cô ấy và lần này anh không thể buông tay cô ấy nữa. Lam à, anh xin em, chúng ta ly hôn đi. Anh xin lỗi, thời gian qua anh nhận ra rằng tình cảm của anh với em là không đúng, một bên là gia đình, một bên là ba mẹ hối thúc anh lấy vợ. Anh nghĩ rằng bên em, anh sẽ quên được cô ấy, nhưng đến giờ anh vẫn không làm được. Chúng ta nên ly hôn, anh để lại tất cả tài sản cho mẹ con em, anh không muốn em và CuBo phải chịu thiệt thòi.”

Dũng vừa nói xong, tôi ngay lập tức tát anh một cái. Anh không né tránh, chỉ cười và xoa mặt nơi tôi tát. Tôi lúc này vừa giận, vừa hận, đôi mắt rưng rưng nhìn anh, cuộc đời thật không công bằng với tôi. Ngỡ rằng anh thương tôi thật lòng, mới cưới tôi về, sau tất cả tôi sẽ có một gia đình hạnh phúc. Nhưng không, ngôn tình chỉ tồn tại trong phim, nữ chính sau tất cả sẽ hạnh phúc. Còn tôi, nhìn lại, họ chỉ xem tôi là con rối để lợi dụng.

Tôi cười lạnh, cay đắng, nhìn Dũng nói trong nước mắt:

“Được, anh viết đơn đi, tôi ký.”

Sau khi trả lời xong, tôi không chờ đợi Dũng nói thêm gì mà bước vào phòng của CuBo, sau đó khoá cửa chặt lại. Tôi ngồi thụp xuống và bắt đầu khóc nức nở. Không biết khóc đến bao lâu, chỉ khi nghe thấy CuBo khóc đòi mẹ, tôi mới mở mắt. Trời đã sáng, ánh nắng chiếu vào phòng. Tôi mệt mỏi nhưng vẫn ngồi dậy, ôm CuBo trong lòng và đưa ra rửa mặt cho con. Sau khi vệ sinh cho con xong, hai mẹ con đi xuống nhà. Lúc này, tôi thấy con Ngọc ngồi bên bàn ăn, cạnh mẹ chồng tôi.

Con Ngọc lạnh lùng nói với mẹ, nhưng mắt lại liếc sang tôi như đang đâm chọt:

“Mẹ, con công nhận là mẹ tốt với chị hai ghê đấy. Lớn tuổi rồi mà sáng phải dậy sớm nấu đồ ăn sáng, còn chị hai thì ngủ đến giờ mới dậy.”

Mẹ chồng tôi nghe nói vậy, nhìn về phía tôi với ánh mắt có phần không hài lòng, nhưng vẫn trả lời từ tốn:

“Thôi, chị bận, con nhỏ mà mẹ còn khỏe làm cho giãn gân cốt, đừng nói như vậy kẻo chị em phiền lòng. Lam, ôm CuBo xuống ngồi ăn luôn đi con. Thằng Dũng đã đi làm sớm rồi.”

Mẹ chồng tôi đã nói nên con Ngọc cũng im lặng. Tôi không muốn làm phiền, liền đi lại kéo chiếc ghế ra cho CuBo ngồi xuống ăn cùng.

CuBo đã gần 2 tuổi, tôi đã tập cho con ăn cơm dần dần để làm quen với thói quen ăn đồ chín. Tôi và CuBo vừa ngồi xuống, con Ngọc nhìn chằm chằm CuBo, làm tôi cảm thấy hơi khó chịu nên ôm CuBo trong lòng và nói:

“Cô không ăn à? Nhìn cháu mãi vậy. Thằng nhỏ ít tiếp xúc với người lạ nên cô nhìn như thế nó sợ, đừng chú ý nhiều.”

Tôi vừa nói xong, cảm thấy con Ngọc biết điều mà không nói gì thêm. Nó không nhìn nữa, nhưng không phải là tôi lười biếng như lời nó nói, chỉ là từ trước đến giờ mẹ đã đảm nhận việc nấu ăn nên tôi quen với việc không cần phải dậy sớm. Riêng Dũng thì không cần phải nói, tôi hiểu anh ta rất rõ. Anh ấy chắc chắn đã rời khỏi nhà từ sáng sớm để “tìm nhân tình”. Có lẽ anh ấy bày đặt lý do đi làm sớm.

Nghĩ đến đó, tôi thở dài và nhớ lại cuộc trò chuyện với anh vào tối qua, trái tim tôi còn đau đớn. Thêm vào đó là sự xuất hiện của con Ngọc, khiến tôi cảm thấy thật khó chịu. Tuy nhiên, mẹ chồng tôi đã lên tiếng trước, nên con Ngọc im lặng. Mặc dù không thích, nhưng tôi cũng không muốn xô xát với nó. Tôi đứng dậy và chuẩn bị đi theo với CuBo khi con Ngọc đột ngột đứng lên nhanh chóng chặn đường tôi bằng cách chìa bàn chân ra.

Tôi không kịp né và có lẽ vì không ngờ nó dám hành động như vậy, tôi bị vấp và ngã nhào xuống nền nhà.

Cảm giác đau tê tái từ cú va đột ngột, tôi gượng ngồi dậy với đầu gối bầm tím và tay vết trầy từ chạm vào chân ghế. Nó, đứng đối diện, thể hiện vẻ hả hê khi tôi bị thương. Nó châm chọc:

Đau không? Nhưng chắc mày không đau bằng nỗi đau của tao ngày xưa đâu. Cái thằng con hoang này còn sống, nó sẽ không để mày sống yên ngày nào đâu Lam ạ.

Tại sao? Tao làm gì mày mà mày lại hại tao thế?

Vì người Thành yêu là mày chứ không phải tao. Đủ để tao ɱ.á.+ⱪ.ẻ mày rồi đấy Lam. Mày có biết chỉ vì mày mà Thành quay lưng với tao không? Còn thằng con hoang của mày, nó bắt tao hằng đêm phải đi làm gái. Nó bắt tao sống những ngày còn thua con chó nữa. Mày hiểu chưa? May mắn thay, tao đã tìm lại được mẹ ruột và mày cũng đang ở đây. Đúng là ông trời giúp tao rồi. Tao thề tao sẽ không để mẹ con mày sống thê thảm, tao không làm con người, nhất là thằng con hoang của mày.

Nói như thế nào tôi cũng nhịn được, nhưng khi nó động vào con trai tôi, tôi không thể bỏ qua. Tôi đứng lên mà nhào vào túm cổ nó, hai tay tôi đánh mạnh và liên tục một cách không cho nó cơ hội phản kháng. Tôi nhìn thẳng vào mắt nó và gào lên cảnh báo:

Mày nói gì nói lại tao nghe xem, ai là con hoang hả? Tao nói cho mày biết, Ngọc, mày đối xử với tao như thế nào tao có thể nhịn, nhưng nếu mày có ý hại con tao, dù chỉ là một suy nghĩ xẹt qua thôi, tao không để yên cho mày đâu. Con Lam này không phải là người hiền, mày hiểu chưa?

Mày… Á…

Câm miệng!

Tôi đánh nó đến khi nó không dám đứng lên, chỉ còn biết ôm mặt nhìn tôi căm phẫn mà không dám đụng đến. Tôi đã đánh nó đến khi nó hết dạ. Sau đó, tôi buông nó ra, lúc này, gương mặt trắng trẻo của nó đã sưng đỏ, nhưng nó không dám đối diện với tôi, chỉ nhìn tôi từ phía dưới mắt như đang sợ hãi.

Tôi đã xong, rời đi để lại nó trong tình trạng đau đớn. Tôi đi tìm mẹ và CuBo ngay lập tức, nhưng không thấy họ đâu. Tôi hơi chột dạ, nhanh chóng đi tiếp và liên tục gọi mẹ chồng. Khi gọi điện, mẹ không bắt máy. Lúc này, tôi cảm thấy có chuyện không lành vì khu nhà chồng tôi toàn là chung cư, nhà nào nhà nấy sống khá riêng tư. Đồng thời, nếu ra cổng nhà là đường lớn, tôi sợ mẹ và con mình bị tai nạn hoặc gặp chuyện không lành. Nghĩ vậy, tôi thêm run rẩy và bấm gọi điện cho Dũng. Anh Dũng nhấc máy, tôi không chờ anh ta nói gì mà nhanh chóng bắt đầu giải thích:

Anh Dũng, mẹ và CuBo…
Tôi nói gấp gáp với anh, nhưng chưa kịp kể hết câu, anh Dũng đã chen ngang lời tôi:

Lam, em đã nói gì về chuyện của vợ chồng mình cho mẹ nghe rồi à?

Đâu có, sao anh hỏi như vậy?

Vậy thì rắc rối đến nơi rồi. Mẹ đưa cu Bo vào bệnh viện để yêu cầu xét nghiệm ADN của Bo và anh. Mẹ mới gọi anh đến đây. Anh nghĩ rằng em đã nói điều gì đó rồi. Bây giờ phải làm sao đây? Nếu mẹ biết Bo không phải là cháu ruột của bà, chắc chắn mẹ sẽ không sống nổi.

Bài viết liên quan