Chị dâu tôi yêu chị chương 37 | Nhất định bình an

25/12/2023 Tác giả: Hà Phong 1417

Tôi bật đèn trong căn phòng, không gian được sắp xếp gọn gàng nhưng đơn giản, phản ánh con người của Thành. Tôi nhìn xung quanh từng vật dụng, sau đó dành sự chú ý cho chiếc bàn góc phòng và ngồi xuống.

Tay vô tình mở chiếc máy tính, một hành động mà trước đây tôi không thường làm. Dù trước đây sống chung với Tuấn và Dũng nhưng tôi ít khi đụng vào đồ cá nhân của ai. Nhưng bây giờ, tôi đã thay đổi. Tôi muốn quan tâm đến mọi thứ liên quan đến Thành, có lẽ khi yêu, con người ta thường thay đổi và làm những điều ngốc nghếch như vậy.

Tôi tự cười vì sự ngu ngốc và giá phải của bản thân. Làm sao có thể khi ở bên nhau mà không trân trọng, và bây giờ xa nhau, sự hối tiếc cũng đã muộn màng.

Máy tính mở ra, không có gì đặc biệt, chỉ có một điều làm tôi tò mò: Thành đang sử dụng Facebook. Sự tò mò khiến tôi kinh ngạc hơn khi tôi nhận ra rằng nick Facebook này đã từng nhắn tin với tôi trong quá khứ.

Tôi ngừng lại một lúc, sau đó tự cười với bản thân. “Lam ơi, mày ngốc quá. Mày đã nợ Thành quá nhiều, nợ người ta một thời thanh xuân chỉ vì mày mà đánh mất.”

Tôi tự trách mình, nước mắt rơi xuống hai bên má. Không biết việc nhận ra tình cảm này có muộn hay không.

Tôi ngồi im lặng, cả không gian trở nên yên bình đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ. Tôi giữ điện thoại trong tay, bấm vào mục tin nhắn, soạn rồi lại xóa đi nhiều lần. Tôi muốn nói điều gì đó với Thành, nhưng cũng đang sợ hãi. Cuối cùng, không nhớ lúc nào, tôi đã gửi đi tin nhắn.

Ngồi im trong phòng Thành, lắng nghe âm thịt tâm tôi đang đập, ngồi ngơ ngác với chiếc điện thoại trong tay. Tôi không biết mình mong đợi điều gì nữa, liên tục nhấp nhô với cảm xúc và kì vọng. Ngồi như thế đến giữa đêm, tôi mệt mỏi nên gục xuống bàn và bắt đầu mơ màng. Tôi phát hiện ra có ai đó ôm tôi, đưa tôi đến giường và đắp chăn cho tôi.

Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là giấc mơ, nên tôi giữ mắt đóng nhưng khi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, tôi nhận ra rằng không phải mơ. Nhẹ nhàng mở mắt, tôi thấy Thành ngồi cạnh giường nhìn tôi. Tôi ngạc nhiên đưa tay lên chắn đèn, sau đó mở ra. Trong bóng tối nhấp nhô ánh đèn, tôi vẫn thấy rõ khuôn mặt của Thành, mặc dù hơi mệt mỏi, anh ấy vẫn đẹp trai.

Lúc này, tâm tôi lại đập mạnh, bất chấp đúng hay sai, tôi muốn quyết định sống đúng với tình cảm của mình. Tôi ngồi bật dậy và ôm Thành, ʇ⚡︎ựa đầu vào ngực Thành. Anh ấy ngồi yên để tôi ôm, không có hành động gì, khiến tôi cảm thấy chút hụt hẫng.

Khi tôi buông tay ra và chuẩn bị rời đi, Thành đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng. Anh ấy sử dụng lực không quá mạnh cũng không quá nhẹ, đủ để siết chặt lấy tôi.

Cảm xúc của tôi tràn ngập, nước mắt rơi xuống trong hạnh phúc. Tôi muốn kiềm nén cảm xúc, nhưng không thể, nên tôi chỉ úp mặt vào ngực Thành và khóc lên. Thành đưa tay lên vuốt nhẹ đầu tôi, lòng tâm Thành cũng đang ᵭ.ậ..℘ mạnh. Giọng nói khàn khàn nhưng ấm áp lên tiếng đủ để làm dịu đi mọi lo âu.

“Nín đi, chỉ cần đã khóc rồi à? Em nhớ tôi rồi đúng không?”

“Ai thèm nhớ chú chứ?”

Còn chối à? Vậy ai cách đây một tiếng nhắn tin vào máy tôi nói nhớ tôi vậy hả?
Nghe Thành nói như vậy, tôi lật đật buông Thành ra và nhanh chóng lấy cái điện thoại dưới giường. Một cảm giác xấu hổ làm tôi ngại ngùng quay đi, điện thoại vô dụng đã bị xoá nhưng lại để lọt qua bên Thành, khiến tôi cảm thấy ngượng ch.ế.t.

Biết tôi ngại, Thành chỉ phì cười và lấy hai tay kéo tôi xoay lại đối diện với chú. Hai gương mặt chúng tôi sát lại gần nhau, tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng của Thành. Không nhanh không chậm, Thành hôn phủ lên môi tôi.

Tôi không phản kháng, thậm chí có lẽ đã bị Thành dụ dỗ, nên chỉ biết ngồi im nhắm mắt lại để thưởng thức nụ hôn của Thành. Thành nhận thức được sự chấp nhận từ phía tôi, không ngần ngại thăm dò thêm. Đáy mắt chú tỏ lên sự hài lòng, đưa đầu lưỡi vào khoang miệng tôi và ra vào mạnh mẽ, khiến tâm tôi loạn xạ. Đôi tay tôi không kiểm soát được và ʋòпg ra phía sau cào cấu tấm ɭ.ư.ή.ɠ τ.ɾ.ầ.ή của Thành.

Thành hôn tôi thật lâu, sau đó di chuyển xuống vùng cổ tôi, hôn đến mức có thể cảm nhận được như là Thành muốn nuốt cả tôi vào bụng chắt. Sau một lúc, dường như không hài lòng, Thành đẩy tôi xuống giường. Tôi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng thay vào đó, chú ấy cũng nằm xuống ngay cùng với tôi, đưa đầu tôi lên tay chú.

Tôi không nghĩ Thành sẽ dừng lại đột ngột, liền mở mắt ra với ánh nhìn nghi ngờ, nhìn Thành. Chú nhìn sang tôi và cười nhẹ, sau đó nói chọc ghẹo:

Chờ gì à?
Bị nắm thóp, tôi chỉ cười trừ và trả lời:

Có đâu, tôi… tôi… thôi tôi về phòng nha, còn Bo dậy mà không thấy tôi sẽ khóc đó!
Nói dứt lời, tôi ngồi nhỏm dậy, định đi nhưng Thành nhanh chóng kéo tôi nằm xuống. Bị bất ngờ, tôi ngã úp lên người Thành, tay vô ý ʇ⚡︎ự nhiên chạm vào vị trí nhạy cảm đang phát triển mạnh mẽ trong chiếc quần. Vừa ngại vừa ngượng, tôi rút vội tay ra, xoay người nằm xuống, ς.-ơ τ.ɧ.ể phút chốc cứng đơ vì xấu hổ. Thành cũng nhanh chóng để tay lên làm gối đầu tôi.

Tôi không nghĩ rằng Thành sẽ dừng lại, liền mở mắt với ilàn nghi ngờ nhìn Thành. Thành nhìn tôi vài giây, rồi cười nhẹ và đặt câu hỏi chọc ghẹo:

Vì sao lại đau lòng?
Lần này, tôi lấy hết can đảm, ς.-ơ τ.ɧ.ể tay ôm lại Thành và nhẹ nhàng trả lời:

Vì tôi lỡ thương chú rồi, không muốn chú mạo hiểm nữa.
Thành nghe tôi trả lời xong, gương mặt trong giây lát có lẽ kích động, chỉ im lặng và mạnh mẽ ôm chặt ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi vào lòng.

Buổi tối hôm ấy, chúng tôi chỉ nằm ôm nhau và trò chuyện đến gần sáng. Thành chia sẻ với tôi rằng do có một vụ chuyển hàng qua biên giới gấp, nên anh đã phải đi mấy ngày mà không kịp thông báo trước cho tôi. Anh lo lắng tôi sẽ quá lo lắng nên đã quyết định giữ im lặng và rời đi.

Và cả đêm đó, hai chúng tôi thức đến sáng, chỉ ôm nhau và nói chuyện. Tôi đã ngủ ngon trong ʋòпg tay ấm áp của Thành. Đầu giờ trưa, tôi nghe tiếng nói rôm rả dưới nhà, liền mở mắt.

Tôi đi vào tolet vệ sinh cá nhân và định xuống nhà xem là ai. Khi bước chân ra phía cầu thang, tôi nghe thấy một thằng con trai đang hỏi Thành:

– Anh chắc chưa?

Thành trả lời rằng anh đã nói rõ hôm trước rồi, sau khi giao xong chuyến hàng, anh sẽ nghỉ và sẽ giải quyết mọi chuyện với anh hai. Hai tay Thành ôm con ngồi trong lòng.

Sau đó, một thằng khác, cũng xăm trổ, đề xuất Thành nên nghỉ ngang và sống bình yên. Thành ngồi im lặng một lúc, rồi trả lời một cách nào đó, nhưng tôi không nghe rõ. Thấy hai thằng con trai rời đi, tôi đứng lại để nghe xem họ đang nói chuyện gì.

Thành sau đó gọi tôi xuống và hỏi về việc họ đã rời đi hay chưa. Tôi ngồi dưới nhà, cubo nhìn thấy tôi cười toe toét, con cựa quậy và ngồi ngay cạnh tôi.

Bo bắt đầu nói chuyện với tôi, và khi thấy hộp đồ chơi bên cạnh, con bò, nó lại liền chuyển sang chơi với nó. Tôi an tâm thấy Bo có thể chơi một mình an toàn, rồi mới nhìn sang Thành. Hít một hơi nặng nề, tôi hỏi:

– Chú muốn rút chân ra khỏi công việc đó à?

Thành nhìn tôi và nhíu mày, đưa tay sang khoảng trống ghế bên cạnh và kêu:

– Em lên này ngồi rồi nói.

Tôi lên ghế ngồi và thấy Thành vui vẻ. Anh nhìn sang tôi và hỏi:

– Đến bây giờ vẫn không thay đổi cách gọi à? Vẫn gọi chú xưng tôi sao?

Tôi cười và trả lời:

– Thì… tôi… tôi chưa quen mà.

Thành giả vờ quay mặt sang và nói:

– Nếu em không thay đổi, từ nay về sau em có hỏi chuyện gì thì tôi sẽ không trả lời nữa đó.

Tôi nhìn thấy thái độ trẻ con của Thành và chỉ có thể phì cười trước sự dễ thương của anh ấy.

Với tôi, từ khi biết đến Thành đến nay, anh luôn tỏ ra lạnh lùng và khó tính. Lần đầu tiên thấy Thành làm nũng, tâm hồn tôi cảm thấy thoải mái thật sự. Tuy nhiên, dù vậy, tôi vẫn không tránh khỏi sự ngại ngùng. Cách xưng hô giữa tôi và Thành đã mặc định như vậy từ ban đầu, việc thay đổi cảm thấy khó khăn, và ngượng miệng ૮.ɦ.ế.ƭ đi được. Thành thậm chí còn biết cách làm khó tôi.

Tôi cảm thấy ngại ngùng và bẽn lẽn như một đứa con nít mới yêu, đắn đo suy nghĩ giữa việc nghe lời Thành hay không, cảm giác hồi hộp vô cùng.

Sau một thời gian tranh cãi nội tâm, tôi quyết định thay đổi. Tôi mạnh mẽ đưa tay ra và kéo Thành quay lại đối diện với mình.

Thành ngạc nhiên khi tôi hành động bất ngờ, nhưng anh giữ thái độ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc. Chỉ im lặng để tôi tự quyết định làm gì tiếp theo.

Tôi ậm ừ một lúc và tranh thủ nhìn gương mặt đẹp trai của Thành. Sau đó, tôi cười gượng lên tiếng:

– Ý tôi… em… em muốn hỏi là anh… anh thật sự muốn rút chân ra khỏi đó có đúng là sự thật không?

Thành hài lòng và ôm tôi vào lòng. Tôi cũng ôm tay quanh lưng anh. Hai ς.-ơ τ.ɧ.ể gần sát nhau làm tôi có thể nghe rõ từng nhịp tιм của Thành đang ᵭ.ậ..℘ mạnh mẽ.

– Nếu đúng sự thật là vậy, em có vui không?

Tôi úp mặt dụi vào lòng anh và nhẹ nhàng trả lời:

– Em vui chứ, vì công việc ấy пguγ Һιểм lắm, em sợ. Nhưng đâu phải rút chân ra cũng dễ dàng đúng không anh?

– Ừ, có khi còn bị giết ૮.ɦ.ế.ƭ không chừng?

Thành trả lời một cách tỉnh bơ nhưng khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi rời ʋòпg tay anh ngồi thẳng dậy và nhìn anh:

– Vậy anh giải quyết ra sao? Bọn họ là anh em mà, chẳng lẽ lại độc ác như vậy?

– Ba năm trước trong băng, bọn anh cũng có một người xin rút chân ra khỏi nhóm. Sau đó, quay sang chỉ điểm chỗ bọn anh giấu hàng cho côпg αп biết. Thế là trong đêm đó, bọn côпg αп đột nhập chỗ ở bọn anh rồi truy bắt. May mắn là bọn anh chạy thoát, chỉ có đại ca anh, người từng giúp anh, bị bắn ૮.ɦ.ế.ƭ, kho hàng cũng bị côпg αп thâu tóm. Sau lần đó, thằng em của đại ca anh lên nắm quyền thay… và có đặt ra quy luật nếu ai rời khỏi, dù thân thiết cỡ nào nếu trốn khỏi mà bị bắt gặp cũng sẽ giết ૮.ɦ.ế.ƭ không tha.

– Vậy sao anh còn muốn…

Thành nhìn sang cubo, sau đó ôm con vào lòng. Ánh mắt anh kiên định, trả lời tôi:

– Vì anh muốn tốt cho tương lai của con mình, anh muốn con có một cuộc sống bình an nhất… Và anh cũng không muốn hai mẹ con suốt ngày phải sống trong lo sợ… Nếu ba ngày sau anh bình an trở về gia đình, chúng ta về quê ở không bon chen nơi này nữa, nhưng nếu anh không vượt qua được…

Thành ngập ngừng và hôn lên má cubo. Tôi thấy mắt anh đỏ ngầu làm tôi cũng khóc theo, thật sự thương anh quá đỗi. Không biết nói với anh những lời gì, tôi chỉ lặng lẽ đi lại ôm chặt lấy bóng lưng anh, không gian cũng vì chúng tôi mà dường như ngưng động lại. Anh im lặng thở dài nặng nề, tôi cắn chặt môi để không phải oà khóc, nhưng nước mắt cứ chảy dài đến nỗi ướt cả mảnh áo sau lưng anh.

Tôi nhẹ nhàng cười khổ trong lòng và thầm trách rằng tại sao mỗi khi tôi mở lòng, ông trời lại muốn ςư-ớ.ק đi mọi thứ của tôi như vậy. Nếu ông trời không muốn đem lại hạnh phúc cho tôi, thì đã tốt hơn là đừng ban cho tôi cơ hội. Bo nhìn thấy bố mẹ không vui, gương mặt bé cũng trở nên mếu máo và sợ sệt, nó ôm chặt lấy cổ ba nó.

Thành nhận ra tâm trạng của tôi, ôm Bo và xoay người lại, đưa tay lau đi nước mắt vẫn còn vương trên mặt tôi. Giọng anh lạc quan nhưng có chút lấp lửng:

– Nếu lần này anh không vượt qua được, em thay anh chăm sóc cho con nhé. Anh nói trước vậy thôi, nhưng anh hứa nhất định sẽ bình an trở về.

Bài viết liên quan