Chị dâu tôi yêu chị chương 38 | Hòa quyện
Khoảng thời gian còn lại ít ỏi, tôi đã phải tự nhắc nhở lòng mình cố gắng giữ vui vẻ, bởi nếu tôi buồn, Thành sẽ chắc chắn đau lòng.
Tôi biết rằng anh là một người mạnh mẽ, giỏi giấu cảm xúc. Nhưng đêm đầu tiên của thời hạn ba ngày, khi màn đêm buông xuống, tôi mới hiểu rõ nỗi buồn anh đang kín đáo.
Khi tôi giả vờ ngủ, Thành bỗng nhiên nhẹ nhàng ngồi dậy khỏi giường, cầm theo gói thuốc lá và điều hòa nhẹ về phía cửa sổ ban công.
Tôi nghe giường nhẹ nhàng lún xuống khi anh quay mình. Thành mở cửa sổ, đứng im lặng hút điếu thuốc, khói trắng mỏng bay khắp ngoại ô, và tôi cảm nhận được mùi thuốc.
Trái ngược với tâm hồn đau khổ của tôi, ánh trăng hôm nay lại rất sáng, hiển nhiên làm bóng lưng cô đơn của anh trở nên rõ ràng.
Thành đứng đó, khoác áo choàng trắng, dưới mặc quần sọc. Tóc anh chải cao, và tôi nhận ra anh có vẻ ốm hơn so với tháng trước. Anh đã phải lo lắng và chuẩn bị cho cuộc rời bỏ từ lâu, vì vậy áp lực bản thân anh càng trở nên nặng nề.
Biết rằng anh sẽ phải từ bỏ, nhưng nhìn anh như vậy, tôi không thể không cảm thấy xót xa. Thành đứng đó lâu, chỉ hút mỗi điếu thuốc một cách chậm rãi, từng hơi thở khói làm lòng tôi nhói đau.
Tôi tự hỏi, người đàn ông này tại sao lại quá nặng tình thế này? Tôi có đáng để anh phải đối mặt với những thay đổi lớn trong cuộc sống như vậy không? Tôi, một phụ nữ đã có hai cuộc hôn nhân, có lẽ đã bẩn thỉu rồi, liệu có đáng cho anh không?
Nước mắt tôi rơi đầy, ướt cả gối, tôi ôm chặt Bo ngủ say vào lòng để kiềm chế không bộc lộ tiếng khóc.
Ông trời có vẻ như trêu chọc, nhưng cũng để lại một chút nhân tình để tôi sinh ra Bo trong cõi đời này, để tôi có hy vọng vững chân bên đời của anh.
Nhìn đồng hồ, đã gần 3 giờ sáng. Tôi không thể ngủ, nên tôi nhẹ nhàng kéo chăn đắp ngang bụng Bo và nhẹ bước xuống giường để đến gần Thành. Tôi ʋòпg tay từ phía sau ôm chặt lấy bụng anh.
Bụng anh lạnh lẽo, có thể do anh đứng lâu nay gió sương đã thấm vào da, tay tôi xoa xoa để làm ấm cho anh. Tôi thì thầm:
– Em nhìn anh đứng đây 3 tiếng đồng hồ rồi, từng giây từng phút trôi qua tιм em như ai Ϧóþ đau đến nghẹt thở. Nhìn anh lâu vậy nên mắt em cũng mỏi rồi, chẳng muốn nhìn tiếp nữa đâu. Nếu anh muốn đứng đây, có phải nên rủ em đứng cùng không?
Thành quay lại, đưa tay kéo đầu tôi áp vào lòng anh, hôn lên tóc tôi, mùi thơm của bồ kết bám lại. Giọng anh nghiêm túc như đang ra lệnh:
– Anh biết cả đêm em không ngủ, cũng biết em đang lo lắng cho anh. Nhưng chuyện gì đến sẽ đến, không đến sẽ không bao giờ đến. Anh không muốn em vì suy nghĩ linh ϮιпҺ mà hại bản thân mình. Em bây giờ không phải một mình, em còn anh và con nữa đó, Lam.
Tôi nghe Thành trách móc, nhưng không giận, chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Bên ngoài lạnh, kích động làm cho tôi không thể nói lên được điều gì, răng và môi lạnh quá cảm thấy cảm giác va chạm.
Thành nhận ra tôi lạnh, anh khom xuống và bế tôi lên, đặt tôi xuống sofa. Thường ngày, Bo ngủ phòng riêng, nhưng hôm nay con muốn ngủ chung nên Thành đã để Bo ngủ cùng.
Vì giờ này nếu chúng tôi lên giường, con sẽ thức dậy, nên tôi chấp nhận nằm đỡ trên sofa. Thành ngồi trên ghế để tôi nằm trên đùi anh. Một lúc sau, tôi vẫn không thể ru mình vào giấc ngủ, nhắm mắt và tưởng tượng Thành bị bắn, cảnh sợ này khiến tôi không thể yên tâm ngủ.
Tôi hé mắt nhìn thấy Thành đang ngả đầu ra sau sofa, đôi mắt anh nhắm nghiền, nhưng bàn tay vẫn nghịch lấy tóc của tôi. Biết anh không ngủ, tôi ngồi dậy, đầu tựa vào vai anh, nhỏ nhẹ thủ thỉ những suy nghĩ của mình.
Anh nè, sao anh không rút lui ra nữa được không? Sao em cảm thấy linh cảm xấu quá?
Sao em nghĩ vậy, không tin anh à?
Em chỉ sợ thôi, chứ không phải không tin tưởng anh. Súng đạn không có mắt, lỡ trúng một phát là đi chầu ông bà liền.
Lần này khi nghe tôi trả lời, Thành phì cười, tôi ngạc nhiên nhìn anh không hiểu anh cười vì ý gì. Tôi bật dậy, đúng lúc anh cũng mở mắt và nhìn tôi với vẻ mặt trầm ngâm. Giọng anh lớn một chút, rõ ràng từng từ:
Vậy để anh thử đạn trước xem sao?
Đạn đâu mà anh thử chứ? Dùng súng tự do đâm còng đầu anh trước đã.
Em yên tâm, đạn này bắn không phát ra âm thanh, không ɠ-ί-ế-τ ૮.ɦ.ế.ƭ ai đâu.
Anh đừng có xạo, em không tin đâu. Mọi người là dân xã hội, ai cũng có một cây súng mà. Nhưng dù anh giỏi cỡ nào đi nữa, thì dùng súng vẫn không ૮.ɦ.ế.ƭ. Em thử không?
Lúc này tôi vẫn ngây ngô không hiểu ý Thành, trả lời không mấy tỉnh táo, chỉ khi anh áp sát mặt tôi và nói nhỏ điệu, không nghiêm túc, tôi mới hiểu cây súng anh đang nhắc đến là cái gì. Trong vòng 3 giây, tôi đỏ mặt hổ thẹn.
Chưa đợi tôi đồng ý hay không, anh ôm chầm lấy tôi và đặt một nụ hôn sâu lên môi tôi. Anh đưa tôi vào thế bị động, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi tôi và càn quét trong họng khiến tôi muốn khó thở. Tôi đẩy anh ra, nhanh chóng lấy lại hô hấp, nhưng càng tránh né Thành, ռ.ɠ-ự.ɕ của anh càng trở nên mạnh mẽ. Tôi thấy anh cười nhẹ, nụ cười dịu dàng nhất từ khi quen Thành, ánh mắt anh trở nên mãnh liệt nhưng không vồ vập, chỉ là từng bước từng bước khiến tôi tan chảy.
Thành ôm tôi khẽ một lần nữa, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy ngủ tôi đang mặc, ném xuống sàn nhà.
Một màn cảnh tuyệt vời hiện ra trước mắt, tôi chú ý đến hơi thở của anh có chút không ổn định. Anh nhìn chằm chằm vào ռ.ɠ-ự.ɕ của tôi thật lâu, khiến tôi cảm thấy ngại và xấu hổ. Nhanh chóng, tôi đưa tay lên để che ռ.ɠ-ự.ɕ lại, nhưng anh nhanh nhẹn gạt tay tôi ra và nhẹ nhàng đặt tôi xuống sofa.
!
Hai bàn tay của Thành nắn chặt hai bầu ռ.ɠ-ự.ɕ của tôi, gương mặt điển trai của anh hiện lên vô cùng mê hoặc. Giọng anh, khàn khàn và ấm áp, rót vào tai tôi:
— Đừng ngần ngại, Lam!! Anh yêu em.
Tôi e dè đưa tay lên vòm cổ anh, nhẹ nhàng trả lời:
– Em cũng yêu anh mất rồi.
Sau câu trả lời của tôi, anh khom xuống ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ hai bầu ռ.ɠ-ự.ɕ của tôi và hôn nhẹ nhàng, tạo cảm giác yêu thương và trân trọng mà tôi đã lâu không trải qua.
Anh ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ sang bên phải, sau đó rời đi một lúc. Bàn tay dưới anh không ngần ngại, lặng lẽ cởi bỏ quần lót của tôi, làm tôi run lên vì cảm giác hơi lạnh, nhưng lại ngay lập tức nhận được sự ấm áp của bàn tay Thành.
Khi tôi nhắm mắt lại và nằm im, lần này Thành không kiềm chế ς.-ơ τ.ɧ.ể nữa. Tôi cảm nhận thân nhiệt anh nóng hơn bao giờ hết, và bàn tay anh mạnh mẽ di chuyển vào phần đùi non của tôi, tách hai chân tôi ra và khám phá. Tôi khẽ kêu lên một tiếng vì sự khó chịu, và Thành dừng lại.
— Đau!
Ngón tay Thành dừng lại vì tiếng kêu của tôi, anh nhìn thăm dò và nâng niu hôn lên trán tôi. Sau đó, anh tiếp tục di chuyển ngón tay một cách nhẹ nhàng, làm cho tôi dần quen với cảm giác. Tôi co rúm theo nhịp tay di chuyển bên trong của anh.
Anh biết tôi đã quen với hành động của anh, nên rút nhẹ tay ra và nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy mê hoặc. Anh nói trầm ấm:
Cho anh nha, Lam!
Tôi chỉ im lặng và gật đầu như là sự đồng ý, không cần phải nói thêm. Giờ phút này, ánh mắt nhìn nhau đã đủ để hiểu rõ ý đối phương. Thành cười, sau đó cởi bỏ quần và đưa cậu nhỏ của mình vào ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi.
Cậu nhỏ của Thành vừa dài vừa lớn, và khi vào trong, anh chật vật để có thể lấp đầy khoảng trống trong tôi, làm cho tôi đau và sướиɠ xém. Tôi nhìn gương mặt nam tính của anh, ς.-ơ τ.ɧ.ể anh như đang bốc cháy trong ðụ☪ ϑọทջ, trán đầy mồ hôi. Cảm giác này tôi đã quen thuộc, nhưng sau nhiều năm sống bên Dũng mà không có lần nào, giờ đây với sự quyến rũ không kiểm soát của Thành, làm sao tôi có thể chối từ.
!
Thành càng thăng hoa, ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi càng mê muội và chìm sâu vào khoảnh khắc đầy giao thoa. Anh thúc mạnh vào tôi, khiến bàn tay tôi nắm chặt vào ghế sofa. Cảm giác sướиɠ lấp đến mức tôi không kiểm soát được, miệng tôi không tự chủ thốt lên gọi tên anh:
– Thành.
Anh hài lòng khi nghe tôi gọi và nâng đầu tôi lên, đặt lên tay của mình. ς.-ơ τ.ɧ.ể của tôi nhẹ nhõm dậy một chút, và bên dưới anh, ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t ra vào một cách ngấu nghiến. Tôi vô thức đưa tay chạm vào má anh, cảm giác yêu thương anh nhiều hơn một chút.
Tôi không bao giờ tưởng tượng sẽ có một ngày được ở bên người như anh. Năm tháng anh yêu tôi, chờ đợi không chê bai dù tôi không còn nguyên vẹn, giờ phút nằm dưới ς.-ơ τ.ɧ.ể anh, từng nhịp trái tιм anh đặt tôi biết đây không phải là giấc mơ. Tôi vui vẻ vòng tay lên tấm lưng anh, cảm nhận những giọt mồ hôi nóng ấm. Cứ thế, chúng tôi liên tục, anh ra vào trong tôi một cách thuần thục, khiến tôi sướиɠ trọn vẹn.
Bất ngờ, Thành đẩy sâu vào tôi một lần nữa và gầm nhẹ, phóng thích những giọt ϮιпҺ binh vào ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi. Hai tay anh chặt lưng tôi, gương mặt anh nhăn nhó và sung sướиɠ. Anh nằm xuống bên tôi, gục đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi mỉm cười, sau cuộc giao thoa ân ái, ôm chặt lưng anh và nhắm mắt lại, tận hưởng sự hòa mình trong cảm giác hạnh phúc.
Đúng lúc đó, Bo, đứa con của chúng tôi, thức dậy và ngồi bật dậy từ giường. Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào chúng tôi, và nói lớn:
— Ba? Trả mẹ cho Bo.