Chị dâu tôi yêu chị chương 39 | Chỉ cần bình an
Cả hai quay lại nhìn Bo, bất giác giật bắn trước vẻ tỏ ra vô tư của con nhỏ, dù tôi hiểu rằng Bo chẳng hiểu gì cả. Sự vô tư của con làm tôi đỏ mặt và nhìn Thành. Hai đứa cười gượng gạo, rồi Thành bước xuống mặc nhanh quần và ôm cu Bo lên, anh nháy mắt về phía tôi, tôi hiểu anh muốn tôi đi thay đồ. Với sự hiểu biết đó, tôi lật đật ngồi dậy, nhặt váy ngủ, và bước vào nhà tắm.
Ngoài kia, tôi nghe thoáng tiếng Bo hỏi Thành một câu nữa, con mè nheo nói về ba và mẹ của Bo, khiến tôi cảm thấy xấu hổ vì sự ngây thơ của con. Cười nghiêng khi nghe câu trả lời của Thành:
– À, ba và mẹ đang chơi trò cưỡi ngựa thôi, ba không có làm mẹ của Bo đâu.
Bo nghe xong lại tinh nghịch:
– Bo cũng muốn. Ưm ưm, ba Thành.
– Ok, Bo muốn ba làm con ngựa cho con cưỡi đúng không?
– Ba ba.
Tiếng cười khoái chí vang lên từ Bo.
Bên ngoài, đèn sáng lên, Thành bò xuống cho cu Bo cưỡi ngựa. Tôi thay đồ xong đi ra, nhìn cảnh này và không kìm được cười đau ruột. Trong bản hỏi hạnh phúc này, tôi tự hỏi nó sẽ kéo dài được bao lâu.
Ngoại trời, tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Thời gian trôi nhanh chóng và trước khi biết, ba ngày mà Thành nói đã đến.
Dù không biết chính xác sự việc phức tạp như thế nào sau ba ngày, nỗi lo lắng không ngừng nghỉ trong tôi.
Cuối cùng, buổi sáng ngày thứ ba định mệnh đã đến.
Sáng sớm, tôi dậy và chuẩn bị buổi sáng. Thành mới bế cu Bo từ tầng trên xuống, và theo cảm giác của tôi, gương mặt anh đầy buồn bã, đôi mắt tối màu dù anh cố giữ vẻ vui vẻ trước mặt tôi.
Bữa sáng trở nên không vui vẻ khi tôi và anh chẳng ai dám nói chuyện, chỉ có cu Bo vô tư nói chuyện. Tôi và anh cố gắng cười và nói chuyện với con.
Chẳng may, đang giả vờ vui vẻ, điện thoại của Thành reo lên. Tôi nghe thấy tiếng chuông và cảm giác sợ hãi trỗi dậy. Tôi nhìn chăm chú về phía anh theo dõi động tác lấy điện thoại.
Thành rút điện thoại ra khỏi túi quần không quá nhanh, không quá chậm, ánh mắt anh liếc nhìn màn hình để xem ai đang gọi. Sau đó, anh nhìn về phía tôi rồi bước ra ngoài để nghe máy.
Tôi ôm cu Bo, chờ đợi. Chẳng mấy chốc, anh quay lại, ánh mắt buồn nhìn tôi và con. Anh đi đến bên tôi và đưa tay ôm cu Bo vào lòng.
Anh hôn lên tóc con, tôi nhìn đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt anh trở nên tối sầm. Anh ôm cu Bo thật chặt, khiến con khó chịu quậy phải lòng anh.
– Ba ơi, Bo đau.
Anh nới lỏng tay ẵm cu Bo ra, anh nhìn con một lúc rồi mới quay sang tôi.
— Em ở nhà chăm sóc cho con thật tốt nhé. Đợi anh xong việc anh về.
Nghe lời nhắc nhở, giọng nói của anh khàn đi, và biểu cảm anh trầm xuống, như là đang cố nén nỗi đau trong lòng. Nụ cười trên môi tôi mất đi, nước mắt trên bờ mi lăn dài rơi xuống mặn đắng!
Tôi ngước nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.
– Dạ, em chờ anh. Hứa với em, anh phải trở về bình an.
Nói xong, dù tôi đã cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng tôi không thể giữ lại nổi. Trước mặt anh, tôi bật khóc như một đứa trẻ và ôm anh chặt lấy, nấc lên từng hồi. Tôi hiểu rằng đã đến lúc anh phải rời đi và chúng tôi đối mặt với nguy hiểm. Nhưng chúng tôi không biết phải làm gì nữa. Chạy trốn có lẽ là một lựa chọn, nhưng tôi nghe anh nói đại ca của bọn anh có tiếng ở Sài Gòn, và việc chạy trốn có thể dẫn đến hậu quả thảm khốc.
Thành quyết định đối mặt với tình hình. Nếu may mắn, đại ca sẽ clêm tình thương và chúng tôi có thể rút lui. Nhưng nếu không may, anh có thể phải đối mặt với những hậu quả khó lường. Thành ôm cu Bo một tay, ôm tôi một tay, những nhịp tim mạnh mẽ của anh thể hiện sự lo lắng. Ôm nhau bấy lâu nhưng đến một khoảnh khắc nào đó, chúng tôi phải buông nhau ra. Anh hôn nhẹ mái tóc tôi rồi buông tôi. Đưa Cu Bo qua cho tôi bế.
Anh nhìn con mỉm cười và nói:
– Bo ở nhà với mẹ ngoan nhé! Đợi ba về nhé.
Cu Bo khó nói, lắp bắp nhưng cuối cùng cũng nói được:
— Dạ… Bo…cũng thích ở với ba Thành nữa… Bo không cho ba Thành đi đâu.
Lần này, tôi thấy anh không kìm lại được nữa. Góc mắt anh ướt một giọt nước mắt. Anh không trả lời con mà quay mặt nhanh chóng lên lầu thay đồ.
Tôi ôm con và nhìn bóng lưng anh quay đi. Nước mắt tôi rơi lặng lẽ và đôi chân tôi run run như muốn ngã. Tiếng Bo khóc đòi Thành bế như cắt đứt tim tôi. Trong khoảnh khắc này, tôi cầu nguyện, mong Phật trời hộ phù hộ cho anh của tôi quay về bình an. Tôi biết lần này anh đi, có thể là lần cuối cùng.
Tôi đặt Bo xuống và dẫn con đi ra ngoài. Cu Bo đã lớn và cứng cáp, nhưng vẫn bám chặt vào tay tôi khi đi từng bước.
Khi đến gần chiếc xe của anh, anh đã ra ngoài. Anh mặc chiếc áo đen rất ngầu, tóc vuốt keo thẳng tắp. Anh đi tới và đưa tôi một cuốn sổ tiết kiệm cùng tờ giấy tờ nhà.
Anh nói nhẹ nhàng và ấm áp:
– Trong sổ tiết kiệm có 200 triệu, em giữ đi. Thật ra, anh cũng không giàu có nhiều như mọi người nghĩ. Mấy năm qua, anh đã dành được một số tiền để chuộc lại ngôi nhà của ba em. Giờ chỉ còn ít thôi, em giữ lại hết đi.
Tôi nhận lấy sổ tiết kiệm, anh bước vào xe và khởi động nó ngay lập tức. Trong đầu tôi, tôi nghĩ rằng chắc chắn anh đang sợ phải đối mặt với cảnh tượng tôi và Cu Bo tiễn anh và anh không nỡ rời xa. Anh đi rồi, tôi vẫn đứng đó chôn chặt chân, không biết phải làm gì tiếp theo. Ánh mắt tôi vẫn dán chặt theo hướng chiếc xe anh rời đi, có cảm giác như anh không thể quay trở về được nữa.
Cả ngày trôi qua, đến khi đêm xuống, tôi vẫn chờ đợi một tin từ anh mà trong lòng biết ơn. Điện thoại anh, dù tôi có gọi cả nghìn lần, cũng không kết nối được. Đột nhiên, tôi cảm thấy như anh đã gặp chuyện xấu.
Trong đêm tĩnh lặng, tôi nằm trên chiếc giường nhỏ, ôm con trai đang ngủ sâu. Nỗi nhớ về anh Tuấn quặn lòng tôi, và tưởng nhớ về những năm trước khi tôi và anh quen nhau. Khi đó, Thành đã yêu tôi một cách âm thầm, không lên tiếng, không làm bộ hiện diện. Ngay cả khi nghe anh Tuấn thổ lộ tình cảm với tôi, Thành vẫn im lặng, không tiết lộ tình cảm của mình, không muốn tạo ra tình huống khó xử.
Thành luôn đứng sau, giải quyết mọi vấn đề và lo lắng cho tôi. Dù tôi từ chối anh nhiều lần, thậm chí nói những lời phũ phàng, chọn bỏ anh để chọn Dũng, Thành vẫn không từ bỏ. Anh yêu tôi mù quáng, chấp nhận tất cả vì tình yêu này.
Có người từng nói:
“Điều quan trọng nhất trong tình yêu không phải là thời gian mà cặp đôi đã bên nhau, càng không phải là những gì họ đã có với nhau. Bởi những điều đó đã trở nên quá bình thường trong mối quan hệ. Thành như là người đang sống theo nguyên tắc đó, không cần phải ở bên cạnh tôi, không cần tôi phải đáp lại tình cảm. Chỉ cần một sự im lặng dõi theo và bảo vệ tôi và con khi chúng tôi gặp khó khăn.
Trong giấc mơ, Thành xuất hiện, mỉm cười với tôi, nhưng đột nhiên anh biến mất. Giấc mơ đầy lo âu khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Người duy nhất ở bên cạnh tôi là Cu Bo đang ngủ sâu. Cảm giác mồ hôi tràn ngập cơ thể, và tôi cảm thấy lo lắng vì anh Thành.
Tôi cố gắng tiếp tục giấc ngủ, nhưng mệt mỏi và lo lắng khiến tôi không thể thư giãn. Tôi nghỉ ngơi, dựa lưng vào bức tường, và quyết định gọi điện cho Thành, nhưng bất ngờ thấy cuộc gọi đến từ số điện thoại của Dũng. Tôi nhăn mặt, tự hỏi tại sao anh ta lại gọi vào thời khắc muộn như vậy. Bất chấp sự tò mò, tôi quyết định bắt máy để nghe anh ta nói chuyện.