Chị dâu tôi yêu chị chương 40 | Linh cảm xấu

22/12/2023 Tác giả: Hà Phong 1210

Tôi nhấc máy lên

Alo?
Dũng nhanh chóng trả lời ở bên kia

Lam phải không em?

Đúng vậy, có việc gì mà anh gọi em vào giờ này?

Em đang khóc phải không?

Nghe Dũng hỏi, tôi im lặng, hít thở sâu để bình tâm. Sau đó, tôi trả lời

À, không, chỉ là em đang cảm thấy không khỏe thôi, anh.
Lần này, Dũng im lặng một lúc, khiến tôi tò mò. Tôi không vội hỏi, để xem anh ta muốn nói gì. Cuối cùng, Dũng lên tiếng

Thành đang gặp chuyện, phải không Lam?
Khi Dũng nhắc đến Thành, tôi không giữ được bình tĩnh, nhanh chóng hỏi lại

Sao anh lại hỏi như vậy? Anh biết chuyện gì về Thành không?

Anh cũng không biết chính xác, nhưng hôm nay anh đến chỗ bọn nó đóng tiền lãi, thấy Thành đi vào. Ban đầu anh không chú ý, nhưng khi anh về cửa, nghe thấy tên Long Đen (đại ca bọn họ) nói với Thành là “Nguyên tắc của tao đặt ra thế nào mày cũng biết rồi, nể tình mày là anh em vào sinh ra tử với tao, tao cho mày thời hạn một ngày để suy nghĩ. Qua ngày mai tao hy vọng tao không thấy máu chảy ở chỗ nào.”

Anh nghe loáng thoáng vậy và nhanh chóng rời đi để không làm phiền, cả ngày anh định không nói cho em biết, nhưng cuối cùng anh buộc phải kể. Lam, có phải bọn em đang gặp chuyện gì không?

Tôi nghe về Thành, nước mắt trào ra, không… Thành không thể tránh khỏi. Tôi nghẹn ngào khi nói với Dũng

Em… Anh Dũng, anh cho em địa chỉ nơi bọn họ đang ở được không?
Dũng hỏi lại

Nhưng đã xảy ra chuyện gì với Lam chưa? Nói cho anh nghe có được không?
Dũng cứ hỏi mãi, tôi không kìm được nổi và lớn tiếng nói với Dũng

Trời ơi, đừng hỏi em nữa, chỉ cho em địa chỉ đi. Em xin anh.

Được rồi, anh sẽ cho, nhưng giờ khuya rồi, nguy hiểm lắm, em đừng đi một mình. Hay là em chuẩn bị sẵn sàng, anh đến rồi anh đưa em đi.

Dũng tắt máy, tôi cũng vội vàng thay đồ chuẩn bị. Mặc dù đã không còn tin tưởng Dũng như trước, nhưng giờ phút này để tìm Thành, tôi phải tin tưởng Dũng. Tôi đánh thức Bo, mặc dù cu Bo cực kỳ ngủ say, nhưng giờ đây tôi không có sự lựa chọn nào khác. Tôi nói với con

Ngoan, dậy đi, mẹ đưa con đi gặp ba Thành nha.
Bo vừa mở mắt, con không khóc nhưng khuôn mặt nhìn tôi đầy biểu lộ

Mẹ ơi, Bo buồn ngủ.
Tôi nhìn con, xoa đầu con, cố kìm nén giọt nước mắt. Tôi nhẹ nhàng thủ thỉ với con

Ngoan, dậy đi con, mẹ đưa con đi gặp ba Thành nha.
Nhắc đến Thành, đôi mắt Bo sáng lên. Bo tỉnh táo ngay lập tức, ngồi dậy và ôm chặt cổ tôi

Ba Thành…

Tôi mỉm cười và ôm Bo vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho con tỉnh táo. Sau khi Bo vệ sinh xong, tôi mặc quần áo dài tay, áo khoác, đội nón cho con để giữ ấm. Nghe tiếng xe taxi chạy đến, tôi biết là Dũng đã tới. Tôi nhanh chóng ẵm Bo xuống nhà, khóa cửa cẩn thận, sau đó bước ra.

Dũng xuống xe, thấy tôi anh liền mở cửa sau, nói:

— Em và con vào trong đi, kẻo lạnh.

Tôi gật đầu và cẩn thận ẵm Bo lên xe, đưa con vào bên trong. Dũng cũng ngồi phía sau với tôi. Lâu ngày không gặp, nhìn anh ốm đi không còn vẻ phồn thực như trước. Nhìn cu Bo, tôi cảm thấy thái độ của Dũng lạ, gương mặt và ánh mắt anh mang máng nỗi buồn. Khi tôi muốn hỏi thăm cu Bo, Dũng lại thở dài im lặng.

Cu Bo, lâu ngày không gặp Dũng, đã quen với Thành nên tôi thấy con nhìn Dũng có chút lạ lẫm, ôm chặt tôi hơn. Trong xe, không khí trở nên im lặng đến đáng sợ. Đường phố vắng vẻ, nhưng tôi không thể yên tâm, lo sợ Dũng có thể lừa dối và đưa tôi, con mình vào tình huống nguy hiểm. Nhưng nếu không đi, tôi cũng không có cách khác, vì chỉ có Dũng biết rõ vị trí của bọn họ.

Dũng nhìn thấy tôi im lặng, liền nói:

— Em không sợ à?

Tôi mỉm cười nhạt và quay sang Dũng, trả lời lạnh lùng:

– Anh nghĩ sao?

— Em yên tâm, anh không lừa em lần nào nữa đâu.

– Cảm ơn anh.

Tôi trả lời hờ hững, sau đó ôm Bo vào lòng nhẹ nhàng. Nhìn ra khỏi cửa sổ, đây là con đường mà Thành đã chở tôi đi trước đây. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Dũng lại lên tiếng:

– Em định khi tới đó sẽ làm gì? Anh nghĩ họ không dễ dàng để em vào trong đâu.

Tôi trả lời:

— Em cũng chưa biết, tới đó rồi em sẽ tính.

— Rốt cuộc Thành đã xảy ra chuyện gì, em nói cho anh nghe được không?

Tôi biết không thể giấu nữa, đành kể lại cho Dũng nghe mọi chuyện. Nghe xong, tôi thấy anh có chút nhíu mày, sau đó anh nói:

— Chuyện đó thì anh có nghe, và anh nghĩ Thành muốn rời khỏi bọn họ có lẽ rất khó đó. Vì theo anh biết, Thành cũng là người không đơn giản. Có thể nói sau Long Đen, Thành được coi là người đứng đầu, và công việc của bọn họ không phải đơn giản như em nghĩ. Buôn ma túy, cho vay nặng lãi, những tụ điểm đánh bạc lớn nhỏ đều có chân của bọn họ, và Thành lại là người nắm rõ nhất về các đường dây. Bây giờ rút lui chỉ có thể đi vào con đường ૮.ɦ.ế.ƭ.

Nghe Dũng nói như vậy, chắc ăn 90% là Thành gặp nguy hiểm rồi. Nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện một suy nghĩ, nên liền hỏi Dũng.

– Cho em hỏi, tại sao anh biết rõ mọi việc họ làm nhưng anh lại không tố cáo, trước đó chẳng phải họ cũng đã ép anh vào đường cùng sao?

– Em nghĩ với thế lực lớn của bọn họ như vậy, anh lại sợ bọn tệp riu như anh sao? Nếu muốn tố cáo cũng phải có bằng chứng chứ, quan trọng là hằng tháng họ đóng tiền bảo kê đầy đủ nên cả cơ quan khu vực cũng phải nể mặt họ 7-8 phần. Nếu không có lệnh truy bắt khẩn, còn lâu công an mới ngó tới.

Tôi gật đầu, thừa nhận rằng những gì Dũng nói có lý. Xe bất ngờ dừng lại, và khi ánh sáng ban mai bắt đầu lộ ra, tôi mới nhận ra cảnh quan hai bên đường. Những ngôi nhà to lớn trước mặt tôi hiện ra hoành tráng, và trước cổng có hai tên lính canh. Xe taxi chỉ dừng lại gần nhà, nên tôi biết mình phải đi bộ lại. Đang lo lắng về cách vào trong, Dũng đưa tay và vuốt vai tôi. Tôi quay đầu nhìn.

Dũng đưa trước mặt tôi một tờ giấy và nói:

– Anh nghĩ em khó vào đó lắm, nếu không có người giúp đỡ. Đây là số điện thoại của Hương. Nếu may mắn, em có thể được cô ấy đưa vào dễ dàng. Anh không thể giúp em nhiều, chỉ có thể đưa em tới đây. Coi như là anh chuộc lại phần nào những lỗi lầm và khó khăn mà anh gây ra cho em lúc trước. Hi vọng em và Thành sẽ may mắn.

Tôi cầm chặt tờ giấy và cẩn thận ẵm con ra khỏi xe. Trước khi xe rời đi, tôi nhìn Dũng và nói lời cảm ơn chân thành, ít nhất là vì anh không để bụng.

Ngoài đường, sương lạnh lẽo trải dài. Cu Bo được tôi ôm trong lòng, đã ngủ lại. Tôi ngồi xuống bên lề đường, một tay ôm Bo, một tay chần chừ nhìn vào số điện thoại trên tờ giấy. Rồi tôi quyết định gọi.

Tút…

Tút…

Tút…

— Alo? – một giọng nói phản ứng từ bên kia.

— Có phải số điện thoại của cô Hương không ạ?

– Đúng rồi, chị là ai?

– Tôi là Lam, vợ của anh Thành, đúng không ạ?

– Là tôi.

Hương Cô có thể giúp tôi để gặp Thành không?

Giọng nói bên kia trở nên phấn khích và nhanh chóng trả lời tôi:

— Ôi, mừng quá! Sáng giờ em cũng định đi tìm chị này. Giờ chị đang ở đâu vậy?

— Tôi đang ở phía ngoài nhà của Long Đen.

– Trời ơi, ngoài đó lạnh lắm. Chị đứng bao lâu rồi? Thôi chị đợi em nha, em ra liền.

Hương nói xong, tắt máy. Trong lòng tôi cũng hạnh phúc, vì có hy vọng rồi. Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Bo, lặng lẽ khóc. Tôi không chắc chúng tôi sẽ trở về bình an, nhưng nếu có thể gặp Thành, gia đình chúng tôi phải đối mặt với thực tế. Tôi quan tâm và chấp nhận. Tôi ngồi đợi giữa con đường, những biệt thự to lớn hoặc nhỏ đóng cửa im lìm, và tôi cảm thấy rùng mình, không biết khu vực này có an toàn không. Nếu có nhóm người xấu hay tệ bạc đi ngang qua và thấy tôi thân cô thế này, họ có thể sẽ tấn công. May mắn là tôi đợi được khoảng nửa tiếng, phía trước tôi có căn biệt thự mở cửa ra. Tôi tờ mờ nhìn thấy Hương đang mặc chiếc áo khoác dài, nhìn qua nhìn lại và nhận ra tôi. Cô ấy đi về phía tôi nhanh chóng, ôm cu Bo lại.

– Khổ cho hai mẹ con chị quá. Đi nhanh vào với em nè.

— Cô dẫn tôi vào thật sao? – tôi hoài nghi nhìn Hương và hỏi.

– Thật mà chị, anh Long đi Vũng Tàu từ tối rồi trưa nay mới về, nên chị an tâm mà đi vào. Em dẫn chị vào gặp anh Thành.

– Cảm ơn cô.

Nghe tôi cảm ơn, Hương cười hiền và liếc nhìn xuống tay tôi, thấy Bo đang ngủ trên tay, cô ấy nói:

— Chị ẵm bé mỏi tay rồi, phải không? Sang đây, em ẵm hộ chị.

Hương nói xong và đồng thời chìa tay sang để ẵm Bo. Tôi thấy Hương có vẻ nhiệt tình, không ngần ngại, nên đành giao Bo cho cô ấy luôn. Bởi vì thực sự, tay tôi đã tê cứng từ lâu.

Khi chúng tôi đến cửa, hai tên đàn em ngăn lại, không cho Hương dẫn tôi vào. May mắn là Hương giới thiệu tôi là vợ của Thành, và có một người trong số họ đã biết tôi từ trước, nên họ nhanh chóng cho chúng tôi vào nhà. Đi từ cổng vào trong nhà cũng khá xa, Hương aproveitou a oportunidade para conversar comigo.

– Bây giờ anh Thành sao rồi Hương?

– Dạ… Giọng cô ấy nhỏ nhẹ, khi tôi hỏi, Hương có chút ngập ngừng. Vì sợ tôi lo lắng, Hương nói ngay. Từng câu, từng chữ, cô ấy thốt ra rất chân thành.

— Anh Thành bây giờ vẫn ổn đó chị. Nhưng ngày mai khi anh Long về, thì em không biết trước được ạ. Nhưng chị đừng nghĩ xấu về anh Long nhé. Thực ra, anh Long cũng không phải người xấu chị Lam và bọn đàn em của anh đều là người tốt lắm. Sự thật là anh Thành chỉ xin rút lui và có chuyện đó thôi. Em biết anh Long đưa ra quy định, sẽ thực hiện, nhưng đối với anh Thành, anh Long buồn lắm, không riêng gì anh ấy, tất cả anh em ở đây ai cũng buồn hết.

Nhưng nếu không tuân theo luật, nếu Anh Thành phản lại, thì tất cả anh em ở đây sẽ bị cảnh sát can thiệp và không ai sẽ yên bình được. Vì vậy, quyết định này là hợp lý nhất, một là có tiền, có quyền. Hai là phải ngồi tù hoặc đối mặt với nguy cơ bị ỷ lại. Bây giờ em cũng không biết phải giúp chị và anh Thành như thế nào nữa, mọi quyết định đều phụ thuộc vào anh Long chị.

Bài viết liên quan